Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương

Chương 19


Ngụy La lập tức khép miệng, đôi mắt tròn vo, mở to nhìn hắn, bộ dáng vô cùng cảnh giác.
Lúc này ko phải ở nhà, bên cạnh cũng ko có trưởng bối, cho nên thái độ của nàng với hắn đã thay đổi rồi sao? Triệu Giới cảm thấy nàng khá thú vị, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng thái độ ko giống một đứa nhỏ chút nào. Nàng lúc này đang thay răng cửa, ngược lại giống mấy tiểu nha đầu bình thường một chút, lúc cười lên lại có chút khả ái.
Tống Huy đang đứng bên cạnh không biết hai người quen nhau, lại càng không biết người trước mặt là Tĩnh Vương Gia. Nhiều năm rồi Triệu Giới chưa hồi kinh, hắn rời kinh khi Tống Huy chỉ mới là tiểu hài tử 10 tuổi, nay hắn hồi kinh hơn tháng, lại chưa bao giờ ra mặt trong các trường hợp công khai, Tống Huy ko nhận ra hắn cũng rất bình thường.
Tống Huy xuất phát từ lễ tiết bình thường mà né qua một bên, thấy đối phương không động dậy, liền dắt Ngụy La hướng phía nhã gian đi tới. Nhưng họ vừa bước một bước, thị vệ mặc bố sam màu xanh liền tự động cản đường họ lại. Tống Huy thoáng giật mình, không hiểu chuyện gì: “Vị huynh đài này có chuyện gì ko?”
Chu Cảnh ko nói lời nào, chỉ phụng mệnh Triệu Giới làm việc mà thôi
Triệu Giới thong thả bước tới trước mặt Ngụy La, cúi người nâng cằm nàng lên, hai mắt mỉm cười: “Há mồm!”
Ngụy La đóng chặt miệng, hắn nói mở miệng nàng liền mở, thật mất mặt! Hơn nữa vừa nhìn đã biết hắn đang cười nhạo nàng, nàng mới không nghe hắn nói!
Nàng cũng không nghe lời, Triệu Giới lại càng không muốn khiến nàng nghe lời. Tâm tình hắn hôm nay tốt lắm, cũng không để ý ở đây tiêu hao ít thời gian với nàng, vì thế Triệu Giới dùng một tay khác nắm mũi nhỏ của nàng, sức lực không lớn lắm, hắn cũng sợ niết nàng tới hỏng. Tiểu nha đầu này lúc đầu còn có thể nhẫn, dần dần gương mặt nghẹn đỏ bừng, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn chứa đầy oán khí, rốt cuộc Ngụy La cũng há miệng nói: “…Buông tay ra!”
Đáng tiếc Ngụy La thiếu một răng cửa, nói chuyện không được rõ ràng lắm, có chút âm bị lệch. Ý cười bên môi Triệu Giới càng lúc càng đậm, buông mũi nhỏ nàng ra, nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn răng cửa nàng hồi lâu, hỏi: “Lúc này còn muốn cắn người sao?”
Ngụy La thật mất thể diện, tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm của mình! Nàng mím môi thật chặt, không để ý tới hắn.
Tống Huy đứng đó thấy bọn họ cũng có vẻ quen thuộc, nhịn không được hỏi: “Xin hỏi các hạ là?”
Triệu Giới lúc này mới buông A La rồi, ngồi dậy nhìn về phía Tống Huy. Triệu Giới thu hồi ý cười trong mắt, ngữ khí không có chút gợn sóng nói: “Họ Triệu, danh Lập Thanh!”
Quốc họ là Triệu, Lập Thanh tức là “Tĩnh”. Ở Thành Thịnh Kinh này người có thể được xưng chữ Tĩnh này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần như không cần nói nhiều, trong nháy mắt Tống Huy liền nhận ra thân phận của hắn, vội thi lễ thật sâu: “Hóa ra là Vương gia, tại là là Tống Huy Phủ Trung Nghĩa Bá. Thứ cho tại hạ ngu dốt, không thể nhận ra thân phận của Vương Gia.
Thái độ hắn kính cẩn, tỏng lòng vẫn có chút nghi hoặc.
A La sao lại quen biết với Tĩnh Vương Gia? Hơn nữa nhìn thái độ của Tĩnh Vương Gia với nàng, hai người giống như rất quen thuộc, nhưng A La bình thường đều ở trong phủ mình, ít khi ra ngoài, sao lại có thể quen biết với Tĩnh Vương Gia? Triệu Giới không nói gì, cuối đầu liếc nhìn tiểu nha đầu đang yên lặng: “Tống công tử mang muội muội tới dùng bữa?”
Tống Huy gật đầu, đưa A La tới bên cạnh: “Chính là, hôm nay là đoan ngọ, liền mang nàng ra ngoài chơi một chút”.
Quan hệ của Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công Triệu Giới không rõ lắm, cũng không hỏi nhiều, sau đó nói với Ngụy La đang đứng sau lưng Tống Huy: “Dược lần trước ngươi đưa bản vương dùng hết rồi, còn nữa không?”
Dược kia quả thật có hiệu quả, hắn chỉ dùng 2, 3 lần, thứ xanh tím trên cổ tay cũng dần nhạt mất, lưu lại một ít dấu răng. Thái y nói dấu răng này cắn quá xấu, phỏng chừng phải lưu lại trên tay cả đời. Hắn mới đầu còn nổi giận, muốn dạy dỗ, giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, sau này lại biết nàng cắn hắn vì muốn hắn chú ý, liền cảm thấy có hứng thú với Ngụy La. So với phẫn nộ, Triệu Giới càng cảm thấy tò mò, muốn biết nàng đang nghĩ cái gì. Bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn không có kiên nhẫn với con nít, cố tình lại rất kiên nhẫn với nàng, nếu là đổi thành người khác, hắn căn bản sẽ không đứng lại trước cầu thang tửu lâu lâu như vậy.
Ánh mắt Ngụy La lóe lóe, âm thanh ngọt ngào nói: “Không còn!”
Ý cười trong mắt Triệu Giới chợt lóe, hắn cũng không muốn nói điều gì, nhưng mà thời điểm không còn sớm nữa, lại không đi xuống sẽ khiến người chú ý. Triệu Giới không nói gì nữa, cáo từ với Tống Huy, cất bước đi xuống cầu thang.
*** *** ***​
Triệu Giới ngồi trên xe ngựa của Tĩnh Vương Phủ, kêu xe phu về phủ. Xe ngựa đi tới nửa đường, Triệu Giới bỗng nhiên lên tiếng kêu: “Chu Cảnh”.
Chu Cảnh xốc tấm màn thêu hoa văn vàng lên trên, đi sánh vai bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
Hắn dựa vào xe, rèm xe rất dày khiến bên trong tối om, chỉ có thể nhấc lên một chút để ánh sáng xuyên thấu qua một chút, chiếu vào bàn tay thon dài trắng nõn của hắn. Thanh âm Triệu Giới thong thả, phảng phất như vừa nói vừa tự hỏi: “Ta rời Thành Thịnh Kinh đã nhiều ngày, có một số việc không rõ. Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công có quan hệ gì sao?”
Chu Cảnh là thiếp thân thị vệ của hắn, không chỉ võ công tốt, còn là một người có khản năng tìm hiểu tin tốt rất tốt. Triệu Giới hỏi một câu, hắn gần như lập tức có thể trả lời ngay: “Vương gia quên rồi, năm năm trước Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công đã kết thân, cháu gái của phu nhân Trung Nghĩa Bá gả cho Ngũ lão gia của Phủ Anh Quốc Công làm tục huyền…” Hắn ngừng một chút, bỗng nhiên đoán ra Triệu Giới không muốn nghe những cái này, lại nói tiếp: “Tứ tiểu thư của Phủ Anh Quốc Công và Tống Huy đã được định thân từ nhỏ”.
Khó trách Tống Huy lại chiếu cố tiểu nha đầu kia như vậy, hóa ra là vì quan hệ như vậy. Triệu Giới có chút suy nghĩa, tính cách tiểu nha đầu kia có chút quái đản, ngày sau trưởng thành cũng là một trái ớt nhỏ. Tống Huy vừa nhìn liền biết là một người có tính tình ôn nhuận, không biết tương lai có thể bảo vệ nàng được không.
Chu Cảnh thấy hắn không nói gì cũng không hỏi thêm, liền nhẹ nhàng buông mành xuống, nghĩ rằng bản thân đoán đúng rồi.
Bên trong Trân Tụy Trai, tiểu nhị dâng món ăn lên, nói một tiếng: “Khách quan chậm rãi dùng” liền đi xuống. Tống Huy giơ đũa lên, gắp lấy một miếng xương cá quế hoa bỏ vào trong bát Ngụy La: “A La, sao muội lại quen với Tĩnh Vương Gia thế?”
Ngụy La ăn một miếng lòng đỏ trứng lại ăn một miếng cá, cá mềm vô cùng, hương vị vừa miệng, Khó trách nhiều người thích tới nơi này ăn, hương vị quả thật không sai, chỉ đáng tiếc nàng vừa mới nuốt vào bụng một cái răng, lại bị Triệu Giới cười nhạo một trận, lúc này thật ra không có tâm tình thưởng thức cái gì, nàng phồng má nói: “Lúc quay về hộ quốc tự dâng hương, phu nhân muốn đem muội bán cho bọn buôn người, muội liền cầu hắn cứu, cho nên cứ vậy mà quen biết…”
Ngụy La nói nhẹ nhàng bâng quơ, Tống Huy lại khiếp sợ không thôi, chiếc đũa cứ ở giữa không trung không động đậy: “Muội nói cái gì? Ai là phu nhân?”
Ngụy La nháy mắt mấy cái, tựa hồ không biết những gì mình vừa nói gây chấn động đến mức nào, âm thanh ngây thơ nói: “Mẹ ruột của Ngụy Tranh, là tục huyền của phụ thân”.
Mấy lời nàng nói cũng không phải không có đạo lý, để cho Tống Huy biết tính nết của Đỗ Thị chẳng khác nào để cho mọi người trong Phủ Trung Nghĩa Bá đều biết. Đỗ Thị làm ra chuyện như vậy, cho dù phu nhân Trung Nghĩa Bá muốn thay bà ta cầu tình cái gì, cũng không mở được miệng.
Thần sắc Tống Huy ngưng trọng, hôm qua hắn ngồi trong sảnh còn nghe Ngụy Côn nói Đỗ Thị phạm vào sai lầm, nhưng không nghĩ tới sai lầm lần này lại lớn như vậy. Ngụy La sẽ không nói dối, hơn nữa thái độ của Anh Quốc Công như vậy, chuyện này có hơn chín phần là thật. Trong nhất thời, Tống Huy không biết nói gì cho phải, Đỗ Thị làm sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy? A La đã làm gì sai chứ? Ngụy La còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, hai mắt lúc cười rộ lên cong cong, phá lệ động lòng người, Đỗ Thị sao có thể nhẫn tậm như vậy?
Tống Huy đột nhiên đối với Ngụy La vừa áy náy lại vừa đau lòng, Đỗ Thị là từ nhà bọn họ gả ra ngoài, không thoát khỏi quan hệ với bọn họ. Tạo nên cục diện hôm nay, bọn họ không có lập trường gì để nói, cho dù Phủ Anh Quốc Công muốn trách phạt Đỗ Thị như thế nào, bọn họ cũng không có tư cách nói gì.
Bữa cơm này có thể nói cao hứng mà đến, mất hứng mà về. Ngụy La là bởi vì gặp Triệu Giới, Tống Huy là bởi vì nghĩ tới chuyện Đỗ Thị, không biết có nên nói với phụ mẫu không!
Từ Trân Tụy Lâu đi ra, hai người đều không có tâm tình để tiếp tục đi dạo nữa. Lúc chuẩn bị hồi phủ, Ngụy La bỗng nhiên nhớ ra một sự kiện, giữ Tống Huy lại nói: “Tống Huy ca ca, muội còn chưa mua Trường Mệnh Lũ nữa!”
Tống Huy hoàn hồn, khóe môi gắng gượng gợi lên nụ cười, sờ sờ đầu nàng nói: “Được, ca ca mang A La đi mua Trường Mệnh Lũ”.
Tết Đoan Ngọ đều có người bán Trường Mệnh Lũ, A La nắm tay Tống Huy đi một đoạn đường, đi một chút nhìn một chút. Hai bên đường phố đều là tiểu thương bán đồ ăn, nàng không nhìn kịp, đi mãi một lúc lâu, rốt cuộc dừng lại trước một gian hàng bán vòng tay ngũ sắc.
THân mình nàng thấp, đứng trước quầy cơ bản không khiến lão bản nhìn thấy, Tống Huy liền bế nàng lên, để nàng đứng trên đùi hắn, khiến Ngụy La dễ dàng chọn lựa. Tiểu nha đầu suy nghĩ thật đơn giản, chọn một vòng tay được đan chặt nhất, giơ lên nói: “Muội muốn cái này!”
Tống Huy cười nói tốt, quay đầu ý bảo thị vệ trả tiền. Tống Huy đang chuẩn bị nhận lấy vòng tay nàng đang cằm đeo lên tay, không nghĩ tới Ngụy La lại lắc đầu cự tuyệt nói: “Không phải muội mang, là mua cho Thường Hoằng”.
Tống Huy ngẩn ra, còn nghĩ là nàng mua cho hắn. Nhỏ như vậy đã biết nghĩ tới đệ đệ, có thể thấy được bình thường nàng cũng rất hiểu hyện, vừa nghĩ tiểu cô nương tốt như vậy suýt nữa bị bán đi, Tống Huy liền đau lòng: “Muội biết vòng tay này dùng làm gì sao?”
A La cười gật đầu: “Phó mẫu nói, Trường Mệnh Lũ chính là muốn chúc người ta trường thọ”.
Ngược lại còn nói được rõ ràng.
Tống Huy bị nàng chọc cười, tâm tình không tốt vừa rồi cũng chuyển biến tốt hơn, ôm Ngụy La vào trong xe ngựa: “ A La nhà ta thật là hiểu chuyện”.
Ngụy La ôm cổ hắn, gương mặt nhỏ khẽ mỉm cười, trong lòng lại không cho là vậy. Nàng không phải người hiểu chuyện, nàng nhớ rõ lúc nàng gặp lại Thường Hoằng đời trước, Trường Mệnh Lũ chưa chắc có thể đảm bảo hắn trường thọ, nàng chẳng qua chỉ là muốn an tâm hơn. Cho dù thế nào, đời này Ngụy La đều mong muốn Thường Hoằng khỏe mạnh lớn lên.
Quần áo hai người phú quý, dung nhan xinh đẹp, thiếu niên mặt bộ trường bào màu chàm, dệt hoa văn chìm nổi, dáng người cao ngất, chi lan ngọc thụ (1); tiểu cô nương trong n.g.ự.c hắn lại càng tinh xảo đặc sắc, vừa nhìn liền biết không phải đứa nhỏ nhà thường dân, đặc biệt khi mà trên cổ nàng còn đeo một khối Trường Mệnh Tỏa màu lam chói lóa. Một lớn một nhỏ đi trên đường vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Một vị phụ nhân tay cầm giỏ trúc nhìn thấy liền động tâm tư, lấy ra một trâm cài bằng hoa tiến lên hỏi: “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, trâm cài hoa này cô đeo rất hợp, không bằng nói vị ca ca đây mua cho một đóa đi?”
Tống Huy im lặng ôm lấy Ngụy La, nàng cũng vô thức nhìn lại, ánh mắt khi nhìn thấy vị phụ nhân đó liền mất đi ý cười, hóa thành băng lãnh.
Phụ nhân mặc đồ ửng màu vàng hơi đỏ, trên đầu còn dùng một cây trâm bằng bạc. Bộ dáng vị phụ nhân này bình thường, môi hơi dày, trên khóe miệng có nút ruồi to đen, chính cái nút ruồi này, làm cho Ngụy La nhớ mãi ký ức sâu thẳm, sống cả hai đời cũng không cách nào quên được.
Đời trước, sau khi Ngụy La bị nước cuốn trôi, liền trôi dạt tới một thôn xóm nhỏ tên là Long Thủ Thôn. Long Thủ Thôn cách Thành Thịnh Kinh mấy chục dặm, lại ở vị trí hoang vu, sinh hoạt tương đối nghèo khổ. Đôi phu thê nhận nuôi nàng, nam tên Bạch Dương, nữa tên Lâu Tuệ Liên. Bọn họ đối xử với nàng giống như đối với nữ nhi thân sinh, trước nay chưa hề bạc đãi, ở tại thôn xóm nghèo khổ này cũng là điều khó có được. Ngụy La vốn dĩ cho rằng mình thật may mắn, có được dưỡng phụ dưỡng mẫu tâm địa thiện lương, thay vì trở lại Phủ Anh Quốc Công chịu sự hãm hại của kế mẫu, còn không bằng ở lại đây làm nữ nhi của họ.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Đôi phu thê này nhiều năm trước từng có một đứa con trai, nhi tử của họ c.h.ế.t đuối dưới sông, chính là con sông nàng bị cuốn trôi đi. Bọn họ nhận nuôi nàng, không phải là nuôi dưỡng nữ, mà là nuôi con dâu. BỌn họ muốn chờ nàng lớn lên sẽ tổ chức âm hôn (2), để nhi tử của họ dưới lòng đất có người chiếu cố. Lúc Ngụy La biết được chuyện này cũng khiếp sợ một hồi lâu, không biết phải làm thế nào cho phỉa, bọn họ có ơn cứu mạng, lại có ơn dưỡng dục nàng, nay đề ra yêu cầu như vậy, nàng có nên đáp ứng không?
Lúc ấy Ngụy La đã mười bốn tuổi, ở Long Thủ Thôn cũng là cô nương xinh đẹp nhất, mấy nam tử trong thôn cũng mong lấy nàng về nhà, cũng thương lượng tới cửa Bạch gia nghị thân. Việc hôn nhân tốt như vậy không kết, thật sự muốn để nàng làm quỷ tân nương cho nhi tử bọn họ sao?
Nhưng phu thê Bạch Dương đau khổ cầu xinh, nói bọn họ không có nhi tử, không đành lòng để nhi tử ở suối vàng cô đơn, cầu nàng niệm tình bọn họ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đáp ứng hôn sự này. Chờ sau khi thành thân, bọn họ chắc chắn sẽ đối đãi với nàng giống như từ trước tới nay, dưỡng dục nàng giống như nhi nữ của họ.
Ngụy La tự hỏi bản thân ba ngày, rốt cuộc cũng đồng ý.
Đây là ân tình nàng nợ bọn họ.
Việc thành hôn định đoạt vào năm nàng cập kê mười lăm tuổi, nam tử trong thôn không biết phải bóp cổ tay tiếc hận đến mức nào, sau lưng cũng ngầm nói rất nhiều, có điều bản thân nàng cũng không rõ điều đó. Ngày thành thân nàng mặc giá y đỏ thẫm gả đi, vốn cho là bái đường với một cái bài vị, không nghĩ tới phu thê Bạch Dương lại đưa nàng ra ngôi mộ sau nuối, muốn nàng dập đầu với một cái áo quan. Người đã mất nhiều năm, xác cũng đã sớm hư thối, chỉ còn lại một đống xương trắng. Ngụy La cố nén sợ hãi làm xong hết mọi lễ tiết, lúc ấy chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, đang chuẩn bị về nhà, đôi phu thê đó vậy mà ném nàng vào quan tài, muốn nàng chôn sống cùng nhi tử bọn họ!
Ngụy La sợ tới mức hồn phi phách tán, nguyên lai bọn họ nói sẽ đối tốt với nàng đều là giả, từ đầu lúc nhận nuôi nàng họ đã có ý định này. Nguyên lai mọi người trong thôn bàn tán chính là điều này, chính là bởi vì như vậy.
Lúc đó Ngụy La cũng không biết mình lấy đâu ra khí lực tránh thoát đôi phu thê đó, thừa dịp đêm tối chạy ra khỏi núi, chạy ra khỏi Long Thủ Thôn này.
Nàng rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ở đây, thứ nên còn vẫn còn, ân tình nên báo cũng đã báo, nàng không còn nợ họ cái gì. Nàng vốn định trở lại Thành Thịnh Kinh, trở lại Phủ Anh Quốc Công nhận thân, chẳng ngờ tới bản thân lại không có chốn dung thân, cho dù đi con đường nào cũng đều chỉ là đường chết.
Phụ nhân trước mặt này, chính là thê tử của Bạch Dương, Lâm Tuệ Liên - dưỡng mẫu đời trước của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận