Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 881: Thừa nhận sai lầm

Chương 881: Thừa nhận sai lầmChương 881: Thừa nhận sai lầm
Hiện giờ được chồng ôm vào trong ngực, trái tim cứng rắn đột nhiên liền bị phá vỡ.
Mặc kệ cô biểu hiện có kiên cường thế nào, Nguyễn Phong đi nhiều năm như vậy, nội tâm cô vẫn rất khó chịu.
“Linh ngọc, mấy năm nay, là anh không đúng, là anh không có làm tốt trách nhiệm của một người ba và một người chồng, anh không nên trốn tránh vấn đề.”
Kỳ thật, không phải hắn mặc kệ bọn họ, là hắn không có biện pháp đối mặt với bọn họ, hơn nữa Nguyễn Linh Ngọc chưa bao giờ cho sắc mặt hắn tốt, lại vẫn luôn lấy sự tình Nguyễn Miên Nhi chèn ép hắn, mấy năm qua hắn sống cũng thập phần gian nan.
Sau đó, hắn nghĩ chỉ cần hắn rời đi, Nguyễn Linh Ngọc không nhìn thấy hắn, trong lòng hẳn sẽ tốt hơn một ít, nên mới xin từ chức.
Sự thật cũng đúng như hắn nghĩ, sau khi hắn rời đi, Nguyễn Linh Ngọc chưa bao giờ gọi điện cho hắn, từ chỗ Nguyễn Dễ Khiêm cũng nhận được tin tức là trạng thái Nguyễn Linh Ngọc tốt hơn rất nhiều.
Hắn cho rằng hắn làm như vậy là đúng, ít nhất Nguyễn Linh Ngọc sẽ thoải mái hơn một ít.
“Anh có biết mỗi khi em nghĩ đến Miên Nhị, có bao nhiêu đau lòng không?” Nguyễn Linh Ngọc cũng không nghĩ đề cập đến, nhưng cô đem khổ sở mấy năm nay phải chịu đều quy kết do Nguyễn Phong, nếu năm đó Nguyễn Phong không đánh mất Miên Nhi, nhà bọn họ hẳn sẽ sống rất hạnh phúc.
Nguyễn Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Đều là anh sai.”
Thấy Nguyễn Linh Ngọc thống khổ như vậy, hắn rất muốn nói thật cho cô, nhưng kết quả phía bên Nguyễn Dễ Khiêm còn chưa có ra tới, vạn nhất không phải, sẽ chỉ làm vợ vui mừng không một hồi, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nguyễn Linh Ngọc nghe hắn nói, biết trong lòng hắn cũng rất khó chịu, cũng nói không nên lời trách cứ nữa, cô nức nở trong chốc lát, cửa đột nhiên truyền đến âm thanh ô tô, phỏng đoán hẳn là con trai đã trở lại.
Cô xoa xoa nước mắt, chạy nhanh rời khỏi lòng ngực Nguyễn Phong.
Quả nhiên, không trong chốc lát, Nguyễn Dễ Khiêm liền từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy hai người đều ngồi ở trên sô pha, hắn bước tiến vào.
Nguyễn Phong liếc mắt một cái liền thấy được kết quả giám định trong tay Nguyễn Dễ Khiêm, trái tim khẩn trương vọt lên cổ họng, lập tức đứng lên.
“Làm sao vậy?”
Thấy cảm xúc hai người đều không đúng lắm, Nguyễn Linh Ngọc cũng đi theo đứng lên. Nguyễn Dễ Khiêm cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào, dứt khoát trực tiếp đưa kết quả giám định cho Nguyễn Phong, nhìn thấy nội dung trên đó, Nguyễn Phong kích động run rẩy cả tay.
Nhìn thấy tình huống này, Nguyễn Linh Ngọc còn tưởng rằng thân thể hắn không thoải mái, chạy nhanh đỡ lấy hắn, “Anh làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”
Nguyễn Dễ Khiêm không lên tiếng, năm đó là Nguyễn Phong chính miệng nói cho Nguyễn Linh Ngọc, đứa trẻ bị mất, hiện giờ tìm được, cũng để cho ba chính miệng nói cho mẹ, cũng coi như là cởi bỏ khúc mắc cho ba.
Đôi môi Nguyễn Phong run rẩy một chút, một hồi lâu sau mới nói: “Tìm được Miên Nhi rồi”
“Tìm được Miên Nhi?” Cách mười mấy năm, rốt cuộc nghe được thông tin cô muốn nghe đến, Nguyễn Linh Ngọc chỉ cảm thấy không rõ, không chân thật giống như là đang nằm mơ.
“Đúng vậy, đã tìm được Miên Nhi” Nguyễn Phong chỉ vào tờ giám định, “Em xem, đây là kết quả giám định mà Dễ Khiêm lấy về tới.”
Nguyễn Linh Ngọc nhìn thấy dòng chữ bên trên, nước mắt giống như dòng suối bừng lên, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành hai câu, “Con bé đang ở đâu? Mấy năm nay sống có ổn không?”
“Ban đầu sống không tốt lắm, sau lại gặp được quý nhân nên sống cũng không tệ lắm” Nguyễn De Khiêm nói.
“Mau, mau đưa mẹ đi gặp con bé” Nguyễn Linh Ngọc giờ phút này chỉ muốn nhìn con gái một chút, chỉ có người ở trước mắt, cô mới có thể cảm thấy hết thảy việc này không phải lừa gạt.
“Mẹ, mẹ trước bình tĩnh một chút” Nguyễn Dễ Khiêm lôi kéo Nguyễn Linh Ngọc ngồi xuống sô pha, “Miên Nhi khả năng không quá nguyện ý nhìn thấy mẹ.”
Tuy rằng lời này có chút đả thương người, nhưng sự tình tới một bước này, hắn cần phải cho Nguyễn Linh Ngọc biết chân tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận