Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Chương 115-116
Chương 115-116
Chương 115:
Hỉ Thước nói thật, Công Tôn Vô Dịch vốn là hải tặc đứng đầu, nhưng làm việc hào hiệp, lựa chọn sử dụng ấn thần sông hình con cá, cũng có ý mong các con thuyền qua lại thuận buồm xuôi gió.
Mà Kích Thủy Khách giả mạo tận lực sao chép cử chỉ hành động của Công Tôn Vô Dịch, dĩ nhiên cũng sao chép ấn ký kia. Chỉ tiếc ấn ký có ngụ ý tốt lành, hiện giờ lại trở thành ký hiệu tà ác làm hại một phương.
Trước đây Thái Tử đã từng chịu thiệt vì Lang Vương, hôm nay ngày đầu tiên điều tra án đã không thuận lợi như thế, thực sự làm người ta không ngờ được, hắn nghi ngờ trước đó Lang Vương đã nghe được tin tức nên sớm có chuẩn bị.
Hiện tại đã ồn ào thành như vậy, lan truyền ra ngoài đúng là huỷ hoại danh vọng của trữ quân, dẫu sao đường đường là Thái Tử đương triều nhất quyết phải đọc thư của phu thê người khác, nói thì hay nhưng nghe thì không!
Nhưng hắn vẫn nắm chắc, dẫu sao kê biên tài sản của nhà thuyền Thôi Ký có đĩa bài, Lang Vương phi sẽ không giảo biện là mua bùa hộ mệnh Giang Đông cho từng cái thuyền nhà mình chứ?
Hồ đại nhân hiếm khi cúi đầu, liên thanh xin lỗi Vương phi, trò khôi hài này cứ thế chấm dứt.
Trước nay Lang Vương chẳng cho trữ quân mặt mũi lắm, ồn ào đến nỗi hiện giờ Vương phi muốn đâm cột như vậy nên càng không hoà nhã, hắn nói rõ đạo tặc vừa mới quét sạch, canh phòng nghiêm ngặt hải tặc trả thù phản công, mời các hoàng tử và Hồ đại nhân dời vào phủ trấn, nếu không lỡ có sơ xuất gì, Giang Đông Vương hắn tội càng thêm tội, chẳng tẩy thoát được.
Dao giấu kiếm kích như vậy, Giang Đông Vương không lưu tình đuổi ba vị khâm sai ra khỏi đại doanh Giang Nam.
Nhị hoàng tử nhìn sắc trời bắt đầu tối, cười khổ, đi theo đoàn người Thái Tử đang thẹn quá thành giận, thu thập xong rồi rời khỏi doanh trại, đến phủ nha trấn trên ở tạm.
Quét sạch người ngoài xong, Lang Vương muốn đóng cửa nhà chỉnh đốn tử tế.
Chuyện thứ nhất là phải tra ra người nào là trộm lẻn vào doanh trại vu oan vu hãm cho Lang Vương thông đồng với hải tặc kẻ cắp.
Cách kiểm nghiệm cũng rất đơn giản, đó là kiểm tra đế giày.
Bởi vì Quỳnh Nương biết rõ con đường của Thái Tử nên trước đó đã tìm kiếm kiểm tra kỹ càng khắp nơi trong doanh trướng của mình, đồng thời lệnh cho Thúy Ngọc ngày ngày chuẩn bị vôi trộn lẫn với phấn khoai đặc thù rải kỹ ở cửa doanh trướng.
Bởi vì là tẩm trướng của Vương phi nên đều có nha hoàn quét tước, thị vệ sẽ không tiến vào. Cho nên một khi doanh trướng không có người, mà cửa trướng lại xuất hiện dấu giày, nói rõ đã có người lẻn vào.
Vì vậy Hà Nhược Tích vừa trộm nhét thư vào đã bị Quỳnh Nương kịp thời phát hiện, lúc mở thư ra, nhìn chữ viết y hệt chữ của mình, Quỳnh Nương tức giận đến nỗi tay chân lạnh lẽo.
Người có thể bắt chước thể chữ của nàng giống y hệt như vậy, ngoài Thượng Vân Thiên ra, không còn ai khác!
Vì thế nàng lập tức thiêu hủy giấy viết thư, hơi suy tư, một lần nữa nghĩ rồi viết mấy phong thư nùng tình mật ý, thay thế những phong thư mưu nghịch đó.
Cuối cùng cũng tới ngày Lang Vương về doanh, dùng vào việc lớn rồi.
Nhưng bây giờ phải bắt được kẻ cắp trộm đặt thư đã.
Tuy Quỳnh Nương biết rõ nhưng lại e ngại tình cảm của thúc công Sở Quy Hoà nên không thể nói thẳng ra. May mà phấn khoai rơi trên mặt đất có tác dụng đặc thù, nó cực dính, gặp nước liền đổi sang màu tím.
Cho nên Lang Vương ra lệnh một tiếng, triệu tập người có thể ra vào nội doanh đến, phun nước lên đế giày bọn họ hay đi, xem đế giày của ai biến thành màu tím, vậy đã rõ ràng rồi.
Ban đầu Hà Nhược Tích không rõ nội tình, thấy nha hoàn của Quỳnh Nương đến đây, phun nước lên đế giày mình, sau đó sắc mặt biến đổi, chẳng quan tâm nàng ta trốn tránh, tuột một chiếc giày của nàng ta rồi vội vàng bẩm báo cho Lang Vương.
Lang Vương trầm mặt, chỉ vào giày thêu, nói với thúc công bên cạnh: “Thúc công, tuy niệm nàng ta là thân thích của thẩm nương, nhưng tâm địa đen tối thế này, có là muội ruột của bổn vương cũng không thể nuông chiều tha nhẹ, người của Sở gia Giang Đông trên dưới một trăm, suýt chút nữa bị hủy bởi tay nàng ta!”
Sở Quy Hoà tuyệt đối không ngờ kẻ cắp đặt thư vu oan lại là chất nữ của vong thê ông, lập tức vô cùng đau đớn, tức giận đến nỗi gân xanh gồ lên: “Ngươi nha đầu này, đến tột cùng là ăn đan mê tín gì? Sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này?”
Hà Nhược Tích chớp mắt, nghĩ lúc mình làm việc không ai thấy, phải chết cũng không chịu thừa nhận.
Lang Vương xem nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói ra công dụng của phấn hoa Vương phi rải xuống đất.
Hà Nhược Tích nghe mà sững sờ, không ngờ Quỳnh Nương lại đề phòng, còn có thủ đoạn như vậy, khó trách nội dung của thư lại bị thay đổi.
Tiện nhân xảo trá! Có tật giật mình không dám để người ra biết. Nếu việc đã đến nước này, Hà Nhược Tích dứt khoát xé rách mặt nạ, chảy nước mắt đi qua ôm lấy đùi Lang Vương khóc rống: “Vương gia, Nhược Tích không muốn hại chàng, thật sự là lúc trước ta đặt thư tình nữ nhân kia viết cho một nam nhân tên Công Tôn nhị, nội dung thư rất không trong sạch, sao ta có thể chịu để ả ta lừa gạt Vương gia như vậy, ta nhất thời hồ đồ giấu thư vào trong doanh trướng, hy vọng Vương gia phát hiện, tránh cho bị ả ta che dấu… Ai da!”
Lúc nàng ta bổ nhào qua, Lang Vương chán ghét, chỉ là e ngại nàng ta là nữ tử, không thể một cước đá văng nàng ta. Đang muốn gọi bà ta kéo nàng ta ra lại nghe thấy nàng ta mở miệng nói Quỳnh Nương là phụ nhân không trong sạch, câu nào cũng đều là bôi nhọ, tức khắc giận tím mặt, cũng mặc kệ cái kia, lập tức một cước đá nàng ta bay đi.
Sức của đôi chân cực lớn, đá nàng ta tóc tán trâm rơi, chật vật kinh khủng.
“Nói bậy! Thê tử của bổn vương há để cho một nữ tử ở nông thôn bôi nhọ? Sở gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy lại nuôi thành mặt hàng đáng khinh!”
Hà Nhược Tích thở hổn hển giãy giụa ngồi dậy từ trên mặt đất, nói bằng bất cứ giá nào: “Ta chính mắt thấy! Ả ta một đường đường Vương phi lại thân mật với một nam tử trẻ tuổi mặt đen ở tửu lâu trong chợ, còn chẳng biết là lén gặp mặt bao nhiêu lần rồi, tiện phụ như thế, vì sao Vương gia ngài vẫn muốn tin ả ta!”
Lang Vương cảm thấy chính mình một chân không đá chết nữ nhân này là quá mức nhân từ, đang muốn đá một cước nữa thì nghe thấy ngoài doanh có người cao giọng nói: “Nghe ý của vị cô nương này, hình như đang nói tại hạ là vị gian phu kia?”
Lúc nói chuyện, Công Tôn nhị cô nương vẫn còn nguyên vẹn, thần thái phấn chấn xuất hiện ở cửa doanh trướng.
Quỳnh Nương vẫn luôn lạnh mặt ngồi ngay ngắn mặc cho Hà Nhược Tích khóc rống chửi mắng, giờ phút này thật sự chấn động. Trước đó nàng không dám hỏi Lang Vương, chỉ thầm tính toán tình huống tổn thất xấu nhất của thương thuyền.
Nhưng không ngờ Công Tôn nhị cô nương lại lông tóc không tổn hại xuất hiện trước mắt mình, làm nàng rất vui mừng.
Vì vậy trong lúc nhất thời liền kích động đứng lên, nhìn gương mặt bị phơi hơi đen đi của Công Tôn nhị cô nương, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hà Nhược Tích thấy vậy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kêu lên: “Đó là người này!”
Không đợi Lang Vương và Vương phi mở miệng, Công Tôn Nhị nương ngửa mặt lên trời cười to nói: “Lang Vương phi là nữ trung hào kiệt, nữ nhân không nhường nam nhân, đúng là nam nhân nào cũng sẽ yêu, lòng tại hạ cũng tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ, đáng tiếc tại hạ cùng với Vương phi rất trong sạch, xin hỏi cô nương có từng bắt gian trên giường chưa?”
Lúc tuyệt vọng, cái gì Hà Nhược Tích cũng có thể thử, nàng ta cắn răng một cái rồi bịa chuyện nói: “Ngày ấy quán rượu, hai người các ngươi cho rằng đang được che khuất nên không kiêng nể gì, ngươi… ngươi cởi y sam của Vương phi, rồi cởi khố, tùy ý khinh bạc!”
“Ha ha ha… Hà cô nương, ngươi thật sự đúng là diệu nhân, không đến thư quán thuyết thư thì đúng là nhân tài không được trọng dụng!”
Công Tôn nhị cô nương biết lúc này liên quan đến danh dự của Lang Vương phi, nàng bèn duỗi tay bóc hầu kết giả ra, rồi thả tóc đang được búi chặt xuống.
Nói cũng lạ, mới vừa rồi còn là thiếu niên anh đĩnh mười phần, trong chớp mắt lại phong tình vạn chủng, vóc dáng cao cao phối hợp với mái tóc đen nhánh, dù làn da hơi đen một chút nhưng cũng là viên trân châu đen hoa mỹ bắt mắt.
Nàng không cố tình đè thấp giọng nói nữa, khôi phục giọng nữ: “Hay là Hà cô nương lại nói kỹ càng hơn chút, ta cởi khố rồi làm gì? Cũng để ta được thêm kiến thức!”
Hà Nhược Tích căn bản không ngờ sẽ xuất hiện biến cố như vậy, ngồi quỳ trên mặt đất choáng váng, sau khi ngốc lăng, nàng ta còn muốn nói nữa, muốn gọi người nghiệm thân, hoặc là xem nàng có đồng bào huynh đệ không.
Nhưng lần này Sở Quy Hoà đã không thể nhịn được nữa, trước khi nàng ta lại muốn há mồm, ông đi qua đi hung hăng cho nàng ta một cái tát: “Ta lại nuôi người lấy oán trả ơn như ngươi! Sở gia ta đối xử với ngươi nhân hậu, ngươi lại hồi báo như vậy? Một nữ tử không xuất giá toàn nói lời ô ngôn uế ngữ, lại vu hãm cho chính thê của Vương gia! Cút về Hà gia của ngươi đi! Sau này đừng nhắc đến danh hào Sở gia ta nữa!”
Lần này Sở Quy Hoà thật sự thương tâm. Từ đầu đến cuối Vương phi không phản bác câu nào, như đánh vào mặt Sở Quy Hoà.
Ông biết, Vương phi e ngại tình cảm của mình nên không nói gì. Nhưng ông không thể hiểu rõ mà lại giả bộ hồ đồ, nếu lại nuông chiều nghiệp chướng Hà gia này, chẳng phải là tạo mầm tai hoạ mới cho cơ nghiệp Sở gia sao?
Ban đêm, Hà Nhược Tích bị trói gô, chặn miệng mà áp giải lên thuyền. Y phục nàng ta nhận và vơ vét được lúc ở vương phủ, còn có vàng bạc Sở Quy Hoà tặng đều bị thu lại hết.
Sở Quy Hoà hổ thẹn vì lúc trước để lại Hà Nhược Tích ở quân doanh nên viết một phong thư dài cho Hà gia, lên án mạnh mẽ phẩm hạnh của nữ tử này, nói thẳng nữ tử này nên đưa vào miếu am, sửa đổi tính tình.
Hà gia vốn không phải người thân hậu, lúc trước Sở Quy Hoà nhận lời sẽ cho Hà Nhược Tích của hồi môn để xuất giá.
Nhưng bây giờ thấy Hà Nhược Tích hai bàn tay trắng trở về, sắc mặt sẽ như thế nào, không cần chính mắt thấy cũng có thể nghĩ ra.
Nếu nói Công Tôn nhị cô nương có thể bình an trở về, đúng là đã trải qua một phen mạo hiểm.
Hoá ra nghiêm túc mà nói Sở Tà và Công Tôn Vô Dịch là sư huynh đệ. Thời niên thiếu, Sở Tà đã từng che dấu thân phận để học kỹ thuật bắn cung với thần tiễn Đỗ Thanh Phong, Công Tôn Vô Dịch cũng là môn hạ của thần tiễn, hai người quen biết từ khi đó. Lúc ấy Sở Tà che dấu thân phận của mình với Công Tôn Vô Dịch, chỉ nói mình là con cháu phú thương.
Chương 116:
Sau đó tới lúc Công Tôn Vô Dịch phạm tội, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra vị sư huynh ngày xưa này. Nhưng từ trước đến nay Lang Vương là tản nhân lười lo chuyện bao đồng, thêm nữa biết nguyên nhân Công Tôn Vô Dịch báo thù rồi càng chẳng thích đi quản, nhưng hắn lại biết rõ ràng về hai huynh muội này.
Rồi sau đó nghe thị vệ nói lúc Quỳnh Nương đi chợ thuốc mua thuốc cho đại doanh Giang Nam gặp phải Công Tôn nhị cô nương, Lang Vương nhanh trí, nghĩ ra cách dẫn rắn ra khỏi động.
Hắn cho rằng cách này không có sơ hở, nào biết lại làm tiểu nương kia không vui vẻ như vậy.
Lang Vương vốn dĩ cảm thấy việc này liên quan đến đại thể, không nên nuông chiều nàng. Nhưng không biết vì sao, phút cuối cùng vẫn đổi ý, sai người gọi Công Tôn Vô Dịch tới.
Hắn không cho rằng mình đang nuông chiều tiểu nương kia, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, được kiều hoa cười đón chào cả ngày tốt hơn đối mặt với mặt băng cả ngày đúng chứ?
Ngày ấy Lang Vương sai người tìm được Công Tôn Vô Dịch, báo rằng hắn sẽ lấy đội tàu Thôi gia làm mồi nhử, dẫn Kích Thủy Khách và hải tặc ra để tiêu diệt.
Cũng nói: “Hiện tại hải tặc hung hăng ngang ngược có liên quan đến việc năm đó huynh nhân từ nương tay, chưa dọn dẹp môn phái, lần này việc diệt phỉ hoặc ít hoặc nhiều sẽ rơi xuống người bọn huynh.”
Lúc đầu Công Tôn Vô Dịch khiếp sợ với thân phận của sư đệ nhiều năm không gặp này, tiểu sư đệ này từ trước đến nay cao ngạo, lúc ấy hắn đã nghi ngờ sư đệ này không phải người thường, không ngờ lại là chiến thần Giang Đông tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi nghe Lang Vương nói xong, trầm tư một lát, Công Tôn Vô Dịch nói: “Ngày đó gieo hạt, hôm nay ra quả. Nếu đã là mối họa huynh muội chúng ta chôn xuống năm đó, dĩ nhiên chúng ta sẽ chấm dứt. Huynh muội chúng ta nguyện ý đảm đương mồi câu, dẫn hải tặc ra. Chỉ là hiện tại nhà Công Tôn cần hai huynh muội ta, mong Lang Vương sắp xếp một đường sống cho muội muội, đến lúc đó sống hay chết phải xem mệnh số của nó như thế nào.”
Lang Vương gật đầu đồng ý, lệnh cho thị vệ lấy bộ giáp tơ vàng tới, giao cho Công Tôn Vô Dịch, nói: “Vật này giá trị chế tạo sang quý, trước đó vài ngày vương phi của bổn vương đặc biệt sai người dùng ngàn lượng hoàng kim chế tạo cho bổn vương. Chỉ cần hải tặc xuất hiện, lệnh muội có thể tự thoát thân. Giáp tơ vàng này đao thương bất nhập, có vật ấy, hơn nữa lệnh muội biết bơi, sẽ không có trở ngại gì.”
Vì thế dưới sự bố trí chỉ huy vùng nước của Lang Vương, lần phục kích hải tặc này đại hoạch toàn thắng. Mà những thi thể xuôi dòng xuống đó đại đa số cũng là hải tặc.
Quỳnh Nương biết Công Tôn nhị cô nương không sao, thực sự thở phào nhẹ nhõm. Công Tôn nhị cô nương cũng than thở tiếc hận: “Hoá ra ngươi đã gả đi, lại còn là Vương phi của Giang Đông Vương, đáng tiếc đáng tiếc…”
Quỳnh Nương đưa cho nàng một miếng bánh hoa quế mứt táo, cười hỏi: “Có gì đáng tiếc?”.
“Đáng tiếc ca ca ta đối với ngươi… Thôi, nếu hoa tươi đã cắm trên bãi phân trâu, nói cái gì cũng vô ích, nhưng thấy ngươi cũng là người tự tại, ngày nào đó ở vương phủ bị đè nén kia sống không được tự tại, nhớ tới tìm ta, ta dẫn ngươi đi khắp mọi nơi, tùy tâm sở dục mới không uổng công sống cả đời này.”
Quỳnh Nương không muốn nghiên cứu lời chưa hết nửa đoạn trước của nàng, nhưng đoạn sau lại vào logng. Nàng cũng muốn hiểu rõ vì sao mình lại thích Công Tôn nhị cô nương như vậy, cách nàng ấy thoát khỏi hạn chế của nữ nhi gia thế tục, tùy tâm sở dục sống qua ngày, có thể nào không làm người ta hâm mộ sao?
Còn vì sao Lang Vương tới miệng nàng ấy lại biến thành một đống phân trâu, có tình thì có thể tha thứ, dẫu sao tuy rằng Giang Đông Vương chiến công hiển hách, nhưng thanh danh thật sự là không tốt lắm.
Nói chuyện một lúc, Công Tôn nhị cô nương từ biệt Vương phi, đi theo ca ca ra khỏi doanh.
Hỉ Thước bưng một mâm trái cây tươi mới vào doanh trướng. Vừa hầu hạ Vương phi vừa nói về chuyện mới mẻ mà nàng ấy nghe được: “Vương phi cũng biết, tiểu thư kia của nhà nào đó chắc là điên rồi, trước khi bị chói chặt chặn miệng thì nói năng lung tung, nói mình là mệnh phượng loan, vốn quý không thể nói, là Vương phi e ngại nàng ta trở thành Hoàng Hậu. Lúc ấy Sở tướng quân cũng ở bên cạnh, sợ tới mức xanh mặt. Quân tào đi theo áp giải nàng ta nói, dọc theo đường đi ngoài ăn cơm uống nước ra đều phải chặn miệng nàng ta, nếu sau khi về nhà còn loạn ngôn như vậy thì phải bảo người Hà gia nhốt lại xử trí, tránh cho liên lụy đến cả nhà Hà gia.”
Thật ra ý của Sở Quy Hoà là không có liên quan gì với Hà Nhược Tích nữa, nếu sau này nàng ta phạm tội, đó là việc của Hà gia. Dẫu sao nàng ta không phải sĩ binh trong doanh, nếu mình thật sự lấy tội nàng ra, trong mắt người ngoài là Sở gia ức hiếp hài nhi mồ côi gởi nuôi, nhưng trở về Hà gia rồi là chuyện của Hà gia, không có liên quan gì đến Sở gia nữa!
Quỳnh Nương nghe vậy trong lòng đảo lộn, nghiêng mặt qua, ngưng thần nói: “Nàng ta... thật sự nói như vậy?”
Hỉ Thước gật đầu: “Vô cùng chính xác, ngài nói xem không phải điên rồi sao? Một tiểu thư ở nông thôn, dù có gả đến phú quý thế nào đi chăng nữa, còn có thể trở thành Hoàng Hậu chẳng phải là bị yểm tâm trí rồi sao?”
Quỳnh Nương lại không cho rằng Hà Nhược Tích bị điên, nàng cảm thấy lúc Thượng Vân Thiên lừa Hà Nhược Tích cắn câu, chắc chắn là đã nói về tiền đồ cẩm tú gì đó, chẳng lẽ hắn nói Hà Nhược Tích sẽ làm Hoàng Hậu là xuất phát từ đâu đó? Là kiếp trước thực sự có chuyện, hay là hắn nói vậy để lừa Hà Nhược Tích thôi?
Sẽ ra sao nếu Hà Nhược Tích thật sự làm Hoàng Hậu... chẳng lẽ là cuối cùng Lang Vương mưu nghịch thành công?
Quỳnh Nương không cho phép mình nghĩ tiếp nữa, nói cách khác, chẳng phải là nàng giống Hà Nhược Tích, bị Thượng Vân Thiên dắt mũi, làm loạn lòng sao?
Mấy ngày kế tiếp, đại doanh có thể hình dung là rối loạn.
Bởi vì đầu của trùm thổ phỉ đã bị chém, vạn tuế hạ ba đạo thánh chỉ, muốn Lang Vương phải về kinh báo cáo công tác, còn lại giao cho quân Tào gia xử trí.
Hạ thánh chỉ tuyên triệu vào kinh như bùa đòi mạng, theo người ngoài thấy toàn là dấu hiệu không lành, có lẽ là vạn tuế tin tội danh mưu nghịch của Sở Tà, muốn lấy lại binh quyền, tuyên triệu vào kinh vấn tội.
Mưu sĩ của Lang Vương đều có ý kiến phản đối, cảm thấy lần này Lang Vương về kinh dữ nhiều lành ít, chi bằng bảo trúng tên cáo ốm, ở lại Giang Đông, chỉ cần quân quyền trên tay thì trời cao hoàng đế xa, vạn tuế có lòng cũng nhất thời không làm gì được.
Nhưng Lang Vương lại không tỏ thái độ, chỉ là lúc về doanh, hắn nói với Quỳnh Nương, muốn nàng ở lại Giang Đông, chờ hắn vào kinh rồi sẽ nghĩ cách đưa hết người Thôi gia đến Giang Đông.
Quỳnh Nương cũng hiểu được tâm tư của Lang Vương. Hắn là người tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng để người khác bôi nhọ, thừa nhận tội danh không có căn cứ? Nhưng để nàng ở lại là biết rõ việc này hung hiểm, không muốn nàng cùng rơi vào nguy hiểm với hắn.
Thật ra lúc Quỳnh Nương nghe được thánh chỉ tuyên Lang Vương vào kinh của hoàng đế, nàng mơ hồ nghĩ, đời này rất nhiều chuyện thay đổi, có lẽ chuyện Lang Vương bị giam cầm ở Hoàng Tự cũng sẽ diễn ra trước.
Ban đầu gả cho hắn, nàng ôm tâm trạng lúc nào cũng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này. Hiện tại Lang Vương đã không ổn, nếu nàng thông minh thì nên làm theo lời Lang Vương.
Nàng và người Thôi gia ở lại Giang Đông, phàm là Lang Vương có bất trắc thì nàng cũng dễ làm, mang theo gia tài bạc triệu, dù phiêu bạc hải ngoại cũng tiêu dao tự tại.
Nhưng từ “được” lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra.
Quỳnh Nương rúc vào trong áo hắn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng của hắn, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Ánh mắt chọn thê tử của chàng thật kém cỏi!”
Bất kể là Hà Nhược Tích mặt từ tâm ác của kiếp trước, hay là nàng cùng chung sống với hắn nhưng trước sau đều mang tâm khác của kiếp này, đều không phải hiền thê. Cho nên nàng mới có thể cảm khái như vậy.
Sở Tà lại chỉ xem như nàng cảm thấy áy náy vì không thể vào kinh với hắn, hắn vuốt lưng nàng nói: “Là bổn vương làm phu quân quá kém, luôn để nàng gặp phải nguy hiểm. Nàng yên tâm ở lại Giang Đông, chuyện nên bàn giao, bổn vương đã phân phó Sở Thịnh, đến lúc đó hắn sẽ thu xếp tốt tất cả.”
Tiếp theo, Lang Vương và quân Tào gia bàn bạc, đưa trùm thổ phỉ vào kinh diện thánh.
Ngày đó trước lúc đi, hắn thức dậy cực sớm, hôn trán Quỳnh Nương vẫn đang ngủ mơ rồi mặc y phục chuẩn bị xuất phát.
Trong tiếng mặc y phục sột sột soạt soạt, Quỳnh Nương giả bộ ngủ mở nửa mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đang thay y phục vào sáng sớm.
Bên gối nàng còn có một phong thư, đợi Lang Vương mặc xong ra khỏi cửa doanh, Quỳnh Nương mới chậm rãi duỗi tay lấy phong thư kia, giấy viết thư rất dày, tổng cộng có hai tờ, một tờ viết cho Quỳnh Nương, một tờ là hưu thư quy cách chính thức, đã ký tên.
Tiểu nương của ta thân khải:
Lần này vào kinh, hung hiểm chưa biết, song nàng đang xuân xanh, phải tính toán cho bản thân, phong hưu thư kia, nếu bổn vương bình an trở về, nàng huỷ nó đi, nhưng nếu bổn vương gặp bất trắc, nàng giao hưu thư của bổn vương cho Tông Nhân Phủ, ngông cuồng tự đại phạm vào ngu dại, không quan tâm phụ mẫu lớn tuổi, làm bản thân cũng hãm sâu vào nhà tù, hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình, nếu có thể lúc nào cũng nhớ đến bổn vương, không uổng công phu thê…”
(*) Thân khải: đề nghị người nhận chính tay mở ra.
Phía sau còn viết vụn vặt rất nhiều, nhưng Quỳnh Nương hai mắt đẫm lệ không đọc được nữa. Câu “hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình” kia, hình như bị hắn xoá và sửa rất nhiều lần mới thành câu. Người thích ăn dấm như vậy, ôm tâm tư thế nào viết xuống câu đó?
Trong ánh lệ lập loè, dường như Quỳnh Nương có thể thấy cảnh hắn liên tục xoá và sửa, cuối cùng nhíu mày cắn răng viết xuống câu này…
Đúng là đồ ngốc! Khó trách kiếp trước bị cầm tù nửa đời! Quỳnh Nương ném phong thư kia xuống dưới giường, ngơ ngác ngây ngốc hồi lâu.
Lại nói, sau khi Lang Vương ra khỏi quân doanh lên thuyền, phân phó thủ hạ nhổ neo lái thuyền.
Thuyền lớn thuận gió, chạy rất nhanh, Lang Vương nhìn bọt sóng ở đuôi thuyền, nhìn hướng quân doanh phía xa, một lúc lâu không nói gì, sườn mặt tuấn tú tràn đầy đốm sáng không thể hóa giải.
Thường Tiến không dám nhiều lời, trong lòng lại lo lắng khổ sở cho Lang Vương.
Lúc bọn họ lên thuyền, trong kinh thành lại đưa tới một đạo thánh chỉ, thúc giục Lang Vương mau về kinh.
Đây đâu phải thánh chỉ? Quả thực là từng phù chú đòi mạng!
Mà Vương phi lại bị Vương gia để lại Giang Đông, người khuyên Vương gia làm hắn nhoẻn miệng cười cũng không có.
Cứ như vậy cả thuyền nặng nề tiêu điều, liên tiếp chạy ba ngày, tới cửa sông chuyển cảng.
Bọn họ muốn đậu thuyền nghỉ ngơi tiếp viện lương thực ở đây, Thường Tiến xuống thuyền, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm bay trong gió: “Quán cơm nhà ai? Thơm nồng như vậy, giống như Phật nhảy tường Vương phi nấu.”
Vừa dứt lời, hắn liền trố mắt, nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa quán cơm đơn sơ, vừa mới cởi tạp dề lau mồ hôi, cười nói giòn giã, không phải là Vương phi nhà hắn sao?
Quỳnh Nương sửa sang tóc mai có chút hỗn độn, hàng mi dài hơi cong, khóe miệng mỉm cười, nàng cúc lễ với Lang Vương phía sau Thường Tiến nói: “Chắc Vương gia đói rồi, ta đã nấu đồ ngon chờ chàng tới ăn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận