Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương
Chương 57
Đời trước A La đã nếm qua quá nhiều đau khổ, cho nên yêu cầu của đời này rất đơn giản, sau này nàng chỉ cần có một người đối với nàng rất tốt, rất tốt, như vậy là đủ rồi. Để lúc nàng bất lực khốn khổ hắn có thể đem nàng che chở ở phía sau, không để nàng chịu khổ, không để nàng bị liên lụy, không để nàng thương tâm hay ủy khuất. Nàng muốn cái gì hắn cũng có thể đáp ứng, ngoan ngoãn phục tùng… Nghĩ như vậy, hình như cũng không hề đơn giản, tối thiểu thì việc ngoan ngoãn phục tùng có chút khó khăn.
Triệu Giới mới vừa nói, giống như hắn đối tốt với nàng sao? A La nhịn không được nhớ lại chuyện ngày trước, Triệu Giới thật sự đối tốt với nàng, gần như có thể dùng mấy từ ngoan ngoãn phục tùng để hình dung. Chỉ là từ trước tới nay A La cũng chưa từng suy tính qua, chưa từng nghĩ, cảm thấy bọn họ không chung một đường, cho dù hắn đối tốt với nàng hơn nữa, nàng cũng cảm thấy hắn có mục đích. Giống như trước đây Triệu Giới giúp nàng trút giận, cột Lý Tụng vào bia b.ắ.n tên, chính là vì cảnh cáo Nhữ Dương Vương, giúp nàng chỉ là thuận tay thôi.
Hơn nữa tuổi bọn họ chênh lệch quá nhiều, lúc nào nàng cũng gọi hắn “Đại ca ca”, trong lòng quả thật cũng coi hắn như một người ca ca của mình. Nàng cảm thấy Triệu Giới và Cao Đan Dương mới là một đôi tương xứng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, sao lại có ý nghĩ không an phận chứ?
A La cho rằng hắn đang nói đùa, mắt hạnh tròn xoe cong lên, nương theo lời của hắn nói: “Phải đối tốt với muội như Đại ca ca vậy, không thể bày sắc mặt cho muội xem, cũng không được bắt nạt muội”. Dừng một chút mới buông tay áo của hắn ra, bên môi là bộ dáng tươi cười mềm mại: ‘Không thể lớn tuổi như Đại ca ca, tốt nhất lớn hơn muội ba hay bốn tuổi là được rồi”.
Triệu Giới trệ trệ, vẻ mặt có chút cổ quái, "Ca ca rất lớn tuổi sao?"
Ngụy La khoa trương gật đầu, nói cho hắn biết: “Ca ca lớn hơn muội chín tuổi, phụ thân muội mười mấy tuổi đã sinh muội và Thường Hoằng rồi”.
Triệu Giới: “…”
Tiểu cô nương không biết rõ tâm tư của hắn, như không có gì tiếp tục dùng d.a.o nhỏ đ.â.m vào n.g.ự.c hắn: “Nhưng Đại ca ca không có bộ dáng lớn tuổi chút nào, tuyệt không giống nam nhân hai mươi mấy tuổi. Phụ thân muội lúc còn trẻ cũng dễ nhìn, chỉ có điều nếu so sánh với ca ca, thì lập tức thua kém nhiều”.
Ngụy La cho rằng mình đang an ủi hắn, thật ra đối với Triệu Giới đây chính là đả kích.
Nàng so sánh phụ thân nàng với hắn? Hóa ra Triệu Giới hắn ở trong lòng nàng có bối phận như vậy sao? Khó trách cho dù hắn ra ám hiệu thế nào, nàng từ đầu đến cuối vẫn mãi mơ mơ hồ hồ, không hề bị lay động. Nguyên nhân căn bản là ở chỗ này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn, sao lại có thể động tâm?
Triệu Giới nhắm mắt lại, động tác vuốt ve nốt ruồi mỹ nhân của Ngụy La cũng càng ngày càng chậm lại, cuối cùng dừng lại, nghĩ muốn thừa dịp này liền nói rõ ràng: “Bản vương năm nay hai mươi hai, không có chính thê, cũng không nạp thiếp, làm phụ thân có phải quá sớm không?”
Ngụy La ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt, tư tưởng thuần khiết: “Sớm sao? Vì sao Đại ca ca lại không lấy chính thê, tuổi ca ca cũng không còn nhỏ, Hoàng Hậu Nương Nương không nóng vội sao?”
Tiểu cô nương này vậy mà nghiêm túc quản hôn sự của hắn, giọng điệu đó cùng giọng điệu lúc Trần Hoàng Hậu ép hỏi hắn giống nhau như đúc. Bà sao có thể không nóng nảy, kể từ lúc hắn trở về từ Tân Châu, mỗi lần vào cung, Trần Hoàng Hậu đều nói chuyện tới nửa canh giờ, nói hắn không muốn thú Cao Đan Dương cũng được, còn có nhiều thiên kim thế gia khác để lựa chọn. Nhưng lúc nào hắn cũng dùng nhiều loại lý do để từ chối, thế cho nên bây giờ Trần Hoàng Hậu tạm thời không muốn thấy mặt hắn, khi nào hắn chịu thú tức phụ nhi thì mới chịu gặp.
Cuối cùng là vì cái gì? Còn không phải vì nàng sao?
Bây giờ nàng còn nhỏ, lấy về nhà yêu thương quá sớm, hắn sợ nàng không chịu nổi. Tối thiểu phải đợi thêm một hay hai năm nữa, đến lúc đó cho dù là Tống Huy hay Lý Tụng cũng không thành vấn đề.
Việc cấp bách, chính là làm cho tiểu cô nương này thông suốt, so với việc gì cũng quan trọng hơn.
Triệu Giới đứng thẳng dậy: “Sốt ruột cũng vô dụng, A La, muội cảm thấy Đại ca ca giống phụ thân muội sao?”
Ngụy La lắc đầu, thành khẩn nói: "Không giống."
Triệu Giới gật đầu, lại hỏi: “So với Tống Huy ca ca của muội thì sao?”
Ngụy La mím môi, tròng mắt đảo nhanh như chớp, cũng không trả lời vấn đề này.
Không có gì để so, hai người bọn họ chênh lệch quá xa, căn bản không cùng một phẩm cấp, sao có thể so được?
Triệu Giới đành phải nâng cái cằm trơn bóng của Ngụy La lên, cố định gương mặt nhỏ của nàng, nói: “Ca ca chỉ lớn hơn muội một chút, không có già, A La, muội còn nói như vậy bản vương sẽ tức giận”.
Ngụy La đáp lại đôi mắt đen nhánh của hắn, tương đối giận dỗi, nói: “Muội biết rồi, về sau sẽ không nói…”.
Ngón cái Triệu Giới vuốt ve cằm nàng, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng, còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên bị một thanh âm lạnh như băng cắt đứt: “Buông A La ra”.
*** *** ***
Sau khi Triệu Giới ôm Ngụy La đi, Thường Hoằng vốn định lập tức đuổi theo, nhưng nửa đường lại bị Lương Ngọc Dung cản lại, không ngừng hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Thường Hoằng cũng không rõ lắm, có điều nếu đã do A La làm, nhất định là có đạo lý của nàng. Lương Ngọc Dung không chịu buông tha cho hắn, cho tới khi từ trong miệng hắn hỏi ra được chuyện hôn sự với Lý Tương, mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu được ý đồ của Ngụy La. Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi Lương Ngọc Dung tới Đông Khóa Viện, không nghĩ vừa vào đã nhìn thấy một màn này.
Triệu Giới công khai tiến vào trong phòng A La, còn vuốt mặt tỷ tỷ, hai người dán vào nhau gần như vậy, người không biết còn cho là bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Có lời gì không thể nói được? Không phải muốn động tay động chân chứ?
Ánh mắt Thường Hoằng nhìn Triệu Giới thoáng chốc tràn đầy địch ý, hắn tiến lên tách hai người ra, đem A La bảo hộ phía sau, không nói lời nào nhìn Triệu Giới.
Triệu Giới lui về phía sau nửa bước, bờ môi thoáng hiện lên nụ cười vui vẻ. Hắn biết rõ A La có một long phượng thai đệ đệ rất bao che khuyết điểm, trước kia không có cơ hội tiếp xúc qua, hôm nay vừa thấy, trình độ bao che khuyết điểm có chút ngoài dự liệu của hắn. Triệu Giới cười cười, bình tĩnh nói: “Thường Hoằng phải không? A La đau chân, bản vương đưa nàng về, ngươi không cần quá mức cảnh giác, bản vương sẽ không làm gì!”
Môi mỏng của Thường Hoằng mím thành một đường, không tin tưởng lời nói của hắn lắm. Thật sẽ không làm gì, vậy ánh mắt mới rồi Triệu Giới nhìn A La là sao? Khát vọng trong mắt hắn ta quá rõ, chỉ có A La ngờ nghệch mới không phát hiện. Thường Hoằng bình tĩnh nói: ‘Đa tạ Tĩnh Vương điện hạ mang A La về, bất quá trời càng lúc càng tối, nam nữ hữu biệt, vương gia lưu lại sẽ khiến người ta bàn tán. Vẫn là xin ngài trở về đi”.
Triệu Giới nhìn tiểu cô nương sau lưng Thường Hoằng, nàng bị bảo hộ chặt chẽ, không biết đang có vẻ mặt gì. Triệu Giới suy nghĩ một chút, không cần phải vội nhất thời, liền cong môi nói: “Vậy bản vương cáo từ. Chân A La không thể xuống đất, ngươi là thân đệ đệ, nên chiếu cố nàng nhiều một chút”.
Nói xong cũng không dừng lại, cất bước ra khỏi nội trạch.
Sau khi Triệu Giới rời đi, Thường Hoằng mới quay qua hỏi Ngụy La: “A La, hắn làm gì tỷ?”
Ngụy La chỉ chân đã được băng thuốc của mình, cho là phản ứng vừa rồi của Thường Hoằng có chút lớn: “Tĩnh Vương ca ca giúp tỷ bôi thuốc, còn băng bó cổ chân nữa. Thường Hoằng, có phải đệ quá vô lễ rồi không?”
Thường Hoằng bị nàng trách cứ, ủy khuất có chút cường điệu: “Vừa rồi hắn ta sờ tỷ”.
Ngụy La dừng một chút, mới vừa rồi nàng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Triệu Giới xem vết thương mà thôi. Mới đây Triệu Giới cũng thường hay xoa xoa đầu nàng, vân vê gương mặt nhỏ của nàng, bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành, thói quen trong chốc lát chưa kịp thay đổi, vẫn có thể hiểu được.
Chỉ là Thường Hoằng nói vậy làm nàng tỉnh ngộ, cử chỉ của Triệu Giới có phải quá thân mật rồi không, về sau nàng có phải cần chú ý một chút không?
*** *** ***
Ngày hôm sau, Ngụy La không thể xuống đất, liền kêu Kim Lũ và Bạch Lam nâng nàng vào trong viện phơi nắng. Nàng ngồi trên tháp mỹ nhân, dựa vào gối đầu, đang chuẩn bị ngủ bù thì Lương Ngọc Dung liền hùng hổ đi tới.
Chuyện tối hôm qua Ngụy La chưa giải thích với Lương Ngọc Dung nàng, nàng chỉ có thể từ trong miệng Thường Hoằng biết vài chuyện, rồi ước đoán chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng có thật nhiều nghi hoặc. Hôm nay Ngụy La không thể đi Nguyệt Lâu coi săn bắn, nàng cũng không đi, dứt khoát tới bồi Ngụy La, tiện thể hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lương Ngọc Dung ngồi đối diện Ngụy La, một bên ăn một miếng trái anh đào chưng bơ sữa (1), một bên tò mò hỏi: “Ngươi là cố ý làm vậy”.
Ngụy La nhắm mắt, chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Lương Ngọc Dung kinh ngạc chớp mắt vài cái, ngay cả anh đào cũng quên ăn: “Vậy ngươi muốn sách của ca ca ta, cũng là gạt người sao?”
Đột nhiên Ngụy La mở mắt, con ngươi sáng ngời, giống như dòng nước xanh biếc mênh m.ô.n.g của mùa xuân, vui vẻ nói: “Không tính là gạt. Tiên sinh quả thật dạy ta lối viết thảo, có điều phụ thân ta nói cô nương không cần học nhiều như vậy nên không đồng ý”.
Lương Ngọc Dung có thể hỏi rõ, đây nhất định là tiểu hồ ly, nội tâm chất chứa thật nhiều, thiết kế ra chuyện như vậy, chính là vì đùa bỡn Lý Tương! Nàng thở dài một hơi, tự có cảm giác cam bái hạ phong: “Ngươi vì sao không đồng ý hôn sự của Lý Tương và Thường Hoằng? Nàng ta đắc tội ngươi chỗ nào sao?”
Ngụy La không cười nữa, chẩn thận suy nghĩ một chút: “Lúc ta còn làm thư đồng cho Thiên Cơ Công Chúa, từng gặp Lý Tương ở trong cung mấy lầy, khi đó nàng ta còn rất nhỏ, nhưng lại hợp tác với Triệu Lâm Lang bắt nạt Lưu Ly. Lúc trời lạnh như vậy, các nàng hại Lưu Ly rơi vào hồ nước, bệnh đến hơn nửa tháng, suýt nữa thì bỏ mạng”. Nói xong ánh mắt lại lưu chuyển, nhìn Lương Ngọc Dung: “Nhân phẩm tu dưỡng như vậy, ngươi cảm thấy bây giờ nàng ta sẽ tốt hơn sao?”
Lương Ngọc Dung giật mình: “Còn có chuyện như vậy!”
Chuyện này đã qua đi nhiều năm rồi, có lẽ Lưu Ly đã quên, nhưng nàng vẫn nhớ. Mặc dù cuối cùng Lục hoàng tử trở thành con cừu chịu tội cho bọn họ, nhưng đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, chắc trong lòng Trần Hoàng Hậu cũng rõ ràng tường tận.
Nàng chống tay đỡ cằm: “Chuyện này ta cũng không muốn nói cho bất kì ai, nếu không sẽ đưa tới phiền toái”.
Lương Ngọc Dung liên tục gật đầu, mím chặt môi, làm một động tác luồn kim qua miệng, bày tỏ miệng mình cực kỳ kín, nhất định sẽ không đi nói lung tung.
Hai vị cô nương ở sân nhỏ ngồi một hồi là tới buổi trưa, Lương Ngọc Dung ở lại Đông Khóa Viện dùng cơm, cũng không có rời đi.
Đến giờ Thân, một tiếng kèn vang dội từ Tràng Tầm Sơn vang lên, trận săn b.ắ.n đã chính thức kết thúc.
Các nam nhân lục tục từ trong núi trở về, từng người trở lại nội viện của mình. Quản sự mang người đi kiểm kê con mồi, thống kê xem ai săn được nhiều nhất, người đó sẽ là người chiến thắng năm nay.
Ngụy La chuẩn bị đi xem thu hoạch của Thường Hoằng một chút, Lương Ngọc Dung tất nhiên đi xem ca ca Lương Dục của nàng ấy, hai người vừa vặn chung đường, cùng đi tới Vanh Viện. Thường Hoằng và Lương Dục ở chung một sân, các nàng còn chưa tới gần, xa xa nhìn thấy vài người mang một thiếu niên đi vào trong viện. Trên y phục thiếu niên có vết m.á.u loang lổ, giống như đã lâm vào hôn mê.
Ngụy La cảm thấy lo lắng, bước chân tăng nhanh đi về phía trước, nắm lấy tay một hạ nhân đi từ bên trong ra, hỏi: “Người bị thương vừa rồi là ai?”
Hạ nhân đang chuẩn bị đi tìm Tĩnh Vương và Quản sự, nghe hỏi liền đáp: “Là Lục thiếu gia Phủ Anh Quốc Công, lúc săn b.ắ.n bị thương, đang bất tỉnh nhân sự!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận