Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 951: Châm ngòi

Chương 951: Châm ngòiChương 951: Châm ngòi
“Nhưng Thẩm Miên là con gái ruột của bác, về sau bác khẳng định sẽ thương cô ta, cô ta không thích cháu, ở trước mặt bác nói xấu cháu, bác khẳng định cũng không thích cháu.” Trình Hi Ninh nói.
“Như thế nào sẽ?” Nguyễn Linh Ngọc cảm thấy Trình Hi Ninh đây là tâm tính trẻ con, “Cháu là bác thương từ nhỏ đến lớn, ai cũng không thay thế được vị trí của cháu. Về phần Thẩm Miên, trong mắt con bé căn bản không có người mẹ này.”
Nghe được câu nói kế tiếp của Nguyễn Linh Ngọc, tâm tư Trình Hi Ninh vừa động, cũng không khóc nữa, đỏ vành mắt ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, bác, mọi người nếu đã biết cô ta chính là Miên Nhi, vì sao còn không nói cho cô ta?”
Kỳ thật, từ sau khi biết Thẩm Miên là Nguyễn Miên Nhi, Trình Hi Ninh liền hiểu, cô và Hạ Nam không thể nào.
Nhưng cô không cam lòng, còn muốn xuống tay từ chỗ Phó Hoa, biết Phó Hoa cũng hướng về Thẩm Miên, cô mới có thể kích động như vậy.
Dù cho cô và anh Nam không thể nào, cô cũng sẽ không để cho Thẩm Miên được sống thoải mái.
Sắc mặt Nguyễn Linh Ngọc hơi đổi, nói: “Trước đó con bé đã làm những gì, cháu cũng biết đi, con bé căn bản không để bác vào trong mắt, Nguyễn Phong và De khiêm chiều con bé, sợ con bé không nhận chúng ta, cho nên không dám nói ra, bọn họ muốn bác cũng giống như bọn họ, chịu thua Thẩm Miên, dỗ con bé về nhà, sao có thể?”
Nghe vậy, Trình Hi Ninh lập tức đổ thêm dầu vào lửa, “Bác sinh ra cô ta, là mẹ cô ta, sao có thể bắt bác chịu thua đi nhận sai được? Việc này cũng thật quá đáng.”
Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm vẫn luôn nhận định là Nguyễn Linh Ngọc sai, làm Nguyễn Linh Ngọc trong khoảng thời gian này, đều bắt đầu hoài nghi, có phải cô thật sự sai rồi hay không?
Hiện giờ nghe Trình Hi Ninh nói như vậy, Nguyễn Linh Ngọc giống như tìm được đồng minh, càng thêm xác định chính mình không sai.
“Cháu cũng cho là như vậy có phải hay không? Bác là mẹ con bé, mang thai mười tháng sinh ra con bé. Con bé mất tích nhiều năm như vậy, bác phải lo lắng nhiều năm như vậy, bởi vì con bé, tình cảm giữa bác và bác Nguyễn cháu vẫn luôn không tốt, hiện giờ rốt cuộc tìm được rồi, còn muốn người làm mẹ như bác cúi đầu nhận sai, cầu xin con bé trở về, cháu nói như vậy hợp lý sao?”
Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, Nguyễn Linh Ngọc cảm thấy, dựa theo tính tình của cô và Thẩm Miên, dù cho Thẩm Miên có trở về, cô và Thẩm Miên cũng không tri kỷ nổi.
Tình cảm hai mẹ con, chú định sẽ không tốt. Nếu như vậy, còn không bằng cứ như hiện tại, miễn cho ở cùng dưới một mái hiên, khiến nhau tức giận.
Trình Hi Ninh đột nhiên hóa thành một cô bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, “Bác, không phải cháu chia re tình cảm mẹ con của hai người, lúc trước cháu không biết cô ta là Miên Nhi, cháu đã nói với bác Thẩm Miên là cái dạng người gì. Bác cũng đã từng tiếp xúc với cô ta, trong lòng cũng hiểu rõ, mấy năm nay, cô ta sống ở nông thôn nên tính cách chẳng ra gì”
Nghĩ đến bộ dáng Thẩm Miên đối đầu với mình trước kia, tâm tình của Nguyễn Linh Ngọc càng không vui, “Bác đương nhiên đều biết, nếu bằng không, cũng sẽ không phân cao thấp với con bé, bác chỉ muốn giáo dục con bé một chút, để con bé sửa lại tính tình. Cháu xem, hiện tại tính tình của con bé không giống người trong nhà một chút nào.”
“Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô ta dù sao cũng là con gái bác!” Trình Hi Ninh chu miệng nói: “Bác, nếu cháu là con gái bác thì thật tốt!”
Nguyễn Linh Ngọc thở dài nói: “Ý niệm như vậy, bác đã suy nghĩ mười mấy năm.”
Nhưng trên thế giới này, giấc mơ đâu thành sự thật được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận