Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 31



Chương 31




Lời nói khiến mọi người thổn thức, mà đề tài tuyển Lang Vương làm rể hiền cũng dần lạnh đi.
 
 
Sau đó nói chuyện vừa mở khoa cử, không biết vị công tử phủ nào đỗ Trạng Nguyên vân vân.
 
 
Có người thông thuộc hàn lâm nha môn nói: “Khoa cử năm nay, Hoàng Thượng vốn định chọn quan viên tỉnh ngoài và quan văn giám thị kinh thành. Nghe nói suýt thì Lang Vương nhận được công việc béo bở này, nào ngờ hắn lại bỏ lỡ vì vội vã về Giang Đông… Đúng là đồ nhà quê tỉnh ngoài, thiển cận, vậy mà không dùng để bồi dưỡng môn đệ, mở rộng nhân mạch.”
 
 
Các vị phu nhân am hiểu nội bộ, thầm hạ thấp vị tài tuấn tỉnh ngoài này một phen.
 
 
Tuy đứng sau quầy nhưng Quỳnh Nương lại nghe hết lời của những phu nhân này vào trong tai. Nghe nói không lâu sau Lang Vương sẽ sống tại kinh thành, nàng khẽ run lên, thầm thở dài.
 
 
Không ngờ, nàng và Thôi Bình Nhi sống lại, chẳng những thay đổi vận mệnh của nhau, cũng khiến những người quanh mình thay đổi lớn như vậy.
 
 
Tuy tránh được án bán chức quan ở trường thi nhưng Lang Vương lại chủ động vào kinh sống, vậy hắn vẫn giống kiếp trước, sẽ giữ binh tạo phản ở Giang Đông sao?
 
 
Trong lòng Quỳnh Nương cũng không có đáp án.
 
 
Lúc này mưa đã tạnh, nước dần rút, cửa hàng hai bên gần đường chính nhao nhao lát vụn gỗ lót đường để tiện cho ngựa xe thông hành.
 
 
Các phu nhân cơm no trà đủ rồi lục tục đứng dậy đi ra sảnh chính.
 
 
Bởi vì Tần phu nhân làm chủ cho nên Quỳnh Nương cầm thực đơn đối chiếu bạc với bà tử phủ thị lang.
 
 
Một bữa cơm chay, năm lượng bạc ròng. Bà tử đối chiếu thấy không có sai sót bèn móc bạc ra trả tiền cơm rồi rời đi.
 
 
Lúc khách nhân đang ở đấy, Lưu thị nghẹn không nói gì.
 
 
Đợi khách đi hết rồi, bà nhìn chằm chằm bạc nén đựng trong tủ, trừng mắt nói: “Chẳng qua chỉ là chút đồ chay như bí đao, rau xanh, nấm hương, một tí thịt tanh cũng không có, sao có thể ra giá năm lượng bạc? Lúc con nói giá, tim nương treo lên cao, sợ người ta nói con là gian thương, lừa tiền nói loạn giá!”
 
 
Quỳnh Nương tháo tạp dề, cười nói: “Nếu riêng thịt cá còn bán không được giá cao như vậy. Bình thường những phu nhân đó ăn đến ngấy rồi, ra ngoài một chuyến tất nhiên muốn ăn chút gì đó mới mẻ.”
 
 
Có thịt thật thì không ăn, cố tình dùng nhiều tiền mua thịt giả để ăn, Lưu thị cảm thấy cuộc đời này khó có thể lý giải.
 
 
Chẳng qua chỉ một bữa cơm mà đã vào sổ năm lượng bạc, còn kiếm được nhiều tiền hơn một tháng bày quán ở trấn Phù Dung.
 
 
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay còn hoài nghi chủ ý của Quỳnh Nương, Thôi Trung cảm thấy thẹn với khuê nữ nhà mình, ông bàn bạc với Lưu thị, số tiền này cầm đi đặt mua đồ dùng trong phòng Quỳnh Nương.
 
 
Quỳnh Nương lại khuyên cha nương dùng tiền vào chỗ cần thiết, cửa hàng vừa mới khai trương, có quá nhiều đồ cần dùng tiền mua thêm, còn phải trả tiền đại ca Liễu gia chuộc thân cho nàng nữa.
 
 
Hơn nữa trên Hoàng Sơn ngoài chùa miếu hoàng gia ra, sau núi còn có một am ni cô. Đương kim Thái Hậu say mê lễ Phật, sau khi chùa miếu Hoàng Sơn mở cửa không lâu, bà sẽ sống ở miếu am sau núi.
 
 
Đến lúc đó, vì an toàn của người trong hoàng thất, người dân dưới chân núi sẽ bị sàng lọc liên tục, nếu thanh danh không tốt thì khó có thể ở lại.
 
 
Muốn lưu lại danh tiếng tốt ở nơi phú quý này, ngoài đồ ăn ngon miệng ra, tiền nhang đèn mỗi tháng trên núi cũng không thể thiếu, nếu không bằng một câu lúc rảnh rỗi của tăng nhân chùa miếu, cửa hàng dưới chân núi sẽ liên lụy, bị bắt dời đi.
 
 
Cẩn thận mà nghĩ, dùng tiền vào quá nhiều chỗ, tất nhiên phải tính toán tỉ mỉ.
 
 
Bởi vì dần vào mùa mưa, ưu điểm mà khiến Quỳnh Nương chọn nơi này liền hiện ra. Mỗi khi mưa tới, các cửa hàng cạnh đường chính vội vàng dùng bao tải chứa cát lót bậc cửa chắn nước, còn Tố Tâm Trai của Quỳnh Nương lại là thực khách đầy cửa, chuồng ngựa bị đầy.
 
 
May mắn phần sân trống bên cạnh rất lớn, Thôi Trung dùng gỗ còn thừa trước đây tu bổ nhà dựng thành cái giá, trải cỏ tranh lên, cũng có thể ứng phó qua mùa mưa này.
 
 
Tuy hơi bận nhưng bởi mùng một mười lăm dâng hương đông đúc nên ngày thường rất rảnh rỗi, không cần phải dậy sớm ra quán, ngày tháng cũng thảnh thơi.
 
 
Hôm nay vừa qua mười lăm, khách hành hương chợt giảm.
 
 
Quỳnh Nương dậy thật sớm, chuẩn bị cùng Lưu thị lên chùa trên núi thắp hương bái Phật, thuận tiện quyên chút tiền nhang đèn, nói chuyện với tăng cầm nghi trượng chủ quản một chút.
 
 
Nàng thay một bộ váy nàng tự mua rồi may, búi tóc dài lên, tóc dài còn thừa ở bên tai thì tết bím lại, dùng vải xanh tết chặt búi tóc gọn gàng ra cửa.
 
 
Chẳng qua Lưu thị không muốn thấy nữ nhi mộc mạc như vậy, trước kia không có tiền, bây giờ trong tay dư dả, phải mua cho nữ nhi ít trang sức, bà bèn mang vòng ngọc hôm trước bà về trấn mua ra, đeo lên cổ tay trắng của nữ nhi.
 
 
Ngọc này tuy không hiếm gì nhưng chất lượng không tồi, cổ tay Quỳnh Nương càng thêm nhỏ nhắn trắng nõn. Quỳnh Nương cười cảm tạ ý của nương, cầm hộp đồ ăn chay đi theo mẫu thân lên núi.
 
 
Tính ra, sau khi Quỳnh Nương sống lại, đã lâu không có thời gian nhàn nhã thanh tĩnh như này.
 
 
Cái gọi là nhàn hạ thoải mái, đó là trong tay không túng thiếu, áo cơm vô lo, thản nhiên mà sống.
 
 
Việc làm ăn của Tố Tâm Trai dần chuyển biến tốt đẹp, Quỳnh Nương cũng nhẹ nhàng thở ra.
 
 
Nàng của đời này, dã tâm không đủ, tính hiếu thắng cũng không lớn. Chỉ mong cha nương bình an thuận lợi, gia đình hoà thuận vui vẻ. Tương lai nếu có thể, nàng chọn rể sẽ chọn một người không cha không nương.
 
 
Đời trước, những ngày tháng ở Thượng gia, nàng luôn uốn mình làm theo lời bà bà, ngẫm lại cũng thấy mệt. Khó mà sống lại một đời, trước tiên bản thân phải thư thái mới tốt, chỉ có nàng và trượng phu hài tử, đóng cửa sống những ngày đầy đủ sung túc, ngày ngày nuôi hoa trồng cỏ, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
 
 
Lúc bước lên bậc thang Hoàng Sơn mà kiếp trước đã từng đi qua, Quỳnh Nương khó nén khỏi sẽ nhớ lại chuyện trước kia. Đời trước, bởi vì bị thương nên Thượng Vân Thiên bỏ qua khoa thi, trong tay túng thiếu, vạn bất đắc dĩ mới đến kinh thành tìm kiếm hỏi thăm Liễu gia.
 
 
Sau khi biết Thượng Vân Thiên là nhi tử độc nhất của gia sư của mình, ca ca tiếp đãi long trọng, vì vậy mà nàng quen hắn. Sau này đi miếu thờ dâng hương vài lần, hai người đều không hẹn mà gặp, dần sinh hảo cảm, cuối cùng kết một cuộc nhân duyên không được chết già…
 
 
Mỗi lần nhớ lại, nàng thấy Thượng Vân Thiên phản bội chính mình, lăn lộn trên giường với Thôi Bình Nhi mà nàng gọi là tỷ muội, ân ái có nhiều thế nào cũng thành mật đường trộn lẫn tạp phân, ghê tởm đến nỗi khó có thể nuốt xuống.
 
 
Đời này, hắn không bị thương, có thể thuận lợi đi thi, dựa vào tài học của hắn, đỗ đạt không thành vấn đề. Chẳng qua kiếp này Thượng Vân Thiên hắn vinh hoa thế nào, Thôi Quỳnh Nương nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ, có một tí quan hệ nào với hắn nữa.
 
 
Hai người đến chùa, bởi vì đã qua dịp khách hành hương nhiều nên tiền điện chiêu đãi khách hành hương vô cùng thanh tĩnh.
 
 
Lưu thị thành kính, cùng Quỳnh Nương lễ bái Phật Tổ, muốn ở lại điện đốt hết một nén nhang mới đi.
 
 
Quỳnh Nương cầm hộp đồ ăn, đưa dầu mè phong phú cho tăng chấp sự, vừa rồi hai chân quỳ đến tê mỏi, rảnh rỗi không có việc gì nên nàng đành đi dạo trong vườn cạnh tiền điện.
 
 
Có điều đi được một lúc, nàng nghe thấy tiếng người truyền đến từ phòng giữa chính điện và thiên điện.
 
 
“Thí chủ, chuỗi Phật châu này làm từ đá hắc kim, là vật năm đó đạt ma sư tổ mang về từ Thiên Trúc. Đá này hút linh khí đất trời, không phải người có duyên thì không thể có được, hôm nay bổn tăng kết thiện duyên với ngươi, tặng vật ấy cho ngươi, kính mong bảo quản cho tốt.”
 
 
Lúc thanh âm già nua tạm dừng, Quỳnh Nương nghe thấy một giọng nói nam tử quen thuộc: “Đa tạ Thương Hải đại sư.”
 
 
Nói xong người nọ nhận đồ vật rồi xoay người mở cửa phòng.
 
 
Tuy không phải cố ý nghe lén nhưng Quỳnh Nương lại đụng ngay phải người đi ra khỏi phòng.
 
 
Tính ra, đã hơn bốn tháng không nhìn thấy người này rồi.
 
 
Mà lúc này chợt gặp nhau, mùi đàn hương trên người hắn xen lẫn với hương vị mát lạnh độc nhất của nam tử chui vào quanh hơi thở. Từng cùng người này gắn bó như môi với răng, ký ức bất kham không tự chủ được mà hiên lên.
 
 
Nàng cúi đầu theo trực giác, vội vàng lui về phía sau, nhưng lúc thoáng nhìn thấy chuỗi Phật châu trên tay hắn, nàng bỗng ngẩn người.
 
 
Sợi ve vàng làm dây, cát đá hắc kim mài giũa tinh tế làm hạt… Đây chẳng phải là đồ của vị ân nhân cứu nàng nhưng không để lại tên họ kiếp trước sao?
 
 
Lúc ấy không tìm được ân nhân, nàng luôn mang chuỗi Phật châu đó bên người, chờ đợi ân nhân chủ động đến nhận, nhưng tìm khắp mà vẫn không có kết quả, nàng đành ngừng ý muốn đó, đặt vào hộp trang sức của nàng.
 
 
Nhưng không ngờ, kiếp này nàng lại thấy nó ở đây.
 
 
Vừa nãy đại sư trong phòng cũng nói, chuỗi Phật châu này là di vật của đạt ma, chỉ có một cái, chẳng lẽ năm đó người cứu nàng là…
 
 
Suy nghĩ chợt loạn, bước chân lui về phía sau bỗng tạm ngừng.
 
 
Gió nhẹ chợt thổi tới, lá cây bồ đề xào xạc, mỹ nhân dưới tàng cây toàn thân thanh nhã, vòng ngọc rũ nơi cổ tay, sợi tóc mai lướt qua mặt, mắt hơi trợn to lộ ra sự ngây thơ khó tả.
 
 
Sở Tà cảm thấy trái tim đã bình tĩnh như nước tức khắc nổi sóng ngầm mãnh liệt —— nhìn xem, tiểu nương này toàn dối trá đáng giận như vậy, miệng nói sẽ không trêu chọc hắn nhưng trong mắt lại có sóng nước dao động, lóe sáng khiêu khích hắn!
 
 
Lần này quay lại Giang Đông, ngoài xử lý chính vụ tích góp ra, hắn còn cẩn thận tra xét chuyện công trình gỗ của Lịch Huyện.
 
 
Hắn kế thừa tước vị lúc nhỏ, chưa đến mười bốn đã tiếp nhận tước vị chủ trì Giang Đông của phụ thân. Trong lúc ranh giới Giang Đông hỗn loạn, man di gây chuyện, hắn đã được mài giũa dày dạn kinh nghiệm từ lúc còn niên thiếu.
 
 
Có điều hắn và Thái Tử bất hoà rất lâu, quả thực không nên đưa ra ngoài ánh sáng. Trước khi lâm chung Lão Lang Vương đã dặn dò hắn, kính người kế vị, tuyệt đối không thể sinh ra suy nghĩ khác.
 
 
Cho nên những tiểu tiết quốc chính không liên quan, hắn đều giữ thái độ hồ đồ, qua loa cho xong chuyện. Sau đó nhượng bộ phen này, thành kẻ hồ đồ đáng khinh trong mắt người khác.
 
 
Lần này hắn đến kinh thành, đầu tiên là ngựa kéo xe trúng độc, đâm người trên phố, sau đó đốc công nhận hối lộ ở Lịch Huyện, vọng tưởng mua tai hoạ cho công trình thủy mộc ở nơi đó.
 
 
Động tác nhỏ hại người như vậy, chẳng những dơ bẩn, còn lộ ra một hơi thở ác độc, đúng là khiến người ta không thể chịu đựng được nữa.
 
 
Đáng giận nhất chính là cái tên Liễu Tương Cư kia, hắn là đại nội thị vệ trưởng, nghe nói quan hệ với Thái Tử cũng rất thân thiết.
 
 
Lang Vương bị làm cho bực mình, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, hắn tính luôn Liễu Tương Cư vào một bè cánh với Thái Tử —— chưa biết chừng chuyện chuộc trù nương hắn ái mộ về cũng có mưu tính của Thái Tử trong đó.
 
 
Không phải sợ hắn vào kinh phân chia ân sủng của Hoàng Thượng sao? Vậy thì hắn phải vào kinh sống, không ghê tởm chết Lưu Hi, đưa trù nương này về, vậy hư danh hổ sói Giang Đông liền lãng phí rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận