Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 849: Nói nói ném quần áo sự tình

Chương 849: Nói nói ném quần áo sự tìnhChương 849: Nói nói ném quần áo sự tình
“Ai nha! Cô cho là tôi không dám báo cảnh sát có phải hay không?”
Chủ quán vén tay áo lên, tựa hồ như muốn đánh người, Thẩm Miên lo lắng Dương Tiểu Tế bị đánh, rốt cuộc, người giống như chủ quán, nói động thủ là sẽ động thủ thật.
Cô duỗi tay kéo Dương Tiểu Tế đến phía sau, nói với chủ quán: “Quần áo chúng tôi đã mua, cô không cần há mồm ngậm miệng nói chúng tôi là ăn trộm, nếu cô còn như vậy, chúng tôi cũng có thể báo cảnh sát nói cô tội phỉ báng.”
Trong ánh mắt cô lộ ra sự lạnh lẽo không hợp tuổi, chủ quán bị khí thế của cô dọa sợ, lại mạnh miệng nói: “Cô là một ke ăn trộm, cô còn dám báo cảnh sát?”
“Cô có thể thử xem” Thẩm Miên nói.
Thấy sắc mặt Thẩm Miên nặng nề, một chút đều không sợ hãi, lại nhìn Hạ Nam ăn mặc không bình thường, chủ quán bị dọa tới.
Thấy thế, Thẩm Miên tiếp tục nói: “Đừng có thấy gió nổi đã tưởng mưa rơi, đừng nói chúng tôi không trộm, dù cho có trộm, cũng không phải trộm đồ nhà cô, chúng tôi và nhân viên cửa hàng đều đã giải quyết xong cô ở đây kêu gào bắt trộm cái gì?”
Chủ quán: “......” Cô bị Thẩm Miên đổ cho không lời nào để nói, một lát sau, xoay người đi trở về trong tiệm, vừa đi, trong miệng còn vừa nhỏ giọng nói thầm.
“Đều là người nào! Trộm còn to gan như vậy, hiện tại ăn trộm đều to gan như vậy sao?”
Nghe được lời này, Dương Tiểu Tế tức đến không được, hận không thể đi lên kéo cô đánh một trận.
Thẩm Miên lại thập phần bình tĩnh, cô hiện tại buồn bực chính là, nên giải thích chuyện này cùng anh Hạ như thế nào, cô tuy rằng không thấy mặt Hạ Nam, nhưng cũng biết, tầm mắt hắn hiện tại, tất cả đều đặt trên người cô.
Dương Tiểu Tế cũng chú ý tới điểm này, cô chạy nhanh giải thích, “Anh Hạ, anh đừng có hiểu lầm, em và Miên không trộm quần áo, là bị vu hãm.”
Hạ Nam không nói tiếp, mà là nhìn Thẩm Miên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bị người khác vu hãm, vì sao không nói cho anh? Nếu anh không phát hiện, có phải em tính toán vẫn luôn gạt anh hay không?”
Nghe Hạ Nam nói, Dương Tiểu Tế xác định hắn không hiểu lầm, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng không lên tiếng nữa, đây là việc riêng của bọn họ, Thẩm Miên sẽ xử lý, không cần cô xen mồm.
Thẩm Miên mím môi, giải thích: “Anh Hạ, không phải em cố ý không nói, chỉ là cảm thấy, không phải chuyện lớn gì, anh gần đây cũng tương đối bận, không cần phải khiến anh bận tâm.” “Không phải chuyện lớn?” Hạ Nam nhíu mày, “Vậy chuyện gì mới được tính là chuyện lớn?”
Thẩm Miên bị hỏi không còn lời gì để nói.
Ánh mắt Hạ Nam vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt Thẩm Miên có chút né tránh, Hạ Nam trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên kéo cô vào trong tiệm, Thẩm Miên vẻ mặt mông lung.
Dương Tiểu Tế cũng kỳ quái đi vào theo.
Nhân viên cửa hàng đang ngồi ở quầy ăn cơm trưa, nhìn thấy có người tiến vào, còn tưởng rằng là khách hàng tới, kết quả vừa nhấc đầu, liên thấy Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế lại tới nữa, cùng tới, còn có một người nam nhân.
Cô cho rằng hai người mang theo Hạ Nam tới tìm phiền toái, sắc mặt bị doạ sợ.
“Em, các em muốn làm sao?”
Thấy dọa đến cô, Thẩm Miên chạy nhanh giải thích: “Chị đừng sợ, chúng em không phải tới tìm phiền toái”
Nghe được lời này, trong lòng nhân viên cửa hàng kiên định hơn một ít, “Vậy các em tới mua quần áo sao?”
Không chờ Thẩm Miên trả lời, Hạ Nam đã trầm giọng nói: “Kể lại chuyện mất quần áo.”
Nhân viên cửa hàng bị dọa cho run lên, khí thế trên người nam nhân này quá cường đại, cũng quá dọa người.
Vừa rồi còn nói không phải tới tìm việc, hiện tại lại hỏi sự tình mất quần áo, nói đến nói đi, còn không phải là vì chuyện đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận