Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 955: Nói ra chân tướng 4

Chương 955: Nói ra chân tướng 4Chương 955: Nói ra chân tướng 4
“Dù bác có sinh ra cháu thì thế nào? Cháu hiện tại họ Thẩm không phải họ Nguyễn, chúng ta trước mắt ở trên phương diện pháp luật, không có bất luận quan hệ gì, cháu sao có thể vào được đại học, cũng không cần phải báo cáo với bác, nếu bác cảm thấy sinh ra cháu là một loại si nhục, vậy cứ coi như là không sinh ra đi, đúng lúc cháu ở một mình cũng rất vui sướng, không tính toán có thêm một người mẹ đẻ.”
Nói xong, cô cười trào phúng, “Bác Nguyễn, kỳ thật, chuyện này vẫn nên đặt ở trong lòng mới tương đối thích hợp, rốt cuộc, nói ra đối với bác và cháu, đều không phải sự tình khiến người ta cao hứng gì. Nếu bác cho rằng nói như vậy, là có thể đường hoàng giáo huấn cháu, vậy cháu đây chỉ có thể nói cho bác, xin lỗi, cháu không phục quản giáo.”
Những lời này, một phần là lời nói giận dỗi, một phần cũng là ý tưởng chân thật của cô.
Đối với Thẩm Miên tới nói, có thêm một người mẹ đẻ như vậy, cô tình nguyện chính mình vẫn là một cô nhi, đây cũng nguyên nhân tại sao sau khi cô đoán được lý do Nguyễn Dễ Khiêm thay đổi thái độ, lại đột nhiên đối với hắn càng thêm lạnh nhạt.
Cô không cần ba, không cần anh, càng không cần mẹ.
Vinh quang của Nguyễn đại tiểu thư, cô một chút deu không muốn.
“Cô.....” Nguyễn Linh Ngọc như thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Miên biết chính mình là mẹ cô, lại bình tĩnh nói ra những lời lạnh lùng như thế.
Đây là lời một người con gái nói với mẹ mình sao?
Cô càng thêm xác định, không nhận Thẩm Miên là quyết định chính xác, con gái như vậy, sinh ra không phải báo ân, là báo thù.
Nghĩ đến những năm trước đây, cô bởi vì con gái bị mất tích mà đau xót như vậy, ngôn ngữ cũng trở nên càng thêm chanh chua.
“Thẩm Miên, tôi rốt cuộc đã biết tại sao bố mẹ nuôi của cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, con gái như cô, tôi thật hối hận đã sinh ra, còn học đại học Thủ Đô, cô có đọc nhiều sách cũng là vô dụng.”
“Tôi cũng nói, cô không cần gọi tôi là mẹ, tôi cũng không nghĩ nhận đứa con gái như cô, năm trước tôi đã biết thân phận của cô, nhưng tôi một chút cũng chưa tính toán muốn nhận cô trở về, nếu cô còn chút liêm sỉ, vậy đừng bước chân vào cửa Nguyễn gia, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô cũng đừng nghĩ bước vào.”
Nói xong những lời này, Nguyễn Linh Ngọc chỉ cảm thấy đặc biệt hả giận, cô từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên đối với một người, nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, lại không nghĩ rằng, là đối với con gái đẻ của chính mình. Lại nói tiếp, cũng thật là châm chọc.
Nghe hai người nói chuyện, Trình Hi Ninh cao hứng đến suýt không nhịn được cười, mục đích của cô đã đạt được, quan hệ giữa Thẩm Miên và Nguyễn Linh Ngọc xác thật càng ngày càng căng thẳng.
“Như vậy vừa lúc.”
Thẩm Miên chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười, “Bác Nguyễn, khó được chúng ta có thể đạt thành chung nhận thức, nếu đã nói rõ, cháu cũng mong bác đừng ngăn cản đường cháu đi nữa”
Nói xong, cô lôi kéo Dương Tiểu Tế rời đi, lại bị Nguyễn Linh Ngọc gọi lại.
“Gô đứng lại”
“Xin hỏi còn có chuyện gì sao?” Thẩm Miên hỏi.
Nguyễn Linh Ngọc cũng không biết vì sao, nhìn Thẩm Miên không đau không ngứa, tựa hồ thật sự hận không thể cùng cô đoạn sạch sẽ quan hệ, trong lòng liền có một cổ tức giận.
“Bộ phim này cô không thể quay”
“Vì sao cháu không thể quay?” Thẩm Miên như là nghe được một chuyện thập phần buồn cười, “Bác Nguyễn, cháu đóng bộ phim này, giống như không có quan hệ với bác đi?”
Nguyễn Linh Ngọc nói: “Bộ phim này người ta vốn tìm Hi Ninh diễn, tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì đoạt vai diễn của con bé, nhưng cô tốt nhất nên trả lại vai diễn cho Hi Ninh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận