Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 967: Lấy lui làm tiến 2

Chương 967: Lấy lui làm tiến 2Chương 967: Lấy lui làm tiến 2
Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm nghe ra được, nói đến cùng, Thẩm Miên vẫn không có biện pháp tiếp thu bọn họ.
Nguyễn Phong nói: “Miên, chú cũng không nói cháu phải tha thứ cho chúng ta, về sau cháu cứ coi chú như một người chú bình thường là được, không có việc gì thì ở bên nhau ăn cơm, tâm sự, có thể được không?”
Trong mắt Nguyễn Dễ Khiêm cũng tràn ngập chờ mong nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên tránh đi tầm mắt của hai người, rũ mi xuống, “Cháu không muốn có quá nhiều giao thoa với người Nguyễn gia.”
Nguyễn Phong: “.....”
Nguyễn Dễ Khiêm: “......”
Nói đến cùng, Miên vẫn còn mâu thuẫn bọn họ.
Trong lòng Nguyễn Phong rất khó chịu, nhưng cũng biết, không trách Miên được, nếu đổi lại hắn là Miên, hắn cũng không có biện pháp tha thứ.
Nguyễn Dễ Khiêm nghĩ nghĩ, nói sang chuyện khác: “Miên, hôm nay mời em ăn cơm, ngoại trừ muốn tìm em tâm sự, còn muốn nói một tiếng xin lỗi em, sự tình hôm qua mẹ làm xác thật có chút quá mức.” Nguyễn Dễ Khiêm cũng không nói nên lời bảo Thẩm Miên không cần so đo, chỉ hy vọng Thẩm Miên có thể nghĩ thoáng một chút.
“Bác ấy không sai” Nói đến Nguyễn Linh Ngọc, khóe miệng Thẩm Miên không tự giác cong lên một nụ cười trào phúng, “Bác ấy chỉ là thương cháu ngoại gái nên sốt ruột mà thôi, em có thể lý giải”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết.
Nguyễn Linh Ngọc yêu thương Trình Hi Ninh như con gái đẻ, nên thiên vị.
Nguyễn Phong và Nguyễn Dễ Khiêm nhìn thoáng qua lẫn nhau, hai người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Miên, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Năm đó, khi Thẩm Miên bị mất tích, Nguyễn Linh Ngọc cả người lập tức không có tinh thần, sau đó chậm rãi liền đem tình yêu với con gái, chuyển đời đến trên người Trình Hi Ninh.
Muốn trách, chỉ có thể tự trách mình năm đó không cẩn thận đã đánh mất con gái.
Nội tâm Nguyễn Phong vô cùng tự trách, “Miên, đều do bác, nếu năm đó bác không đánh mất cháu, hiện tại người một nhà chúng ta, cũng sẽ không nháo thành như vậy.”
“Bác Nguyễn, cháu vẫn là câu nói kia, cháu không trách bất kỳ ai, hết thảy có lẽ đều là vận mệnh! Cháu hiện tại sống rất tốt, cũng không nghĩ đi rối rắm sự tình đã phát sinh” Trước mắt mới là quan trọng nhất, oán giận không giải quyết được bất luận cái gì.
Thẩm Miên thực vừa lòng với sinh hoạt hiện tại, cô không muốn trở lại làm Nguyễn Miên Nhi, không phải bởi vì cô hận, là bởi vì cô cảm thấy, nhận Nguyễn Phong, sinh hoạt cũng sẽ không nhiều thêm một ít tình thân.
Mấy năm nay, cô đã sớm không khát vọng với tình thân.
Huống chi, cô và Nguyễn Linh Ngọc như bây giờ, còn xem thuận mắt nhau?
“Miên......”
Nguyễn Phong há mồm kêu một tiếng, lại không biết nên nói cái gì.
Nguyễn Dễ Khiêm chú ý tới Thẩm Miên hơi nhăn mày, hắn biết, nếu nói thêm nữa, Thẩm Miên khả năng sẽ cảm thấy phiền, về sau sẽ đối với bọn họ càng lãnh đạm, vì thế chuyển chủ đề, nói.
“Miên, anh hiểu ý tứ của em, em hiện tại trải qua những ngày sống rất an nhàn, em không nghĩ vô cớ gia tăng một ít thân nhân không có tình cảm øì, cũng không biết ở chung với chúng ta như thế nào, em yên tâm, chúng ta sẽ không gây áp lực cho em, về sau, em cứ coi chúng ta như là người bạn và chú bình thường trong sinh hoạt của em, em đừng có gánh nặng tâm lý.”
Hiện tại Miên đã biết thân thế của chính mình, chỉ cần quan hệ với Miên không căng thẳng, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội chậm rãi cảm hóa cô.
Điều này gọi là lui để công.
Hạ Nam tựa hồ xem thấu ý tưởng của hắn, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua ở trên người hắn, Nguyễn Dễ Khiêm nhìn lại Hạ Nam một cái, ánh mắt nhắc nhở không cần xen vào việc người khác.
Về sau, hắn là anh rể của Hạ Nam.
Đây là sự tình đời này đều không thay đổi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận