Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 878: Rot trong nước

Chương 878: Rot trong nướcChương 878: Rot trong nước
Ông nội Hạ tức giận hừ hừ, Nguyễn Phong cũng nhíu mày, trời lạnh như vậy, người ngã vào trong nước, rất dễ sinh bệnh.
Một lát sau, Dương Tiểu Tế thay quần áo xong, cùng Thẩm Miên từ trong phòng ra tới, còn chưa nói gì, đã hắt xì vài cái.
Ông nội Hạ thấy thế, chạy nhanh nói với quản gia: “Nấu chút trà gừng, để con bé uống một chút cho ấm áp”
“Vâng”
Quản gia lên tiếng, chạy nhanh trở về phòng bếp, không bao lâu sau, liền bưng hai chén trà gừng đi ra.
“Tiểu Tế, mau uống chút trà gừng cho ấm” Ông nội Hạ quan tâm nói.
“Cảm ơn ông”
Dương Tiểu Tế uống trà gừng, tức khắc cảm thấy ấm hơn nhiều.
Ông nội Hạ nhìn về phía Thẩm Miên, “Miên, cháu cũng uống một chút đi, thời tiết lạnh, uống chút trà gừng cho ấm áp.”
“Vâng”
Thẩm Miên ngoan ngoãn bưng trà gừng lên uống. Ông nội Hạ nhìn hai người ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ánh mắt càng thêm hiền từ, khen hai người với Nguyễn Phong, Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế bị khen đến chột dạ.
Nguyễn Dễ Khiêm thực đáng thương, áo khoác bị Dương Tiểu Tế làm ướt, hắn chỉ mặc độc một cái áo lông cũng không ai quản hắn, cũng may trong phòng không lạnh, hắn còn tính là chịu được.
Chờ đến khi Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế uống hết một chén trà gừng, ông nội Hạ sau đó mới nhớ tới Nguyễn Dễ Khiêm, vì thế nói: “Quản gia, trong nồi còn trà gừng hay không?”
“Vẫn còn một chút”
Quản gia nói.
Ông nội Hạ gật đầu, “Rót cho cậu ấy một chén đi, lấy một chiếc áo của tôi cho cậu ấy, hiện tại thời tiết lạnh, bị cảm sẽ lây bệnh, xương cốt tôi đã già, không chịu nổi lăn lộn”
Lời này vừa ra, Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, ông nội Hạ cũng quá đáng yêu.
Khóe miệng Nguyễn Dễ Khiêm giật giật, nếu hắn nhớ không lầm, khi còn nhỏ ông nội Hạ thích nhất chính là hắn, mỗi lần đều khen hắn, hắn không biết đã bị thất sủng từ khi nào?
Một lát sau, quản gia bưng trà gừng lại đây, Nguyễn Dễ Khiêm nhìn thoáng qua, càng thêm hết chỗ nói, trà gừng quả thật chỉ còn một chút, cũng chỉ đủ che đáy cốc.
Hắn một ngụm uống xong, sau đó mặc áo của ông nội Hạ vào.
Sợ Dương Tiểu Tế bị cảm mạo, ông nội Hạ lại bảo quản gia bưng một chiếc bếp lò lại đây, làm Dương Tiểu Tế cảm động không thôi.
Lăn lộn như vậy, cơm trưa liền kéo dài một chút mới bắt đầu ăn. Trong lúc ăn cơm, ông nội Hạ cũng liên tục tiếp đón Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế ăn cơm, về phần Nguyễn Dễ Khiêm và Hạ Nam, đó chính là nuôi thả, ông hoàn toàn mặc kệ.
Nguyễn Phong ở trên bàn cơm, cố tình tìm đề tài nói mấy câu với Thẩm Miên, Thẩm Miên đều lễ phép trả lời.
Ông nội Hạ là nhân tinh, tự nhiên nhìn ra thái độ của Nguyễn Phong đối với Thẩm Miên có chút đặc biệt, ông cũng không nói ra, chỉ là ở sau khi cơm nước xong, bảo Nguyễn Phong ở lại chơi cờ với ông, Hạ Nam đưa Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế trở về nhà.
Nguyễn Dễ Khiêm có chuyện quan trọng, cũng không có tâm tư ở lâu, trực tiếp đi bệnh viện.
Mấy người vừa đi, ông nội Hạ liền cùng Nguyễn Phong một bên chơi cờ tướng, một bên nói chuyện phiếm lên, Nguyễn Phong có chút thất thần, nếu không phải ông nội Hạ giữ hắn lại, hắn đã cùng Nguyễn Dễ Khiêm đi đến bệnh viện.
Liên tiếp chơi ba ván, hắn thua cả ba ván, tới ván thứ tư, ông nội Hạ liên ám chỉ nói: “Một thời gian không có chơi cờ, cờ nghệ của cháu lui bước không ít!”
“Là cờ nghệ của bác tinh vi” Nguyễn Phong cười nói.
Ông nội Hạ cười ha ha, đột nhiên thả quân cờ trong tay xuống, “Được rồi, xương cốt của bác đã già, cũng không thể ngồi mãi như vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Phong cũng thả quân cờ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận