Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1044: Chỗ Ngươi Có Cái Gì Ăn Ngon Không?

Chương 1044: Chỗ Ngươi Có Cái Gì Ăn Ngon Không?
“Ừ, đúng là sắp tu luyện rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Đặc điểm nổi bật nhất khi lên cảnh giới tứ phẩm là ngự kiếm phi hành và ngự kiếm giết địch. Chỉ cần một ý niệm đã có thể lấy đầu kẻ địch từ xa nghìn dặm, đây chính là chỗ lợi hại khi bước vào cảnh giới tứ phẩm.
Tống Thư Hàng là người luyện đao, vậy nên pháp môn mà hắn sử dụng sẽ là ngự đao phi hành. Thật ra bất kể là ngự đao hay ngự kiếm thì phương pháp đều như nhau cả thôi.
Phi kiếm, phi đao, thậm chí là phi côn, phi chùy, phi xích đều là biến thể của pháp thuật ngự kiếm phi hành. Chỉ cần học được ngự đao, sau khi quen rồi thì muốn ngự kiếm, ngự chùy hay ngự côn đều được.
Cũng giống như khi người bình thường đi học bằng lái xe, học xong rồi thì muốn mua hãng xe nào cũng được, chỉ cần ngồi vào rồi lái thôi. Còn lái có tốt hay không thì lại là vấn đề khác.
Trong tay Tống Thư Hàng có một bộ pháp môn ngự đao phi hành tên là Khiên Đao thuật.
Tư thế ngự đao phi hành của pháp môn này rất độc đáo, đao ở đằng trước, người lại bị kéo đằng sau, lúc phi hành thì bắn ra như tên lửa. Phương pháp này phù hợp hoàn mỹ với đủ loại học thuyết về khí động lực học, CDF, v.v... tốc độ nhanh hơn phương pháp ngự đao phi hành thông thường rất nhiều.
*CFD (Computational Fluid Dynamics): Tính toán động lực học chất lưu.
Đúng là tuyệt kỹ dùng để thoát thân!
Chắc chắn Tống Thư Hàng sẽ tu luyện chiêu Khiên Đao thuật này, nhưng bình thường hắn sẽ không dùng nó để phi hành đâu, chiêu này chỉ dùng để chạy trốn thôi.
Ngoài ra trong điện thoại di động của Tống Thư Hàng còn có một app rất hay.
“App lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành Bạch Vân
Quảng cáo: Ngươi muốn có kỹ xảo ngự kiếm phi hành thật ngầu không? Muốn ngự kiếm đón gió, tung hoành trên chín tầng mây không? Hãy đến với lớp ngự kiếm phi hành Bạch Vân của Nho môn, lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành tốt nhất của mọi nhà!
Chỉ cần trả một số linh thạch nhất định làm học phí là có thể nhận được khóa huấn luyện từ xa một thầy một trò do cao thủ ngự kiếm phi hành của Nho môn dạy, lúc đó ngươi có thể học tập phương pháp ngự kiếm phi hành của Nho gia.”
Trước đó Tống Thư Hàng cũng có ý định học phương pháp ngự kiếm phi hành của Nho gia...
Tô Thị A Thập Lục nheo mắt lại:
“Vậy học ngay hôm nay luôn đi, trưa nay ta sẽ giảng cho ngươi nghe những điểm cơ bản của ngự đao phi hành, đến buổi tối sau khi tan học, chúng ta lại tìm một chỗ để thực hành.”
“Cô dạy phương pháp ngự đao phi hành này cho ta có sao không đấy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc với tu luyện, hắn đã hiểu rõ đạo lý pháp không dễ truyền ra ngoài. Đặc biệt là công pháp của một số đại môn phái và đại gia tộc, chỉ có đệ tử của môn phái, gia tộc đó được học chứ không được truyền ra ngoài.
Nhưng nếu quyền sở hữu của công pháp đó thuộc về mình thì có truyền cũng không sao, muốn truyện cho ai thì truyền.
“Không sao đâu, phương pháp ngự đao phi hành này là do A Thất tự nghĩ ra. Mà lúc trước hắn có nói là muốn truyền thụ phương pháp ngự đao phi hành và ngự đao thuật cho ngươi rồi. Ngoài ra, ngươi cũng sắp bắt tay vào luyện chế bản mệnh pháp bảo rồi đúng không? Đến lúc đó nếu thiếu tài liệu thì cứ nói với ta nhé.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Lúc trước Tống Thư Hàng đã tặng mười sáu gốc “long cốt khô đằng” để A Thập Lục chữa thương, Tô Thị A Thất vẫn nhớ mãi phần ân tình này.
Mới đầu A Thất định tặng cho Thư Hàng cơ hội đi vào tầng một của bí cảnh Thiên Hà để tu luyện, coi như là một phần thù lao.
Nhưng không ngờ tốc độ lên cấp của Tống Thư Hàng lại nhanh như tên bắn, bây giờ cơ hội đi vào tầng một của bí cảnh Thiên Hà để tu luyện đã không còn phù hợp với Tống Thư Hàng nữa.
Trải qua nhiều lần suy nghĩ, khi biết Tống Thư Hàng sắp tấn thăng tứ phẩm, A Thất quyết định dùng thuật ngự đao tự mình nghĩ ra và tài liệu luyện chế pháp bảo bản mệnh để làm thù lao.
“Cảm ơn A Thất tiền bối giúp ta nhé.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục ngáp một cái rồi nói:
“Vậy đến buổi trưa ta lại tới tìm ngươi.”
“Được.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Đến lúc đó đợi tu luyện ngự đao phi hành xong, đúng lúc có thể đi tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ để nếm thử món chân cá sấu do Tiên Cơ chế biến.
...
Sau khi A Thập Lục rời đi, Tống Thư Hàng lại tu luyện Chân Ngã Minh Tưởng Pháp một lát rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Nhìn mình trong gương, Tống Thư Hàng lại thấy sầu não.
“Bạch tiền bối vẫn chưa độ kiếp xong sao?”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Cánh tay trái vẫn còn ở chỗ Bạch Tôn Giả, đến giờ vẫn không thấy ngài ấy liên lạc lại, cũng không biết Bạch tiền bối đang làm gì nữa.
Nếu tình hình cứ thế này, chẳng lẽ hắn phải giữ bộ dạng cụt tay mà đi học sao?
Mặc dù hắn có hình thức ba đầu sáu tay, nhưng đó có phải là ba đầu sáu tay thật đâu.
Nếu như Diệp Tư vẫn còn ở bên cạnh, chỉ cần cô ấy cắm cánh tay của bản thân vào vị trí cánh tay trái, lại thêm một ít thủ đoạn che mắt là có thể giải quyết được vấn đề cụt tay. Nhưng bây giờ Diệp Tư đã đi Bích Thủy Các để bế quan rồi...
Về phần mỹ nhân rắn công đức... thôi bỏ đi. Gần đây cô ấy hay lên cơn quá, nếu dùng tay trái của mỹ nhân rắn thay cho cánh tay của mình, có trời mới biết cô ấy sẽ chơi thành cái dạng gì.
“Nếu thật sự hết cách thì chỉ đành dùng ghim cài áo biến hình mượn từ chỗ Vũ Nhu Tử huyễn hóa ra một cánh tay trái thôi.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Nhắc tới ghim cài áo mới nhớ, hắn vẫn chưa có thời gian trả lại cho Vũ Nhu Tử nữa.
Ngoài ra cũng đến lúc hắn nên học tập một ít huyễn thuật cấp thấp rồi, chỉ cần có thể che mắt người bình thường là được, như vậy sau này hành động sẽ tiện hơn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ miên man, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng của Thi.
“Thư Hàng sư huynh, ngươi dậy chưa? Buổi sáng muốn ăn gì?”
Thi lên tiếng hỏi.
Tài nấu nướng của cô bé rất khá, vậy nên sau khi vào ở trong nhà của Dược Sư, một ngày ba bữa của mọi người đều do cô bé phụ trách.
“Có mì sợi không? Ta muốn ăn món gì đó nhẹ thôi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Có ạ, vậy ta đi phòng bếp lầu hai chuẩn bị, lát nữa các ngươi xuống lầu ăn sáng nhé.”
Thi lên tiếng trả lời.
...
Lúc Tống Thư Hàng xuống lầu ăn sáng thì những người khác đều đã có mặt.
Bạch Hạc Chân Quân đang ăn bánh mì nướng thêm sữa bò, hôm nay Bạch Hạc vẫn giữ hình thái nữ tính, trông cô vẫn còn suy yếu, chưa khôi phục hoàn toàn.
Tiểu Thải đã ăn xong, đang nằm bên cạnh Bạch Hạc Chân Quân. Không biết có phải do hai người đều là loài chim hay không mà ngay từ khi thấy Bạch Hạc Chân Quân vào buổi sáng, Tiểu Thải luôn cảm ứng được một loại cảm giác thân thiết đến từ trong huyết mạch.
Mặc dù một con là hạc, một con lại là chim tước.
“Tống sư huynh, cánh tay trái của ngươi bị sao vậy?”
Thi ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng, kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, ta cho Bạch tiền bối mượn rồi chứ không phải bị cụt đâu, chờ Bạch tiền bối trở lại thì cánh tay sẽ như thường thôi.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Thi gật đầu, cái miệng nhỏ vẫn gặm bạch mì, sau khi suy nghĩ một chút cô bé lại nói:
“Tống sư huynh, ngày hôm qua ta nằm mơ thấy ngươi, còn có Thất Sinh Phù tiền bối và hai vị tiền bối không biết tên khác đang giảng pháp ở trong mộng của ta. Ngươi và Thất Sinh Phù tiền bối giảng rất hay, sau khi tỉnh dậy ta vẫn còn nhớ rất rõ.”
“Ta cũng nằm mơ thấy.”
Tước yêu Tiểu Thải góp lời:
“Hẳn là xảy ra chuyện gì rồi đây? Chứ không thì tại sao ta và Thi lại nằm mơ thấy cùng một giấc mộng chứ?”
Tống Thư Hàng vừa xoa cằm vừa suy nghĩ, Huyền Thánh thuyết pháp ghê gớm đến vậy sao? Tu sĩ đi ngủ rồi cũng có thể nằm mơ thấy hình ảnh Huyền Thánh thuyết pháp ư?
“Những hình ảnh các ngươi mơ thấy ngày hôm qua cũng không phải là giấc mộng bình thường mà là trạng thái Huyền Thánh giảng pháp, hẳn là nó mang đến rất nhiều lợi ích cho các ngươi đúng không?”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ừ, thông qua bài giảng Đạo Tạng của Tống sư huynh, ta càng hiểu cảnh giới dược long môn sâu hơn một bước, chỉ thiếu một chút là có thể trùng kích bình cảnh dược long môn.”
Thi gật đầu một cái rồi nói tiếp:
“Thế nên Tống sư huynh à, nếu ngươi rảnh thì có thể giảng pháp lại một lần nữa cho ta nghe được không?”
“Được thôi, vậy thì tối hôm nay nhé, chờ ta về rồi sẽ giảng lại cho ngươi nghe một lần.”
Tống Thư Hàng đồng ý nói.
“Cảm ơn Tống sư huynh.”
Thi ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.
Nhóm người Tống Thư Hàng đến trường bằng chiếc xe dài mười mét của Bạch Tôn Giả, tài xế là Bạch Hạc Chân Quân, cô có bằng lái thích hợp.
Tiết học sáng đúng là cực hình đối với Tống Thư Hàng.
Sau khi nhân tiền hiển thánh, phù văn người tàng hình mượn từ chỗ Túy Ước Cư Sĩ đã mất hiệu lực. Trong giờ học, Tống Thư Hàng luôn cảm giác được thỉnh thoảng ánh mắt của các bạn học lại lia về phía hắn
Ngoài ra còn có một chuyện nữa là đôi lúc hắn lại phải chịu từng cơn tê dại từ cánh tay trái truyền tới.
“Thư Hàng, mày ốm đấy à?”
Cao Mỗ Mỗ ngồi bên cạnh lo lắng hỏi, sao cứ một lát lại thấy Tống Thư Hàng nằm xuống bàn, thân thể khẽ run lên như bị điện giật, trông có vẻ rất đau đớn.
May mà Tống Thư Hàng là con trai chứ nếu là con gái, vừa thấy bộ dạng bây giờ của hắn, chắc chắn Cao Mỗ Mỗ đã phát huy trí tưởng tượng theo chiều hướng 18+ rồi.
“Không sao, chỉ là hôm qua bị cảm lạnh nhẹ thôi.”
Tống Thư Hàng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Cao Mỗ Mỗ:
“Tao nhớ gần đây mày hay đi rèn luyện lắm mà, sao sức khỏe kém thế?”
Lúc này Thổ Ba đột nhiên dùng cùi chỏ đẩy Cao Mỗ Mỗ, xong lại chỉ về phía Bạch Hạc Chân Quân trong hình thái thiên về nữ tính cách đó không xa, sau đó cười đầy bí hiểm nói:
“Tao nghĩ chắc không phải do sức khỏe của Thư Hàng kém đâu mà là do cái kia kìa, Cao Mỗ Mỗ, mày hiểu mà đúng không?”
Cao Mỗ Mỗ đẩy gọng kính, trên mặt tỏ vẻ “anh đây biết tất”:
“Thư Hàng, thanh niên phải biết kềm chế, vừa vừa thôi mày ạ.”
Kềm chế em gái mày!
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang định phản bác thì bên tay trái lại truyền tới một trận tê dại. Hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, cắn răng chịu đựng loại cảm giác bị điện giật do sấm sét của thiên kiếp gây ra.
Muốn khóc quá đi!
Rốt cuộc Bạch tiền bối muốn thực hiện kế hoạch vĩ đại gì vậy chứ? Còn chưa bắt đầu sao?
Vừa nghĩ tới đây, cảm giác tê dại do bị điện giật đã biến mất.
Lúc này hắn cảm nhận được tay trái của mình bị Bạch tiền bối cầm lấy, sau đó ngài ấy dùng tay hắn bắt đầu viết chữ lên trên hộp.
[Đưa trang bị của ta vào trong thế giới hạch tâm rồi lại thử dùng tay trái lấy trang bị ra. Một đêm ta chỉ kiếm được năm quả thiên kiếp bom nguyên tử, thứ này chẳng dễ kiếm tí nào, bây giờ nghĩ cách thu chúng vào trước đã.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn động ý niệm, chuyển pháp khí chuỗi đeo tay của mình vào trong thế giới hạch tâm.
Tiếp đó hắn lại dùng ý niệm khống chế pháp khí, lấy trang bị thuộc về Bạch tiền bối ở trong đó ra.
Giờ đến bước cuối cùng, hắn lại khống chế tay trái của mình, thử xem thế giới hạch tâm có thể đột phá màn ngăn của thế giới thiên kiếp, lén đưa trang bị của Bạch Tôn Giả vào trong thế giới thiên kiếp được không.
Kết quả là... tay trái ở bên kia đã thuận lợi lấy trang bị của Bạch Tôn Giả ra, mang vào trong thế giới thiên kiếp.
Thành công rồi!
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên... không ngờ lại có thể lén vượt biên qua bên thế giới thiên kiếp thuận lợi như vậy, thế thì có thể lợi dụng điểm này rồi!
Bạch Tôn Giả nhặt lại trang bị của chính mình, sau đó dùng tay của Tống Thư Hàng viết tiếp.
[Ta tiêu hao khá nhiều sức lực, chỗ ngươi có cái gì ngon ngon để ăn không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận