Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Chương 51
Chương 51
Dọc theo đường xuống núi, trong đầu Quỳnh Nương toàn là tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Vật vào miệng Thái Hậu đều được xem trọng, tiệc mừng thọ làm ra cũng phải để chuyên gia thử độc ăn qua, thường thường chờ lăn lộn một lúc, đồ ăn cũng đã lạnh rồi. Ngự thiện trong cung đều dùng nước ấm bảo quản, cho người ta cảm giác âm ấm không nóng không lạnh.
Không phải do ngự trù không có tay nghề, mà là phần lớn những đồ chiên rán nấu xào không chịu được khảo nghiệm rườm rà này, vì để giữ được hương vị, cách làm đồ ăn cũng có hạn.
Quỳnh Nương cũng vậy, phần lớn tất cả món ăn đều được gìn giữ đảm bảo.
Nhưng lần này sau khi trở về, Quỳnh Nương nghĩ rồi lại nghĩ, nàng thay đổi thực đơn của mình, chỉ để lại ba loại đồ ăn.
Một người tĩnh tâm ẩn tu ở miếu am, làm gì theo đuổi ẩm thực phức tạp? Huống chi là người tôn hoa hiển quý từ bỏ phồn hoa, quy về yên lặng như Thái Hậu?
Chẳng qua nghĩ lại, ban ngày sắc mặt Thái Hậu không tốt, Quỳnh Nương mở bản chép tay của lão trung y ra, đối chiếu với sách thuốc trước kia nàng mua, tỉ mỉ soát kỹ một lượt, cuối cùng xác định tất cả món ăn.
Đến ngày sinh thần của Thái Hậu, Quỳnh Nương đã nấu xong từ sớm, Ung Dương công chúa phái cung nhân đến cho đồ ăn vào hộp.
Ung Dương công chúa cũng đã đến Hoàng Sơn từ sớm, chuẩn bị lát nữa lên núi gặp Thái hậu chào hỏi.
Nàng ấy đến tiệm chay trước, nhờ Quỳnh Nương làm “trứng hấp” trơn ngọt lần trước cho nàng ấy ăn.
Quỳnh Nương tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát đã bưng chén hấp nhỏ tới, trình lên cho công chúa đỡ thèm.
Thấy nàng ấy ăn không có chừng mực, Quỳnh Nương mở miệng khuyên nhủ: “Lát nữa chào hỏi Thái Hậu, chẳng phải là quỳ thẳng sao, công chúa cứ chậm rãi thôi, tránh lát nữa đau dạ dày, không tiêu hoá được.”
Ung Dương công chúa lại không nhanh không chậm mà dùng khăn lau miệng: “Dạo gần đây Thái Hậu không thích gặp người, lát nữa ngươi xem, hoàng tử hoàng tôn quỳ đầy cửa miếu am cũng không có mấy ai được gặp. Chẳng qua chỉ là đứng ở miếu am, làm tròn hiếu đạo thôi. Ngay cả tiệc mừng thọ này cũng là ai nấy đua nhau trổ tài. Có thể vào miệng, không chừng còn là tâm ý nơi nào trong cung đấy!”
Kiếp trước Quỳnh Nương không biết kịch bản này của hoàng gia. Nghe xong cảm thấy có lẽ là vậy, nói không chừng cuối cùng đồ ăn của nàng cũng bị Thái Hậu thưởng cho cung nữ thái giám nào đó cũng nên?
Vì thế trái tim hơi nhấc lên liền buông xuống.
Nhưng đúng lúc này, một ma ma mặc tăng bào tiến vào hỏi: “Xin hỏi ai là Quỳnh Nương Thôi gia?”
Quỳnh Nương vội vàng xoay người phúc lễ: “Là nô gia, xin hỏi ma ma có gì phân phó?”
Tuy ma ma kia mặc tăng y vải xám, nhưng phong thái cực đại, đánh giá Quỳnh Nương từ trên xuống dưới một lượt: “Thái Hậu hài lòng với cung yến ngươi nấu, phân phó ngươi đến chia thức ăn giảng giải diệu dụng của đồ ăn.”
Căn bản Quỳnh Nương không ngờ đột nhiên Thái Hậu sẽ gọi mình, nàng vội vàng đi thay áo chải đầu.
Ung Dương công chúa cũng vô cùng vui vẻ, thấy đồ ăn của Quỳnh Nương được chọn, người đề cử là nàng ấy cũng rạng rỡ. Nàng ấy mừng đến nỗi mang theo thị nữ vây quanh Quỳnh Nương, cảm thấy nàng mặc quá đơn giản, muốn kéo trâm trên đầu mình xuống đeo lên cho Quỳnh Nương.
Ung Dương công chúa di chuyển ung dung như mẫu đơn, bây giờ một trù nương nho nhỏ như Quỳnh Nương sao có thể khống chế? Cuối cùng nàng đành phải chối khéo ý tốt của công chúa.
Nàng mặc váy dài màu xám trắng nàng mới may, eo hơi rộng, làn váy rộng không thấy thân hình, thân hình hiện ra càng thêm nhỏ nhắn, ngoài vải trắng lót xám mỏng, lúc đi đường làn váy phiêu diêu, lại có cảm giác đạm mặc múa bút, nước chảy mây trôi.
Phối hợp với váy áo phong cách nhã sĩ Ngụy Tấn là giày vải đế mỏng chỉ gai chỉ bạc.
Đầu tóc gọn gàng, tóc đen búi cao, cắm một cây trâm dài ngọc bích chứa nước.
Nói ngắn gọn, bây giờ y phục của Quỳnh Nương chỉ theo đuổi một thứ —— thoải mái.
Những trâm cài dày nặng, áo váy áo ngoài phức tạp, vai giả tay áo dài, dây lưng ngọc tím rộng buộc chặt eo ném hết lên chín tầng mây.
Điểm tốt của tiểu nương thương gia là tự do tự tại, vậy thì sao lại không mặc tiêu sái thoải mái chứ?
Lúc nàng từ khuê phòng đi ra, chuẩn bị theo nhuyễn kiệu của Ung Dương công chúa lên núi, công chúa xưa nay thích cái đẹp không nhịn được uốn éo trên nhuyễn kiệu, quay đầu lại nhìn Quỳnh Nương vài lần.
Công chúa thầm nghĩ, tiểu nương này toàn thân không hề có tí màu sắc nào, gương mặt bị tóc đen bạch sam làm cho càng thêm trắng nõn, cũng không biết là may váy áo rộng như này thế nào, căn bản không thấy mập mạp thô thiển, chỉ có một hương vị khó tả.
Đặc biệt là đôi chân nhỏ được bao bởi giày vải, như ẩn như hiện dưới làn váy to rộng, lấp lánh ánh bạc…
Ung Dương công chúa quay mặt, tiếp tục nghiêng người chống cằm nhìn Quỳnh Nương, thầm nghĩ: Vốn dĩ không biết cái gì gọi là nữ sắc, chỉ cho là son phấn tăng thêm vẻ đẹp, bây giờ mới lĩnh ngộ, câu dẫn người nhất là yêu kiều mềm mại nhìn như đạm mạc thanh lãnh.
Nếu nàng là nam tử, học Vong Sơn ca ca quảng nạp mỹ thiếp, nhìn thấy sắc đẹp bậc này sẽ lập tức thu nạp vào phủ hưởng thụ.
Nàng nghĩ không đứng đắn, mạch suy nghĩ bay xa, nghĩ đến chuyện bản thân có phong cách như của Quỳnh Nương, khiến Vong Sơn ca ca của nàng say đắm nàng đến nỗi chỉ muốn thành một đôi uyên ương, một mực đau khổ theo đuổi, còn nàng đã có di tình chi ý, không thể không mở miệng từ chối Sở lang…
Lúc công chúa đứng ở cửa miếu am, đang nghĩ đến hứng thú, trong lòng cự tuyệt nhưng ngoài mặt nghênh đón, trêu chọc Vong Sơn ca ca của nàng, thanh âm sắc nhọn của thái giám khiến nàng ấy hồi hồn: “Truyền —— Giang Đông Vương yết kiến Thái Hậu!”
Nam tử tuấn dật mới vừa nãy còn nằm sấp bên giày thêu đau khổ cầu xin nàng hồi tâm chuyển ý trong huyễn cảnh, lúc này mày kiếm mắt lạnh, thân hình cao lớn khí thế bức người, lướt qua một đám vương tôn hoàng tử, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh nhạt, tay áo lả lướt vào miếu am.
Ung Dương công chúa ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt từ tay áo phất ra còn sót lại trong không khí, chỉ cảm thấy càng thêm sầu.
Nói cho cùng là Vong Sơn ca ca của nàng, coi rẻ nữ tử thiên hạ, dù có kiều diễm như Quỳnh Nương thì sao? Không phải cũng chỉ từng là một trù nương trong phủ ca ca thôi sao!
Đáng giận là nàng ấy lại chưa gặp thị thiếp của ca ca bao giờ, đến tột cùng là tuyệt sắc thế nào mới có thể làm Vong Sơn ca ca khuynh tâm?
Quỳnh Nương cũng không biết công chúa ngồi trước mình đang hoài xuân, suy nghĩ biến hoá kì ảo loạn khắp đầu óc.
Nàng buồn bực, sao lúc này Lang Vương lại đến gặp Thái Hậu chứ. Phải biết rằng ngay cả Thái Tử cũng đứng ở một bên, không được vào đấy! Nhưng nghĩ kĩ thì hiểu rõ.
Mẫu thân của Lang Vương là nữ nhi của tỷ tỷ ruột của Thái Hậu, luận ra còn không phải là vãn bối nhà mẹ đẻ Thái Hậu sao. Nghe nói từ nhỏ mẫu thân của Lang Vương đã nuôi bên cạnh Thái Hậu, theo lý thường hẳn là thân thiết hơn người khác.
Đang nghĩ ngợi, Quỳnh Nương liền bị gọi vào miếu am.
Vì thế trù nương nho nho là Quỳnh Nương, dưới ánh mắt hâm mộ của hai hàng vương tôn hoàng tử đang đứng, theo ma ma cùng vào miếu am.
Nàng vào miếu am, nghe thấy thái giám phía sau nói: “Truyền khẩu dụ của Thái Hậu, bổn sơn nhân đã là người lạc hậu, vốn dĩ không nên dính không khí vui mừng của trần tục. Song vạn tuế chí hiếu, không đành lòng để long thể chịu ánh nắng chói chang lâu, gặp. Lang Vương mang theo tro cốt của cố nhân, cung phụng Phật đường, gặp, tôn bối con cháu còn lại, nhận hiếu tâm của các ngươi, lui xuống đi…”
Nghe xong lệnh đuổi khách, Quỳnh Nương ngộ ra vì sao vừa nãy ánh mắt của hoàng tử vương tôn lại lộ ra khát vọng.
Vào trong phòng, phòng thanh tịnh đẹp đẽ, chỉ đặt một cái bàn nho nhỏ, ngoài Thái Hậu ra, chỉ có hai người hoàng đế và Lang Vương ngồi xung quanh uống trà, giống như một gia đình.
Quỳnh Nương thấy Thái Hậu mỉm cười nhìn mình, nàng giả vờ như mới vừa nhận ra Thái Hậu, sợ hãi quỳ xuống vấn an Thái hậu, cũng tự trách lúc trước nàng có mắt không thấy Thái Sơn, đường đột lỗ mãng, chạm vào Thái Hậu.
Thái Hậu lại cười nói: “Đứa nhỏ này là người thiện tâm, nếu ngươi không chạm vào, lúc này ai gia làm gì còn qua được thọ thần?”
Hoá ra ngày ấy Thái Hậu phái người đi theo Quỳnh Nương, thấy nàng vào tiệm chay, bèn tìm người hỏi thăm.
Thương nhân trong phạm vi trăm dặm đều biết Quỳnh Nương, lập tức nói hết thân thế phức tạp và bản lĩnh kiếm tiền của tiểu nương này.
Thái Hậu gọi người đuổi theo, chẳng qua chỉ muốn biết tên họ của tiểu nương để cảm ơn nàng tử tế, nghe thị vệ trở về bẩm báo như vậy, bà lại tò mò.
Đúng lúc thấy thức ăn chay trong tiệc mừng thọ trình lên có danh hào Tố Tâm Trai, bà liền khoanh vùng Tố Tâm Trai, xem trù nghệ của tiểu nương này thế nào.
Lần trước bệnh tim đập nhanh phát tác, không thấy rõ ràng lắm, lần này Thái Hậu nhìn Quỳnh Nương từ trên xuống dưới vài lượt, lại thấy cô nương này không tầm thường, thầm nghĩ, Liễu gia dưỡng ra nữ nhi xuất sắc thế này, sao lại bỏ được tặng người nhỉ? Nếu không, cô nương này treo tên tuổi Liễu gia, dựa vào phong thái này, lo gì mà không gả được cho con cháu quan lại?
Càng nhìn nàng càng cảm thấy lớn lên thật thuận mắt, phong thái nói chuyện mạnh mẽ, trong lòng bất giác có chút vui mừng, bà dịu dàng hỏi: “Thức ăn trên bàn là hôm nay ngươi làm? Sao nguội hết rồi, có điều kì diệu gì ở đây không?”
Quỳnh Nương vội vàng nói: “Nô gia sợ chỉ dùng hộp đồ ăn giữ ấm không đủ để giữ cho đến lúc lên núi, lại nghĩ trong cung đều là quý nhân, làm gì có món ngon nào chưa thấy qua. Huống hồ ngự trù đã ngấm mấy chục năm trù nghệ, tài làm rau tỉa củ, món ăn sức lửa tất nhiên là cực phẩm. Vì vậy muốn cho quý nhân nếm một ít món ăn nhỏ dân gian, hôm nay mới hấp nóng, hiện tại còn thiếu một khâu nữa mới có thể nếm thử.”
Lời nàng không giả, ban đầu nghe Ung Dương công chúa nói, cảm thấy đồ ăn của nàng vô vọng, tuy đã dặn dò thái giám lấy đồ ăn, nhưng lúc đó hắn không chú ý, chắc là nghĩ giống nàng, cảm thấy sẽ không được chọn nên hoàn toàn không nghe.
Vì vậy tất cả những món trình lên đều là bán thành phẩm, Thái Hậu mới gọi nàng đến hỏi.
Lúc này hoàng đế uống trà với Thái Hậu cũng nổi lòng hiếu kỳ, thấy Quỳnh Nương bưng một cái nồi hấp đồng, ông hỏi: “Trước nay trẫm chưa từng nghe qua, hấp nóng thế nào?”
Mà lúc này Sở Tà trầm mặc ít lời, làm vẻ thanh cao cũng thoáng quay đầu qua, thưởng thức tiểu trù nương càng ngày càng xinh đẹp của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận