Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương
Chương 52
Cách đó không xa, trước quán bán bánh nổ nguyên tiêu, Dương Chẩn trả tiền cho Triệu Lưu Ly mua một túi bánh. Triệu Lưu Ly không thể chờ được, vội vàng cầm que trúc lên ghim một cái cho vào miệng, Dương Chẩn lập tức ngăn cản, nhận lấy, thay nàng thổi cho nguội rồi mới đưa lại cho nàng ăn. Thiếu niên trầm mặc ít nói, mặt mày lạnh lùng này, động tác đút bánh nổ nguyên tiêu cho Triệu Lưu Ly ăn cũng rất ôn nhu, hắn nhìn Triệu Lưu Ly cắn từng miếng, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, cũng không kìm lòng được khẽ nhếch khóe môi.
Trên đường ngoại trừ bán bánh nổ nguyên tiêu, còn rất nhiều món ăn vặt khác. Triệu Lưu Ly không nỡ bỏ đi, nắm tay Dương Chẩn xem chỗ này một chút chỗ kia một chút, cuối cùng dừng lại trước một quầy bán bánh gương hoa hồng (1), lộ ra vẻ mặt thèm ăn. Bánh ngọt đường là dùng bột gạo nếp, hấp chín tạo hình tròn như bánh ngọt, mềm mềm, hồng hồng, trên mặt rắc thêm hạt vừng, đậu phộng, cánh hoa hồng và mứt hoa quả, thoạt nhìn vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng. Triệu Lưu Ly thấy mấy cô nương đều mua, nhịn không được lôi kéo tay áo Dương Chẩn: “Dương Chẩn ca ca, ta cũng muốn ăn mấy cái này”.
Dương Chẩn móc từ trong tay áo ra năm văn tiền, mua hai cái, một cái là vị sơn tra, một cái là vị anh đào. Triệu Lưu Ly cao hứng nhận lấy, không nỡ ăn, nhìn trái nhìn phải rồi lại nói: “Ta muốn tặng cho A La một cái”.
Dương Chẩn nhìn nàng bởi vì hưng phấn mà gương mặt nhỏ trở nên ửng hồng, trầm giọng nói:”Người ăn đi, Tĩnh Vương Điện Hạ sẽ mua cho Tứ tiểu thư”.
Triệu Lưu Ly bừng tỉnh, chợt cười híp mắt cầm một cái bỏ vào tay Dương Chẩn:”Vậy cho ngươi!” Một tay trống tự nhiên nắm lấy tay hắn, dắt hắn ngồi xuống một quán bán quà vặt.
Thân hình cao lớn của Dương Chẩn khẽ cứng đờ, lại không tránh ra, tùy ý để bàn tay mềm mại không xương kia dắt đi, xuyên qua đám người trong phố.
Bên kia, bất quá chỉ một cái nháy mắt đã không thấy Ngụy La đâu. Ánh mắt Triệu Giới lạnh xuống, nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Ngụy La, hắn gọi Chu Cảnh tới hỏi: “A La đâu?”
Chu Cảnh chỉ theo một hướng, người trên đường hơi nhiều, không chút để ý liền bị người ta xô ngã: “Tứ tiểu thư đi theo hướng này, Dương Hạo đã đi theo, Vương Gia đừng lo lắng”.
Cao Đan Dương nghe thấy Triệu Giới nói ra hai chữ “A La”, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng ngắc. A La? Là Ngụy La của Phủ Anh Quốc Công sao? Đã nhiều năm như vậy, Triệu Giới còn sủng ái nàng ta sao? Năm đó lúc Ngụy La còn là một tiểu cô nương, hắn vốn đã đối tốt với nàng ta, tính tới bây giờ, cô nương đó cũng gần tới tuổi cập kê rồi? Triệu Giới còn mang theo nàng ta ra phố, đến tột cùng là có ý gì?
Cao Đan Dương càng nghĩ càng cảm thấy được mối nguy cơ. Triệu Giới lớn hơn Ngụy La chín tuổi, hiện giờ đã hai mươi hai, hắn nếu thật muốn đoạt tiểu cô nương kia, cũng không phải không thể… Nếu là vậy, bản thân phải làm sao bây giờ? Cao Đan Dương nghĩ thấy bất an, chờ đợi hắn nhiều năm như vậy, từ tám tuổi tới hai mươi, đã phí thời gian trở thành gái lỡ thì. Trấn Quốc Công vì Triệu Giới, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu lời cầu hôn, vốn tưởng rằng lần này hắn từ Tân Châu về sẽ thương lượng chuyện chung thân đại sự của bọn họ, không nghĩ tới hắn lại đi cùng với Ngụy La, vậy thì đem nàng để ở đâu?
Cao Đan Dương xoắn xuýt khăn lụa trong tay, giả bộ lơ đãng hỏi Triệu Giới: “Hóa ra là Tĩnh biểu ca cùng nhau xuất môn với Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công sao? Chẳng lẽ người vừa rồi muội nhìn thấy không phải là Lưu Ly, mà là Tứ tiểu thư?”
Triệu Giới cuối cùng cũng nhìn nàng ta, lại không trả lời câu hỏi, mà là hỏi ngược lại: “Muội có chuyện gì khác không?”
Cao Đan Dương hơi khựng lại, ngại ngùng nói: “Có…” Nàng chỉ vào cửa hàng bán son phấn ở phía trước: “Muội cùng Cao Tình Dương tới chỗ đó xem một chút”.
Cao Tình Dương đứng bên cạnh Cao Đan Dương, năm nay mới vừa mười ba tuổi. Tiểu cô nương bộ dáng kiều mị, đối với tình cảm của tỷ tỷ mình và Triệu Giới không thấy có hứng thú, chỉ ở một bên loay hoay nhìn mấy quán bán quà vặt.
Triệu Giới khẽ gật đầu, không cho nàng ta cơ hội nói những lời khác: “Vậy đi đi. Ta cùng Lưu Ly còn có chuyện khác, không tiện cùng đi với các muội, có chuyện gì ngày khác nói sau”.
Cao Đan Dương nghe thấy Triệu Lưu Ly cũng ở đây, lập tức thở phào một cái. Chỉ cần hắn không đơn độc ở chung với Ngụy La là tốt rồi, ai mà không biết quan hệ giữa Triệu Lưu Ly và Ngụy La tốt thế nào chứ? Khó có khi Triệu Lưu Ly được xuất cung một chuyến, nhất định sẽ gọi Ngụy La đi cùng. Nàng khẽ mỉm cười, bộ dáng cũng thoải mái hơn nhiều: “Tĩnh biểu ca có việc, không cần để ý muội và Tình Dương, bọn muội đi tới phía trước xem đồ một chút rồi sẽ về liền”.
Nói xong liền kéo Cao Tình Dương ở một bên, cùng đi lướt qua.
*** *** ***
Đuổi đi hai người Cao Đan Dương, Triệu Giới mới đi theo phương hướng Chu Cảnh vừa chỉ.
Triệu Lưu Ly có Dương Chẩn bảo vệ, hắn cũng không lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chỉ cần trước khi mặt trời lặn trở về trước cửa cung là được, Triệu Giới vô cùng yên tâm, việc tìm Ngụy La cấp bách hơn.
Tiểu cô nương kia không rõ vì cái gì mà đi nhanh như vậy, chỉ chớp mắt liền không thấy người đâu cả. Hai bên đường phố đều tràn ngập màu sắc và bóng người, hắn đi một đường, cuối cùng cũng thấy nàng ở trước một cái ngõ. Nàng lạc trong đám người, thân ảnh không phải rõ ràng nhất, nhưng Triệu Giới nhìn một cái liền có thể nhận ra. Ngụy La chăm chú nhìn một người, đó là một nam nhân, mặc y phục rộng thùng thình, tóc tai bù xù, đi chân trần, ngồi xổm ở góc cầm bầu rượu uống.
Vừa nhìn liền biết là người dùng Hàn Thực Tán.
Con mắt Triệu Giới thâm sâu thêm, bước chân nhanh hơn vài phần.
Ngụy La đứng ở chỗ không xa, tâm tình phức tạp nhìn người kia. Nàng nhớ tới Thường Hoằng ở đời trước, Thường Hoằng cũng bị Lý Tụng hại thành như vậy, cả ngày chỉ ngây ngây ngô ngô, sống mơ mơ màng màng, bị tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Nàng tuyệt đối không thể để Ngụy Thường Hoằng giẫm lên vết xe đổ này một lần nữa, hắn cần phải có tiền đồ hơn, cưới một thê tử khéo léo hiểu lòng người, mà không phải bị hủy trong tay hai huynh muội Lý Tụng và Lý Tương!
Ngụy La không kìm lòng được, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng trong mắt lại dậy sóng.
Nàng đang muốn xoay người đi, phía trước lại có một chiếc xe ngựa bị mất khống chế, mạnh mẽ hướng bên này xông đến. Phu xe tinh thần hoảng loạn, lớn tiếng gọi người đi đường nhường đường, xe ngựa đụng vào quán nhỏ bán bánh ngọt đậu xanh khiến nó ngã lăn, người đi đường rối rít lui về phía sau. Nàng hướng qua một bên rời đi, nhưng con ngựa kia lại hí dài một tiếng, hướng về phía nàng mà lao tới.
Ngụy La kinh ngạc mở mắt, còn chưa kịp động, liền thấy một thân ảnh phía trước, cúi người ôm lấy eo nàng, vững vàng bảo hộ nàng trong góc.
Cái ôm của nam nhân ấm áp, cánh tay hữu lực, cơ hồ đem cả người nàng bao lấy. Ngụy La trừng mắt nhìn hắn, hắn dùng sức ôm, ở trong lòng hắn nàng không thể động đậy, chỉ có thể tròn mắt hỏi: “Đại ca ca?”
Tay Triệu Giới đặt ở ngang hông nàng, cái cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, không nói lời nào.
Xe ngựa mất khống chế bị Chu Cảnh chế ngự, ngoan ngoãn nhu thuận ngừng lại sau lưng bọn họ. Phu xe liên lục nói lời cảm tạ với Chu Cảnh. Chu Cảnh khoát tay nói không cần, ánh mắt dừng lại trên người hai người đang ôm nhau ở trong góc.
Hồi lâu, Triệu Giới mới chậm rãi buông nàng ra, cúi người, cơ hồ dán trán lên trán nàng hỏi: “Vì sao không nói tiếng nào đã đi? Vừa rồi nguy hiểm như vậy, nếu ta không xuất hiện, muội không phải sẽ bị thương sao?”
Ánh mắt hắn quá trực tiếp, nàng vô thức lui về sau, không biết ở sau lưng là vách tường, lui cũng lui không được, chỉ có thể đón nhận cơn tức giận của hắn: “Đại ca ca không đến, chính muội cũng có thể né được…”
Lúc xe ngựa xông tới, nàng vốn muốn trốn tới bên cạnh, nhưng không ngờ hắn xông lên ôm lấy nàng, ngược lại khiến nàng không nhúc nhích được.
Nói như vậy là còn oán Triệu Giới hắn xen vào việc người khác?
Triệu Giới chăm chú nhìn gần gương mặt nhỏ của nàng, cách rất gần mà nhìn, càng thêm khiến người mê luyến. Lông mi cong dài, khẽ run liền chạm tới sống mũi hắn, giống như một bàn tay vô hình nhỏ bé, không ngừng trêu chọc hắn cũng hề không bận tâm tâm tình của hắn thế nào.
Nhìn một chút, tâm liền mềm xuống mà không biết vì sao. Hắn đứng thẳng, ánh mắt rơi vào cánh môi của nàng, dần dần chăm chú, muốn biết cắn một cái là mùi vị gì. Không thể nhìn nhiều, nhìn nữa lại giống như người dùng Hàn Thực Tán ban nãy, trúng độc nặng, không bao giờ rời bỏ được.
Triệu Giới dời ánh mắt nói:”Mới vừa rồi muội nhìn gì?”
Ngụy La chui từ trong n.g.ự.c hắn ra, nhìn người dùng Hàn Thực Tán cách đó không xa: “Thời tiết cũng không có ấm, hắn vì sao lại đi chân không? Đại ca ca, hắn không lạnh sao?”
Triệu Giới không có nhìn theo hướng nàng nhìn, mà là đưa tay lau vết bụi bẩn dính trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Hắn trúng độc Hàn Thực Tán, cần chân không mới có thể giải nhiệt được”.
Ngụy La ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Cái gì là Hàn Thực Tán?”
Hàn Thực Tán sao… chính là thứ dược vật mà nam nhân không có khả năng mua về dùng, sau khi dùng có thể tăng cường thể lực, sinh ra ảo giác, kế tiếp là thỏa mãn thân thể. Loại thuốc này mặc dù có thể khiến người ta nhất thời vui vẻ, nhưng có chứa độc tính, dùng lâu sinh nghiện, cuối cùng nhan sắc suy tàn, dung nhan tiều tụy, sống không bằng chết.
Đương nhiên, những thứ này Triệu Giới sẽ không nói cho Ngụy La, xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng nói: “Là một loại độc dược”.
Ngụy La cái hiểu cái không a một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hướng phía sau hắn nhìn lại: “Không phải huynh đi cùng với Cao tỷ tỷ của Phủ Trấn Quốc Công sao? Sao lại không thấy tỷ ấy nữa?”
Triệu Giới không muốn nhắc tới đề tài này, nói đơn giản: “Nàng ta có chuyện khác, rời đi rồi”.
Ngụy La liền không hỏi nhiều.
Hai người cùng nhau trở về, dự định tụ họp với Triệu Lưu Ly.
Đi không bao lâu, sau lưng cửa của Nhất Phẩm Đường có một người đi ra. Cao Đan Dương đứng ở cửa, trong lòng giống như ngũ vị tạp trần, nói không ra mùi vị gì. Vừa rồi một màn Triệu Giới ôm Ngụy La kia vừa vặn rơi vào mắt nàng ta, hắn khẩn cấp ôm lấy tiểu cô nương kia, ánh mắt căng thẳng, giống như đang ôm bảo bối.
Triệu Giới từ khi nào lại lo lắng cho người khác?
Nói giữa bọn họ không có gì, ai tin?
Bạn cần đăng nhập để bình luận