Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1045: Thuật Ngự Đao

Chương 1045: Thuật Ngự Đao
Khi biết Bạch Tôn Giả muốn “ăn ngon”, trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên một loại dự cảm không ổn. Nghĩ tới trạng thái của Bạch Tôn Giả bây giờ, hắn không khỏi nhớ lại cái cảnh chơi game cày trang bị với mấy đứa bạn thân trong kỳ nghỉ hè thời cấp ba mấy năm trước.
Khi đó hắn và mấy đứa bạn cứ cắm mặt đánh Boss trong game để cày trang bị, một lần cày là cày đến mấy ngày. Thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm, đi vệ sinh đều phải tính bằng giây, hận không thể ăn cơm ngay trước máy vi tính luôn kìa, nghiện cày Boss đến mức quên giờ quên giấc.
Lẽ nào Bạch Tôn Giả cũng nghiện cày thiên kiếp đến mức mất trí rồi ư?
Thiên kiếp nào gặp phải Bạch Tôn Giả... thì đúng là bi kịch.
Nhưng bây giờ trên người hắn cũng không có thứ gì ăn ngon hết.
Ngoài tích cốc đan đủ loại hương vị thì Tống Thư Hàng chỉ có thể sử dụng kỹ năng thiệt trán liên hoa + cỏ Đao Ý Thông Huyền, chế tạo một đống hạt sen Đao Ý Thông Huyền cho Bạch tiền bối thôi. Hay là chờ chút nữa, đợi Biệt Tuyết Tiên Cơ chế biến chân cá sấu xong, hắn lại thông qua thế giới hạch tâm chuyển phát nhanh cho Bạch tiền bối một ít.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng bèn khống chế tay trái, dùng ngón tay viết chữ lên trên cái hộp trong suốt.
[Bạch tiền bối, ngài muốn ăn cái gì? Trong tay ta có chút tích cốc đan, hay là giờ ta chế cho ngài một ít hạt sen Đao Ý Thông Huyền nhé? Còn không thì chờ thêm chút nữa, ta sẽ liên hệ với Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi lấy một phần chân cá sấu tinh chế về cho ngài.]
Tống Thư Hàng dùng tay trái viết chữ rất lóng ngóng, dù sao hắn cũng không phải người thuận tay trái, cũng không biết Bạch Tôn Giả có đọc ra được hắn viết cái gì không nữa?
Chỉ lát sau Bạch Tôn Giả đã dùng tay trái của hắn nhắn lại:
[Ngươi viết cái gì vậy? Rối quá, ta xem không hiểu. Thật ra ngươi có thể viết chữ vào một tờ giấy rồi thông qua thế giới hạch tâm, truyền đến chỗ ta mà.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Sao hắn lại không nghĩ ra cách này nhỉ? Quả nhiên tư duy của mình chẳng sáng tạo gì cả.
Tống Thư Hàng lập tức lấy bút viết nhanh nội dung cần nói vào một tờ giấy, sau đó đưa cả giấy và bút vào trong thế giới hạch tâm, cuối cùng lại dùng tay trái trong thế giới thiên kiếp lấy tờ giấy và bút ra.
Bạch Tôn Giả nhận giấy và bút, đọc nội dung xong thì dùng bút viết chữ lên mặt sau của tờ giấy để trả lời:
[Vậy thì cho một phần hạt sen Đao Ý Thông Huyền... Mà này, ta muốn ăn những cái khác nữa có được không? Món ăn vặt gì cũng được! Ta còn muốn uống trà nhưng nơi này lại không có nước, vậy nên cho ta mượn thêm chút nước suối trong suối nguồn sự sống nhé?]
Viết xong, Bạch Tôn Giả lại nhét tờ giấy vào trong tay trái của Tống Thư Hàng.
Vừa cảm ứng được tờ giấy nằm trong tay, Tống Thư Hàng lại động ý niệm, dùng thế giới hạch tâm làm trạm trung chuyển, lặng lẽ thu hồi tờ giấy đến hiện thế.
Sau khi xem xong phần trả lời của Bạch Tôn Giả, khóe miệng Tống Thư Hàng lập tức co giật mấy cái.
Muốn ăn, còn muốn uống trà á? Có thật là Bạch tiền bối đang độ thiên kiếp không vậy?
Thiên kiếp mà Bạch tiền bối độ có đúng là cùng chủng tộc với loại mà ta độ không thế?
Thở dài một hơi, Tống Thư Hàng viết trên giấy trả lời lại:
[Được, sắp hết tiết rồi, chờ ta tan học sẽ đi tìm chút đồ ăn cho tiền bối, đến lúc đó cũng đưa linh tuyền và hạt sen Đao Ý Thông Huyền qua cho ngài luôn.]
Tờ giấy lại thông qua thế giới hạch tâm, chuyển tới tay Bạch Tôn Giả.
Sau khi đọc xong, Bạch Tôn Giả nhếch miệng lên, suy nghĩ một chút rồi lại trả lời:
[Không sao, chỉ chút thời gian thôi mà, ta vẫn chờ được. Ngoài ra cái pháp khí không gian này đầy rồi, ngươi mang nó vào trong thế giới hạch tâm, chuyển hết số tên lửa và thiên kiếp bom nguyên tử trong đó vào trong thế giới hạch tâm của ngươi đi. Ta đã phong ấn kín lắm rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.]
Viết xong câu trả lời, Bạch tiền bối lại nhét tờ giấy và pháp khí không gian vào trong tay trái của Tống Thư Hàng. thông qua thế giới hạch tâm chuyển tới tay Tống Thư Hàng.
Xem xong phần trả lời, Tống Thư Hàng lại nhìn món pháp khí không gian chứa đầy tên lửa và bom nguyên tử của Bạch tiền bối... Đống hàng khủng này có làm nổ banh thế giới hạch tâm của hắn không thế?
Đặc biệt là bây giờ trong thế giới hạch tâm của hắn còn có một đống lớn kiếm cổ vô hình và một con chuột túi cơ bắp nữa chứ, thấy thế nào cũng rất nguy hiểm!
...
Trong lúc Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả tiến hành trao đổi bằng phương thức nguyên thủy là truyền giấy thì ở đằng trước, cách chỗ ngồi của Tống Thư Hàng không xa, Bạch Hạc Chân Quân lại “bất cẩn” bóp gãy cây bút trong tay.
“Tính sai quá rồi, ngày hôm qua ta đã cất công thả Tô Thị A Thập Lục vào phòng của Tống Thư Hàng, đêm hôm khuya khoắt, hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, vậy mà lại chẳng xảy ra chuyện gì. Đáng ghét, lẽ ra hôm qua ta nên âm thầm thúc đẩy thêm mới đúng. Cơ mà tính hướng của tên Tống Thư Hàng này có bình thường thật không vậy?”
Bạch Hạc Chân Quân rất không cam lòng, lại thoáng chút lo lắng.
Khi tiết thứ nhất kết thúc, Tống Thư Hàng chuẩn bị đi mua chút đồ ăn cho Bạch tiền bối.
Hắn duỗi người đứng dậy:
“Cao Mỗ Mỗ, tụi mày có muốn ăn gì không? Tao mời.”
“Mới ăn sáng xong, không đói.”
Cao Mỗ Mỗ nằm ở trên bàn, đang dùng điện thoại gõ chữ như bay. Từ khi chuyện cậu viết tiểu thuyết bị mấy đứa bạn cùng phòng biết, cậu cũng không cần phải lén lút gõ chữ nữa mà là tranh thủ hết thời gian rảnh, dồn phần tinh lực có hạn của mình vào công việc gõ chữ vô hạn.
“Tao ăn cái gì cũng được.”
Thổ Ba lười biếng nói.
Dương Đức cười đáp:
“Tao không khách sáo đâu nhé, hiếm lắm mới được mày mời một bữa, tao muốn ăn cái gì có thể lấp đầy bụng, buổi sáng vẫn chưa ăn gì hết.”
“Được rồi, để tao ra đó xem thử rồi mua về cho hai đứa mày.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Tống sư huynh, có muốn ta đi cùng không?”
Bé Thi ngẩng đầu lên, cất chất giọng trong trẻo hỏi.
“Không cần đâu, ta đi một mình là được rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nhưng mà ta muốn đi mua một ít hạt dưa, ta ăn hết hạt dưa rồi.”
Thi ngượng ngùng nói.
Tống Thư Hàng:
“Để ta mua luôn cho, ngươi muốn mua vị gì?”
“Vị nào cũng muốn.”
Thi trả lời thật nhanh.
“...”
Tống Thư Hàng:
“Được rồi, không thành vấn đề.”
Vừa ra khỏi phòng học, Tống Thư Hàng lập tức vận chuyển thân pháp tránh các bạn học, tìm một phòng học trống rồi đi vào.
Sau khi đã chắc chắn xung quanh không có người, hắn lại thi triển năng lực thiệt trán liên hoa, chuyển hóa hơn mười hạt sen Đao Ý Thông Huyền.
Tiếp đó hắn mang theo hạt sen tiến vào điện Hàn Đông trong thế giới hạch tâm, lại chuyển hết tên lửa và thiên kiếp bom nguyên tử trong pháp khí không gian của Bạch Tôn Giả tồn trữ vào trong điện Hàn Đông.
Trong điện Hàn Đông tự mang trận pháp phòng ngự mạnh mẽ, dù gì cũng là cung điện của Trường Sinh Giả mà. Cất tên lửa và thiên kiếp bom nguyên tử vào trong điện Hàn Đông, Tống Thư Hàng mới không cần lo chúng nó đột nhiên nổ tung làm banh chành cả thế giới hạch tâm của hắn.
Sau khi giải quyết vấn đề hạt sen và bom nguyên tử xong, hắn lại tiện đường đi đến căn tin của trường để mua đồ ăn vặt. Một phần thì lặng lẽ cất vào trong thế giới hạch tâm, một phần thì mang về cho Thổ Ba, Dương Đức, còn có cả Thi nữa.
“Xem ra phải tranh thủ tu luyện vài huyễn thuật đơn giản thôi.”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Nếu không, mỗi khi làm việc gì cũng phải lén lút tránh né mọi người thế này mệt quá.
...
Sau khi trở lại phòng học, Tống Thư Hàng chia đồ ăn vặt và hạt dưa cho Thổ Ba, Dương Đức và Thi. Tiếp đó hắn lại nằm trên bàn, chuyển hạt sen Đao Ý Thông Huyền, suối nguồn sự sống cộng thêm quà vặt và cả pháp khí không gian trống vào thế giới thiên kiếp cho Bạch Tôn Giả.
Bạch tiền bối đã nghiện cày thiên kiếp không dứt ra được, cũng không biết ngài ấy muốn ở đó cày bao lâu nữa? Một ngày hai ngày? Hay là cả mười ngày nửa tháng đây?
Tống Thư Hàng đã chuẩn bị tâm lý phải tiếp tế lâu dài rồi.
Một lát sau, Bạch tiền bối lại truyền giấy cho hắn.
Tống Thư Hàng mở ra xem, trên đó viết “Các bước giải phong ấn tên lửa thiên kiếp”, kèm theo đó là ba bước mở phong ấn trên tên lửa.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đây là có ý gì? Lẽ nào Bạch tiền bối muốn hắn mang tên lửa thiên kiếp đi tìm chỗ nào đó làm thí nghiệm sao?
Tống Thư Hàng lấy một tờ giấy mới, viết lên trên đó một dấu chấm hỏi “?” thật to rồi truyền cho Bạch Tôn Giả.
Chẳng mấy chốc Bạch Tôn Giả đã trả lời lại.
[Đây là quà cám ơn vì suối nguồn sự sống và đồ ăn, tặng cho ngươi để phòng thân đấy. Trước đó ta vừa cày thiên kiếp vừa rảnh rỗi tính một quẻ cho đạo hữu trong nhóm, lúc tính đến ngươi thì phát hiện sắp tới ngươi có thể sẽ gặp chút phiền toái nhỏ. Vậy nên ngươi nhớ kỹ mấy bước mở phong ấn trên tên lửa thiên kiếp này đi, gặp rắc rối thì cứ ném nó ra để nó phát nổ là được rồi.]
Nếu ném tên lửa ra cho cho nó nổ tung thì ta cũng tiêu đời luôn đó! Trừ khi ta sửa chữa con rối tinh phẩm xong, hoặc là để cho mỹ nhân rắn công đức đội mũ Bình Thiên tiến vào chế độ nữ đế lần nữa thì ta mới thoát được.
Không đúng, chờ chút... suýt nữa quên mất là ta còn có thế giới hạch tâm!
Nếu gặp nguy hiểm ở chỗ không người, vậy mình cứ ném tên lửa ra cho nó nổ tung còn bản thân thì trốn vào trong thế giới hạch tâm, để kẻ địch nếm mùi tên lửa thiên kiếp cũng không tệ nhỉ?
Vì vậy Tống Thư Hàng trả lời lại cho Bạch tiền bối:
[Cảm ơn ngài.]
Bạch Tôn Giả không trả lời lại nữa mà tiến vào trạng thái độ kiếp, bởi vì Tống Thư Hàng lại cảm giác được từng cơn tê dại truyền đến từ cánh tay trái.
Rốt cuộc tiết học cuối cùng vào buổi sáng cũng kết thúc.
Tống Thư Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên cánh tay trái vẫn còn truyền tới cảm giác tê dại do bị điện giật, nhưng giờ hắn đã có thể giữ bình tĩnh, bày ra vẻ mặt không cảm xúc rồi.
Giật mãi thì thành quen thôi, giờ loại điện giật cỡ này đã không tác động gì được đến ý chí của hắn nữa rồi!
“Buổi trưa ăn gì đây?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
“Hình như mày có hẹn với Nha Y rồi mà?”
Thổ Ba đáp.
“Ừ, cho nên mới hỏi tụi mày muốn ăn cái gì đó, lát tao và Nha Y về tiện đường mua bữa trưa cho tụi mày luôn.”
Cao Mỗ Mỗ nhếch miệng nói.
“Không cần đâu, tao và Dương Đức tự đi kiếm đồ ăn. Thư Hàng, còn mày thì sao?”
Thổ Ba hỏi.
“Ta cũng có hẹn với người khác rồi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bóng dáng Tô Thị A Thập Lục đã xuất hiện ở cửa.
Hôm nay hiển nhiên là Tô Thị A Thập Lục đã cố ý chăm chút ăn mặc, cố gắng khiến bản thân trông thành thục hơn, dù sao cũng là tới làm giảng viên mà.
“Thư Hàng, buổi sáng các ngươi còn có tiết nào nữa không?”
Tô Thị A Thập Lục vẫy tay hỏi.
“Hết rồi, buổi sáng chỉ ba tiết thôi.”
Tống Thư Hàng cười rồi đi tới, đồng thời còn quay qua nói với Thi:
“Thi à, ngươi và Bạch Hạc tiền... bạn học đi về cùng nhau nhé, trên đường cẩn thận đấy.”
Thi vừa gom vỏ hạt dưa vừa gật đầu đáp lại.
...
“Thập Lục, ăn trưa chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta ăn tích cốc đan rồi.”
Tô Thị A Thập Lục nháy mắt một cái đáp:
“Buổi trưa chúng ta đã hẹn với nhau là luyện thuật ngự đao mà? Cho nên ta không muốn lãng phí thời gian.”
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng cũng lấy ra một viên tích cốc đan rồi nuốt vào:
“Chúng ta đi đâu luyện thuật ngự đao đây?”
“Hôm qua ta đã chọn xong rồi, giờ sẽ đưa ngươi đến đó.”
Tô Thị A Thập Lục vung tay lên, gọi bảo đao bản mệnh của mình ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận