Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 931: Cho hắn trị liệu 3

Chương 931: Cho hắn trị liệu 3Chương 931: Cho hắn trị liệu 3
Hiện giờ những người này lại ở sau lưng nói xấu Thẩm Miên, nói trắng ra, chính là ghen ghét.
Những người này chính là như vậy, không nhìn được người khác sống tốt, dễ bị bệnh đau mắt.
Mọi người bị bác Lưu nói cho không dám lên tiếng, Lý Xuân Hoa thấy thế, an ủi bác Lưu bớt giận, sau đó lại nói với mọi người: “Các người không có việc gì cũng đừng ở sau lưng nói dối, Miên học ở đại học thủ đô, trong thành phố cũng có một cửa hàng thực phẩm, ngay bên cạnh chợ bán thức ăn, trước kia vẫn luôn không nói ra, là vì Miên điệu thấp, không nghĩ khoe khoang”
“Miên thật sự ở trong thành phố mở cửa hàng thực phẩm sao?”
Vợ Trương đưa ra nghỉ ngờ.
Lần này bác Lưu lại không nhịn được nói tiếp, “Các người nếu không tin, các người liền đi xem đi, hiện tại Miên đi thủ đô đọc sách, Tiểu Thúy ở nơi đó giúp đỡ trông cửa hàng”
“Mấy năm nay nhà tôi vì sao lại trồng rau dưa? Đều là bởi vì cửa hàng của Miên có thể hỗ trợ bán, cho nên nhà tôi mới có thể xây được nhà mới nhanh như vậy”
Hiện tại Tiểu Thúy đang hỗ trợ trông cửa hàng, dù sao đồ ăn chính mình đều có nguồn tiêu thụ, bác Lưu cũng không sợ những người này biết đến sẽ đoạt sinh ý của mình, trước kia không nói, là bởi vì Thẩm Miên thích điệu thấp, cô cũng thích nhỏ giọng phát tài.
Hiện tại nếu đã nói, vậy dứt khoát đều nói hết ra, tránh cho những người này sau lưng khua môi múa mép.
Tiểu Thúy cũng tới tuổi lấy chồng, nếu tiếp tục bị người khác hiểu lầm cũng không tốt.
Lần này mọi người không chỉ tò mò, còn có tâm tư khác, bắt đầu liếm mặt lấy lòng bác Lưu, nhưng bác Lưu căn bản không ăn một bộ kia, lôi kéo Lý Xuân Hoa rời đi.
Bên kia.
Triệu Tiên Lai tới trong nhà Thẩm Kiến Hoa, biết Thẩm Miên muốn chữa bệnh cho mình, Thẩm Kiến Hoa vừa hổ then lại vừa cảm động, tự tát cho chính mình mấy cái, “Tôi trước kia thực hồ đồ, tôi như bây giờ đều là xứng đáng, tôi thực xin lỗi Miên”
Triệu Tiên Lai giữ chặt hắn, “Được rồi, hiện tại nói gì cũng vô dụng, anh dọn dẹp một chút, tôi đưa anh đi bệnh viện nhân dân.”
“Tôi bị bệnh ung thư, phải tốn rất nhiều tiền, có khi còn tái phát, dù cho trị khỏi, về sau cũng không thể làm được việc nặng, còn lãng phí số tiền kia làm øì?” Thẩm Kiến Hoa không muốn đi chữa bệnh, hắn cảm thấy lãng phí tiền.
Triệu Tiên Lai nói: “Bác sĩ cũng nói anh phát hiện sớm, trị liệu sớm thì vân còn có hy vọng, nếu Miên đã nguyện ý điều trị cho anh, anh cũng đừng làm kiêu nữa, trị khỏi tuy rằng không thể làm việc nặng, nhưng làm ruộng vẫn không thành vấn đề, số ruộng trong nhà cũng đủ nuôi sống anh.”
Người đều có dục vọng cầu sinh, Thẩm Kiến Hoa cũng vậy, trước đó là không có tiền chữa bệnh, hiện tại Thẩm Miên nguyện ý tiêu tiền giúp hắn trị liệu, lại nghe Triệu Tiên Lai nói vậy, hắn dần dần động tâm.
Vừa thấy vẻ mặt này, Triệu Tiên Lai liền xem thấu ý tưởng của hắn, vì thế lại nói: “Miên là thật sự bị mấy người tổn thương trái tim, lần này con bé chịu cứu anh, cũng là con bé thiện tâm, nếu anh thật sự cảm kích con bé, về sau cũng đừng đi quấy rầy con bé, phải ở trong thôn làm ruộng dưỡng lão, về phần Lan Phương cùng Tư Vũ, chính anh nhìn mà làm.”
Về sau Chu Lan Phương trở vê cũng được, không trở lại cũng được, việc này hắn không làm chủ được, vẫn cần Thẩm Kiến Hoa tự định đoạt.
Nhắc tới Chu Lan Phương và Chu Tư Vũ, hai mắt Thẩm Kiến Hoa đỏ đậm, “Hai cô cháu đó đời này cũng đừng nghĩ có thể lại bước chân vào cánh cửa này một bước, tôi lập di chúc, nhà cửa đồng ruộng đất đai, đều cho Miên hết.”
Miên căn bản không hiếm lạ chút tài sản này, Triệu Tiên Lai tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ lại lặp: “Tôi vẫn là câu nói kia, ve sau đừng quấy ray sinh hoạt của Miên, như thế mới là tốt cho con bé.”
“Tôi sao còn mặt mũi đi quấy ray con bé chứ?” Thẩm Kiến Hoa xấu hổ cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận