Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 926: Hồi thôn 4

Chương 926: Hồi thôn 4Chương 926: Hồi thôn 4
Hạ Nam vẫn luôn không lên tiếng, tuy rằng chỉ là đi cùng, Thẩm Miên lại đặc biệt an tâm, chỉ cần hắn ở sau cô, những người khác cũng không dám lỗ mãng.
Không dám ức hiếp cô.
Hắn không nói một lời, lại khởi động cho cô một tầng ô dù.
“Đi thôi!”
Thẩm Miên hít sâu một hơi, đi đầu đến Thẩm gia, Hạ Nam và Tiểu Thúy đi ở bên trái, bên phải, những người chờ xem náo nhiệt đều đi theo phía sau.
Lúc trước, khi Thẩm Miên bỏ đi, đã gây chấn động ở trong thôn, rất nhiều người đều ở sau lưng chế gieu ai biết còn chưa qua mấy năm, Thẩm Miên đột nhiên trở lại, còn thi đậu đại học Thủ Đô.
Ai không kinh ngạc chứ?
Nhưng đại đa số đều có chút hối hận, lúc trước hẳn nên giúp đỡ Thẩm Miên một chút, như vậy về sau Thẩm Miên có bản lĩnh, trong thôn có chuyện øì cũng có thể nhờ cô hỗ trợ, nhưng hiện tại đã như vậy, có nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Thẩm Miên vừa thấy tựa như mang thù, không trả thù bọn họ, đã cám ơn trời đất.
Mới mấy năm không gặp, Thẩm Kiến Hoa đã già nua đi rất nhiêu, tóc đều bạc hết một nửa, Thẩm Miên thiếu chút nữa không nhận ra được hắn, hắn giờ phút này đang ở nhà chính ngồi sưởi ấm, bên trong chậu than có hai củ khoai tây, đây là cơm trưa của hắn.
Sau khi bị bệnh, người trong thôn đều sợ lây bệnh, có chút ghét bỏ hắn, không cùng hắn lui tới, ngày thường cũng không ai tới cửa, chỉ có trưởng thôn và nhà bác Lưu thỉnh thoảng đưa đồ ăn cho hắn.
Đột nhiên có nhiều người tới như vậy, làm hắn sửng sốt, khi thấy rõ là Thẩm Miên, vành mắt hắn tức khắc đỏ lên, như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi bị bệnh, người thứ nhất trở về thăm hắn, không phải Chu Tư Vũ, mà là Thẩm Miên.
Kỳ thật, sau khi Chu Tư Vũ biết hắn sinh bệnh, xúi giục Chu Lan Phương mang tiền bỏ trốn, hắn cũng đã hối hận, nhưng hối hận thì cũng có lợi ích gì?
Đây đều là báo ứng.
Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Miên, hắn cảm thấy hổ then cũng không có mặt mũi, lập tức không biết nên đối mặt như thế nào, đặc biệt là bộ dáng hiện tại của chính mình lại thê thảm như vậy.
Hắn nghĩ lên tiếng chào hỏi cô, nhưng giọng nói lại nghẹn, nửa ngày không phun ra được một chữ.
“Chú Thẩm”
Thẩm Miên sau khi điều chỉnh cảm xúc, lên tiếng trước.
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Con gái nuôi mười mấy năm, gặp lại lại gọi hắn là chú, đều là hắn gieo gió gặt bão.
Hắn đứng lên, cầm may cái ghế đặt ở bên chậu than, “Ngồi xuống sưởi ấm đi.”
Mấy năm không gặp, hai người cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ là khi nói chuyện nhiều một phần xa cách, nhưng cũng không chiến hỏa liên miên giống như trước đây.
Thẩm Miên cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở đối diện hắn, Hạ Nam và Tiểu Thúy phân biệt ngồi ở bên trái, bên phải cô.
Thẩm Kiến Hoa theo bản năng nhìn thoáng qua Hạ Nam, không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn liên hệ với Thẩm Miên.
Chú ý tới ánh mắt hắn, Thẩm Miên nhàn nhạt nói: “Cháu và anh Hạ đang yêu nhau.”
Lời này vừa ra, thần sắc Thẩm Kiến Hoa tức khắc sửng sốt, theo sau lại lộ ra một bộ dáng hẳn nên nghĩ đến sớm hơn, Thẩm Miên cũng không giải thích quá nhiều.
“Cháu mấy năm nay sống thế nào?” Thẩm Kiến Hoa cất giọng nói khô khốc hỏi một tiếng, lời vừa ra khỏi miệng, lại cười khổ một chút, kỳ thật, hắn hỏi căn bản chính là vô nghĩa, nhìn bề ngoài Thẩm Miên liền biết, cô mấy năm nay khẳng định sống không tồi. “Trải qua những ngày sống rất an nhàn.” Thẩm Miên nhìn khoai tây trong đống lửa, “Giữa trưa chú ăn cái này sao?”
“Một mình lười lăn lộn, dạ dày không tốt, cũng không ăn vô những thứ khác.” Thẩm Kiến Hoa nói.
Hắn không đề cập đến sự tình Chu Lan Phương, một là không có mặt mũi nói, hai là Thẩm Miên hẳn đã nghe người khác nhắc qua. Lúc trước làm nhiều sự tình quá mức như vậy, hắn thực xin lỗi Thẩm Miên, cũng không có mặt mũi yêu cầu cô trợ giúp mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận