Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 925: Hồi thôn 3

Chương 925: Hồi thôn 3Chương 925: Hồi thôn 3
Nghe mọi người nói, Thẩm Miên nhíu mày: “Cô ấy không phải mẹ cháu, lúc trước đã đoạn tuyệt quan hệ, hộ khẩu cũng đã dời đi rồi”
Nghe cô nói như vậy, lập tức có một ông lão tương đối lớn tuổi nói: “Cháu nói như vậy là không đúng rồi, mặc kệ năm đó bọn họ đối với cháu như thế nào, nhưng nuôi lớn cháu cũng là sự thật, nếu không có bọn họ, nào có cháu hôm nay? Cháu không thể chính mình vừa tốt liền quên bọn họ.”
“Đúng vậy, Miên, cháu hiện tại tốt, không thể vong ân phụ nghĩa! Ba cháu hiện tại đang bị bệnh, đang cần người chiếu cố, công đẻ cũng không nặng bằng công nuôi, ân tình này cháu cần phải nhận.”
“Sự tình năm đó đã trôi qua lâu như vậy, sao cháu vẫn còn mang thù?”
“Nếu cháu mặc kệ hắn, nhiều năm đi học như vậy cũng coi như vô dụng.”
Nghe những lời này, Hạ Nam nhíu mày, Tiểu Thúy cũng có chút nghe không nổi nữa.
Năm đó Miên chịu khổ, những người này đều quên mất sao?
Thẩm Miên nhìn những người nói lời này, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, sự tình không phát sinh ở trên người mình, bọn họ nói thật nhẹ nhàng.
Năm đó cô chịu khổ, những người này đều đóng cửa lại sống cuộc đời của chính mình, không một ai đứng ra giúp cô nói chuyện, hiện giờ cô tốt, Thẩm gia nghèo túng, bọn họ lại đứng ở góc độ thánh nhân, khuyên bảo cô rộng lượng.
Quét mắt liếc bọn họ một cái, ánh mắt Thẩm Miên trực tiếp dừng ở trên người ông lão thứ nhất đã khiển trách cô, nhàn nhạt nói: “Ông Trần, ông nói rất đúng, làm người xác thật không thể vong ân phụ nghĩa, huống chi bọn họ đã nuôi cháu mười mấy năm, cháu không nên so đo chê khích trước đây, bằng không chính là bất nhân bất nghĩa”
Cho rằng Thẩm Miên đang nhận sai, trên mặt ông lão lộ ra một tia cảm giác thành tựu vì đã giáo dục người thành công, đang muốn nói tiếp, liền nghe ngữ khí của Thẩm Miên biến đổi, âm thanh đột nhiên lanh lợi lên.
“Nhưng, ông Trần, cháu muốn hỏi ông một chút, năm đó ông bởi vì cụ Trần phân gia, cho ông ít một gáo gạo mà mang thù, mãi cho đến khi cụ Trần chết, cũng không đi xem mặt một cái, lại là vì sao?”
“Cháu......”
Sắc mặt ông Trần đột nhiên biến thành khó coi đến cực điểm, xác thật là sự tình phát sinh ở trên người hắn, nhưng mấy năm nay, chưa từng có ai dám ở trước mặt hắn nói chuyện này.
Hắn đã một phen tuổi, dọn chuyện cũ năm xưa ra, mặt mũi có chút không nhịn được, cũng không tiếp tục nói Thẩm Miên nữa, tức giận xoay người rời đi. Thẩm Miên lại không có bỏ qua như vậy, mà nhìn về phía người đã nói mát thứ hai, “Thím Dư, luận về rộng lượng, cháu xác thật không bằng thím, rốt cuộc, thím tự mình bắt được chồng và em gái ngủ chung một phòng, mà vẫn có thể tha thứ được”
“Cháu nói bậy gì vậy?” Không nghĩ Thẩm Miên đám lôi việc này ra, thím Dư tức đến dậm chân, vừa định tiến lên cãi nhau với Thẩm Miên, liền thấy được vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Nam.
Cô bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người, tức khắc không dám lên tiếng.
Biết không chiếm được chỗ tốt, cô cũng không ở đây nữa.
Lần này, những người vừa nói mát khác, không chờ Thẩm Miên ra tiếng, đã tự mình rời đi.
Nhà ai mà không có chút sự tình mất mặt? Thời gian dài, mọi người không đề cập tới, không đại biểu không biết, lại bị Thẩm Miên làm trò ở trước mặt mọi người nói ra, mặt mũi bị ném sạch, vốn dĩ chính là chuyện nhà người khác, không cần phải nhiều miệng.
Những người còn lưu lại hiện trường, cũng không dám lên tiếng, Tiểu Thúy ở bên cạnh chỉ cảm thấy đặc biệt hả giận.
Đối phó với những người này, nên như vậy.
Đều nói dân quê giản dị, lời này không giả, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều giản dị, người thích nói mát, thích khua môi múa mép cũng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận