Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 930: Cho hắn trị liệu 2

Chương 930: Cho hắn trị liệu 2Chương 930: Cho hắn trị liệu 2
Vừa nghe những lời này, bác Lưu tức khắc nổi giận, trực tiếp vào cửa dỗi lại: “Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, ai dám nói Miên là sói mắt trắng? Miên làm việc gì giống sói mắt trắng?”
“Tôi nói chính là Miên, cũng không phải Tiểu Thúy nhà chị, chị kích động như vậy làm gì?” Nữ nhân nói xấu Thẩm Miên, giờ phút này có chút chột dạ phản bác một câu.
“Miên tuy rằng không phải con gái của tôi, nhưng tôi vẫn luôn coi con bé như con gái” Bác Lưu nói.
Nghe cô nói như vậy, tức khắc có người cười một tiếng, “Miên hiện tại thi đậu đại học, cô liền coi người ta như con gái, tôi nói cho cô biết, cô có nịnh bợ cũng vô dụng, Kiến Hoa nuôi nó nhiều năm như vậy, không phải cũng là phí công nuôi dưỡng sao? Con bé này không có lương tâm, ai nuôi người đó xui xẻo.”
Những người này đã sớm quên mất sự tình Thẩm Miên phải trải qua khi còn nhỏ, ở trong mắt bọn họ, cha mẹ có thể đánh con, kia không xem như là ngược đãi, không cho đi học cũng là bình thường.
Trong thôn, trẻ con không được đi học rất nhiều, nhưng con cái mặc kệ cha mẹ, chính là không được. Đặc biệt là Thẩm Miên, cũng không phải con gái đẻ của Thẩm Kiến Hoa, còn nuôi cô nhiều năm như vậy, nuôi lớn liền chạy, không phải nuôi một con sói mắt trắng thì là gì?
Nuôi chó chó cũng không bỏ nhà đi.
“Cô nói ai hả?” Bác Lưu tức giận mặt đỏ bừng, “Chu Tư Vũ được nuôi nhiều năm như vậy, đến bây giờ bóng người cũng không thấy, sao không thấy cô Ở sau lưng khua môi múa mép? Cô nắm Miên không bỏ làm gì? Miên đào phần mộ tổ tiên nhà cô sao?”
Năm đó Miên phải sống khổ như thế nào, những người này đều biết, hiện tại còn có thể nói ra những lời này, cô nghe đều tức giận.
“Chu Tư Vũ vẫn còn đi học, không có tiền, Miên hiện tại ở cùng Hạ Nam, có rất nhiều tiền, có thể giống nhau sao?”
“Có tiền thì phải cho nhà bọn họ sao?”
Bác Lưu bị tức giận làm cho hồ đồ, cũng quên nói sự tình Thẩm Miên chữa bệnh cho Thẩm Kiến Hoa, vẫn là Lý Xuân Hoa thấy hai người càng cãi càng hung, cắm lời vào.
“Mọi người không biết chân tướng, không cần ở sau lưng loạn khua môi múa mép, ai nói Miên không chữa bệnh cho Kiến Hoa? Con bé đã liên hệ với bệnh viện, sắp đưa người đi rồi”
“Cái gì?”
Thôn dân trong phòng đều ngây ngẩn cả người. “Xuân hoa, cô nói Miên ra tiên chữa bệnh cho Kiến Hoa?”
“Hắn bị bệnh ung thư, phải tốn không ít tiền đâu, Miên sao có nhiều tiền như vậy? Dù cho Hạ Nam nguyện ý ra tiền, cũng luyến tiếc lấy ra nhiều tiền như vậy đi?”
“Con bé trước đó không phải còn là một bộ dáng không tính toán quản sao? Sao đột nhiên lại chữa bệnh cho Kiến Hoa?”
Mọi người đều thực khiếp sợ, nhưng cũng biết, Lý Xuân Hoa sẽ không nói dối, nói cách khác, Thẩm Miên thật sự chữa bệnh cho Thẩm Kiến Hoa.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của mọi người, bác Lưu hừ một tiếng, nói: “Các người lúc này không mắng người ta là sói mắt trắng nữa đi? Sự tình không biết rõ ràng, cứ ở đây nói lung tung, cũng không sợ cắn đầu lưỡi sao? Miên ở trong thành phố mở một cửa hàng thực phẩm, có rất nhiều tiền, con gái của tôi đang đi làm trong tiệm của con bé, các người đừng không có việc gì liền múa mép khua môi.”
“Đừng nói Miên chữa bệnh cho Kiến Hoa, dù cho không chữa bệnh cho hắn, Miên cũng không có gì sai, nếu Miên ngoan ngoãn nghe lời, không đi học, không đi kiếm tiền, hiện tại sao có tiền chữa bệnh cho Kiến Hoa?”
Càng nói, bác Lưu thậm chí càng tức giận, mấy năm nay, cô cũng không đi lại ở trong thôn, nguyên nhân rất đơn giản, trong nhà kiếm được tiền, Tiểu Thúy ở trong thành phố làm công, người khác đỏ mắt, bắt đầu ở sau lưng nói bậy, thậm chí có người còn nói Tiểu Thúy đi làm nghề không đứng đắn, làm cô nổi giận tới cửa đánh nhau một trận với người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận