Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 964: Tương nhận 1

Chương 964: Tương nhận 1Chương 964: Tương nhận 1
Thẩm Miên trở về vào lúc ban đêm, liền kể cho Hạ Nam việc gặp phải Nguyễn Linh Ngọc, nhưng cô cũng không kể tỉ mỉ, chỉ là lời ít ý nhiều nói một chút, Hạ Nam nhăn mày, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, còn mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.
“Nếu không thích Nguyễn gia, cứ coi như bọn họ không tồn tại, không ai có thể lấy chuyện sinh ra em để làm càng.”
Những lời này chỉ ai không cần nói cũng biết.
Tuy rằng Thẩm Miên trước nay không ở trước mặt hắn đề cập đến việc này, nhưng Hạ Nam biết, cô không muốn nhận Nguyễn gia, không muốn đâm thủng tầng giấy cửa sổ này, cho nên lần trước hắn mới không có nói tiếp.
Cô không nghĩ đối mặt, vậy không đi đối mặt, không có Nguyễn gia, hắn vẫn có thể bảo hộ cô không việc gì.
Nếu thân phận Nguyễn Miên Nhi làm cô nhiều thêm một phần ấm áp, hơn nữa cô nguyện ý tiếp thu phần ấm áp này, hắn sẽ không ngăn trở nhúng tay, ngược lại, hắn duy trì bất luận quyết định gì của Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhấp môi một chút, nâng đôi mắt lên nhìn chằm chằm hắn, “anh Hạ, anh có cảm thấy em thực vô tình, đối đãi với người sinh ra và người nuôi em đều thực không có lương tâm hay không?” “Sẽ không” Hạ Nam trả lời thập phân quyết đoán, duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực, nhàn nhạt nói: “Em không cần phải xin lỗi bất luận một ai, em là em, chỉ cần em vui vẻ, không cần phải để ý suy nghĩ của bất luận ke nào, mười mấy năm trong quá khứ, em đã chịu khổ đủ nhiều rồi, không cần phải vì làm cho người khác vui sướng mà ủy khuất chính mình, mục đích của việc nhận người thân đơn giản là nhiều thêm một phần tình thân ấm áp, nếu tình thân này không thể làm em cảm nhận được ấm áp, thì không có ý nghĩa tồn tại”
Thái độ hiện tại của Nguyễn gia, Hạ Nam đều xem ở trong mắt, Nguyễn Linh Ngọc căn bản không tính toán tiếp thu Thẩm Miên, thái độ của Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm tuy tốt, nhưng bọn họ hiện tại căn bản không có biện pháp lay động được Nguyễn Linh Ngọc.
Nếu Thẩm Miên nhận lại Nguyễn Phong, chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Anh Hạ, chỉ có anh hiểu em nhất” Thẩm Miên ôm hắn, dán chặt đầu ở trên ngực hắn.
Nói cô ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, cả đời này, cô thật sự không nghĩ lại vẫn luôn đi chiếu cố tư tưởng của người khác làm ủy khuất chính mình.
Kiếp trước, cô đã chịu khổ đủ nhiều, sống lại một đời, nếu còn không có chủ kiến như vậy, chỉ có thể nói hết thảy việc này đều là cô xứng đáng.
Hạ Nam hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Một đêm ngủ ngon, Thẩm Miên cũng điều chỉnh tốt cảm xúc, bởi vì cô đã sớm đoán được thân thế của chính mình, cho nên cũng không có bởi vì chuyện này mà bối rối lâu.
Ăn cơm sáng xong, Hạ Nam tính toán đưa hai người tới trường học, chỉ là không nghĩ tới, vừa mở cửa sân ra, liền thấy hai cha con Nguyễn Phong đứng ở cửa, hai người tựa hồ đã đợi hồi lâu, trên tóc dính một tầng sương mỏng.
Vừa thấy biểu tình của hai người, Thẩm Miên đã hiểu bọn họ muốn nói cái gì.
Nhìn thấy Thẩm Miên ra tới, thân sắc Nguyễn Phong hơi có chút rung động, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn cùng chua xót, hắn thật cẩn thận nói: “Miên, giữa trưa cháu có thời gian hay không, cùng nhau ăn một bữa cơm ở phụ cận trường học của cháu, được không?”
Nguyễn Dễ Khiêm cũng là vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Miên, đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Miên biết thân thế của chính mình, bọn họ xuất hiện ở trước mặt Thẩm Miên.
Thân là anh trai, nghĩ đến sự tình trước đó đã làm, hắn đều có chút chột dạ, đặc biệt là sau khi biết sự tình Nguyễn Linh Ngọc đã làm ngày hôm qua, tuy rằng không phải hắn làm, nhưng kia dù sao cũng là mẹ hắn.
Đại biểu cho người Nguyễn gia.
“Không cần, cháu không có thời gian” Thẩm Miên rời ánh mắt khỏi người Nguyễn Phong, biểu tình thập phần đạm mạc.
Yết hầu Nguyễn Phong lăn lộn, tức khắc không biết nên nói chuyện như thế nào.
Nguyễn Dễ Khiêm thấy thế, ra tiếng nói: “Miên, vậy khi nào em có thời gian? Em cứ nói một ngày đi, anh và ba lúc nào cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận