Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1046: Huyền Thánh Ký Tên

Chương 1046: Huyền Thánh Ký Tên
Nói tới thuật ngự đao, thật ra Tống Thư Hàng đã từng thể nghiệm qua thuật ngự kiếm bản lâm thời một lần rồi.
Thuật ngự kiếm bản lâm thời là sản phẩm thất bại khi Thông Huyền Đại Sư tiến hành thí nghiệm “hạ thấp cấp bậc sử dụng thuật ngự kiếm”. Sau đó đại sư lại sửa đổi nó một chút rồi đưa cho các đệ tử cấp thấp, giúp bọn họ thể nghiệm thuật ngự kiếm trước khi lên tứ phẩm. Đệ tử cấp thấp có thể thông qua việc khởi động khẩu lệnh + chú văn + thủ ấn, tạm thời sử dụng và thể nghiệm sự thần kỳ của thuật ngự kiếm.
Nhưng theo quan điểm của Tống Thư Hàng, khi sử dụng thuật ngự kiếm bản tạm thời, nên nói là thể nghiệm phi kiếm điều khiển từ xa thì đúng hơn là thể nghiệm thuật ngự kiếm.
Thật ra giữa thuật ngự kiếm và phi kiếm điều khiển từ xa có rất nhiều điểm tương tự nhau. Một cái là thông qua bộ điều khiển từ xa để khống chế phi kiếm, một cái khác là thông qua ý niệm của tu sĩ, ý niệm vừa động kiếm cũng động, có thể lấy đầu kẻ địch từ ngoài nghìn dặm! Cái sau có vẻ ngầu hơn một chút.
...
A Thập Lục gọi bảo đao bản mệnh ra, bảo đao này thuộc loại đoản đao, khá là nhỏ nhắn. Ý niệm vừa động, đoản đao tự động rời vỏ, bay vòng quanh người cô.
Tống Thư Hàng:
“Thập Lục, cô dùng nó để học thuật ngự đao đấy hả?”
Theo cái nhìn của tên họ Tống nào đó, không thấy dùng loại bảo đao hoặc phi kiếm cỡ nhỏ thế này để học thuật ngự đao hoặc thuật ngự kiếm thì sẽ rất thiếu cảm giác an toàn sao? Bởi vì đoản đao hay phi kiếm cỡ nhỏ đều có thể tích khá nhỏ, lúc đạp lên trên đó phi hành thì sẽ có cảm giác bất an về mặt tâm lý.
Nếu như có thể, Tống Thư Hàng hy vọng mình có thể sử dụng cự kiếm (đao) bản to để luyện tập thuật ngự đao. Như vậy thì lúc bản thân ngự kiếm hoặc đao phi hành, đạp lên sẽ cảm thấy yên tâm hơn, cũng không sợ hụt chân.
Tô Thị A Thập Lục trả lời:
“Đương nhiên rồi, trong lúc tu luyện thuật ngự đao, nếu dùng bảo đao bản mệnh để luyện tập thì sẽ nắm giữ bí quyết của thuật ngự đao nhanh hơn đấy. Do pháp khí bản mệnh và tâm ý của bản thân tương thông với nhau, vậy nên độ phối hợp cũng càng cao.”
Lời vừa dứt, trên đoản đao bỗng hiện lên độn quang, sau đó độn quang lại biến ra một khoảng không gian đủ cho cô và Tống Thư Hàng đứng trên đó.
A Thập Lục giơ chân bước ra một bước, đoản đao chủ động bay đến dưới chân nâng người cô lên. Sau đó cô khẽ mỉm cười, bên má lộ ra một lúm đồng tiền đáng yêu:
“Lên đây đi, ta mang ngươi đi đến nơi thích hợp để tu luyện thuật ngự đao.”
Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, tiếp đó nhảy nhẹ một cái, đứng trên độn quang của đoản đao.
“Đứng vững nhé.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Sau đó đoản đao khẽ chùng xuống, đao mang tăng vọt, phóng thẳng lên trời với tốc độ cực nhanh.
Đúng là một sự bức phá về tốc độ!
Tốc độ chính là chân lý, bất kể độn thuật gì cũng lấy nhanh làm gốc!
“Thập Lục, bay cho vững vào đấy.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Thời gian buổi trưa rất dư giả, không cần phải hấp tấp làm gì. Hơn nữa A Thập Lục là tay lái mới vào nghề, vả lại diện tích của độn quang dưới chân cũng khá nhỏ, lúc hắn đạp lên độn quang cứ có cảm giác lo sợ thế nào ấy.
“Yên tâm đi, không sao đâu. Sau khi tấn thăng tứ phẩm, ta đã hoàn toàn nắm giữ thuật ngự đao phi hành rồi, ngươi đừng sợ, nhìn đằng trước ấy chứ đừng nhìn xuống phía dưới.”
Tô Thị A Thập Lục tự tin nói.
Có lẽ bị sự tự tin của A Thập Lục ảnh hưởng, Tống Thư Hàng cũng an tâm hơn một chút.
Đoản đao mang theo độn quang chở Tô Thị A Thập Lục và Tống Thư Hàng bay lên ngày càng cao, mấy hơi thở sau đã đạt đến độ cao hơn nghìn mét.
Sau đó ánh đao lướt qua, bay thẳng về phía tây nam.
“Chúng ta muốn đi đâu thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô Thị A Thập Lục trả lời:
“Ta cũng không biết chỗ đó có tên là gì nữa, tối qua ta lấy đại học Giang Nam làm trung tâm, sau đó cứ bay thẳng về một hướng, cuối cùng tìm được một nơi rất yên tĩnh. Ta đã bày huyễn trận ở chỗ đó rồi, giờ chúng ta sẽ tới đó để luyện tập thuật ngự đao.”
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu một cái.
Mặc dù Tô Thị A Thập Lục là tay lái mới vào nghề nhưng cô rất có thiên phú về phương diện ngự đao phi hành, tốc độ nhanh, bay lại vững. Những điều này đã giúp Tống Thư Hàng dần hóa giải triệu chứng do chứng sợ độ cao gây ra.
...
Bay chừng hơn hai phút sau.
“Vẫn chưa tới hả?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Diện tích của độn quang dưới chân không lớn lắm, hắn đành phải nhích tới gần A Thập Lục một chút.
“Sắp tới rồi, còn chút nữa thôi.”
Tô Thị A Thập Lục trả lời, đồng thời trong lòng cô cũng thầm thả lỏng một ít.
Mặc dù đã hoàn toàn nắm giữ thuật ngự đao nhưng đây là lần đầu tiên cô chở người bay trên không trung. Thật ra lúc chở Tống Thư Hàng bay lên, trong lòng cô cũng khá căng thẳng.
Mắt thấy sắp tới mục đích, một đường bình an, cho nên A Thập Lục cũng bớt lo hơn.
“Chờ chút, A Thập Lục cẩn thận, phía trước có thứ gì đó kìa.”
Ngay lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Ở đâu?”
Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc hỏi, cô đưa mắt nhìn nhưng lại không thấy gì cả.
Tống Thư Hàng:
“Trong tầng mây ở ngay phía trước có thứ gì đó, trước hết cứ bay chậm lại đã, nếu không chúng ta sẽ đụng vào đấy.”
Trong lúc nói chuyện, quả thánh ấn trong đan điền Tống Thư Hàng khẽ sáng lên. Ánh sáng của thánh ấn giúp hắn tăng thêm một tầng uy nghiêm nhàn nhạt, cũng giống như khi tiến vào trạng thái Huyền Thánh giảng pháp trong thế giới thiên kiếp vậy.
Tô Thị A Thập Lục bấm pháp ấn, độn quang dưới chân lập tức bay chậm lại, cuối cùng treo đậu giữa hư không. Đồng thời đôi mắt của A Thập Lục cũng nhìn chăm chú vào tầng mây phía trước nhưng vẫn không thấy gì cả.
Lẽ nào Tống Thư Hàng nhìn thấy ảo giác gì đó sao?
Hay là Tống Thư Hàng thấy được thứ gì đó mà cô không cách nào thấy được?
Ngay lúc Tô Thị A Thập Lục còn đang suy nghĩ, trong tầng mây phía trước bỗng có rất nhiều vật thể hình rễ cây vươn ra. Những rễ cây này trườn bò cực linh hoạt, trông cứ như một đám rắn dài đang bò tới vậy. Lúc đầu chúng duy trì trạng thái ẩn thân, bây giờ lại chủ động hiện thân.
Tô Thị A Thập Lục hơi khom người lại tựa như một con báo nhỏ đang bày ra tư thế phòng bị, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng lên tấn công.
“Không cần căng thẳng quá, đối phương hẳn là không có ác ý gì đâu.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Có thể là do trên người hắn có rễ sen, cả hai đều là rễ, cho nên hắn có thể cảm giác được thiện ý rất rõ từ trên những rễ cây trong tầng mây này.
Tống Thư Hàng vừa nói xong, cả tầng mây đột nhiên bị tách ra, một cái cây nhỏ chỉ cao hơn một mét xuất hiện trước mặt hắn và Tô Thị A Thập Lục.
Cái cây này có phần thân rất nhỏ nhưng phần rễ lại lớn đến bất ngờ. Bộ rễ của nó không phân chính phụ gì cả, mỗi nhánh rễ đều dài gần sáu mươi mét.
Lúc này phần rễ của nó đang cắm vào quanh tầng mây, dường như đang hấp thu loại linh lực nào đó để tiến hành tu luyện.
“Hóa ra là một gốc thụ yêu đang tu luyện, chúng ta vô tình xông vào khu vực tu luyện của nó rồi.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
“Xin chào các ngươi.”
Lúc này cây nhỏ chủ động lên tiếng nói:
“Xin lỗi hai vị đạo hữu nhé, ta mới vừa tiến vào tầng mây này tiến hành tu luyện, vẫn chưa kịp bố trí trận pháp để nhắc nhở các đạo hữu đi ngang qua... Ơ? Ngài là Bá Tống Huyền Thánh đây mà!”
Bởi hậu di chứng của nhân tiền hiển thánh, trong vòng một năm tới, chỉ cần tu luyện giả trong chư thiên vạn giới vừa thấy Tống Thư Hàng là sẽ biết tên của hắn ngay.
“Bá Tống Huyền Thánh, không ngờ lại gặp được ngài ở đây!”
Cây nhỏ kích động nói:
“Bài giảng pháp Đạo Tạng mà ngài nói trong lúc hiển thánh hôm qua thật sự là quá tuyệt vời, mặc dù có rất nhiều chỗ ta nghe không hiểu nhưng mà thu hoạch cũng cực lớn. Sau khi nghe ngài giảng pháp, ta cảm thấy mình càng có hy vọng trùng kích vào vào cảnh giới ngũ phẩm. Không ngờ hôm nay lại gặp được ngài ở đây, ta may mắn quá đi mất!”
Cây nhỏ kích động đến nổi nói năng cũng lộn xộn, lá cây khắp người đều run lên, kích động còn hơn cả fan não tàn gặp được thần tượng của lòng mình nữa.
Tu vi của cây thụ yêu nhỏ này cũng đang ở vào cửa ải tứ lên ngũ, không kém Đậu Đậu là bao. Năng lực ẩn thân mà cây nhỏ mời vừa dùng là một loại thiên phú chủng tộc đặc biệt, lúc nó dốc hết sức ẩn thân thì ngay cả Tô Thị A Thập Lục cũng không thể phát giác ra được.
“Không có gì.”
Tống Thư Hàng vẫn mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Bá Tống Huyền Thánh, ngài... ngài có thể ký tên cho ta được không?”
Lúc này, cây nhỏ ngượng ngùng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ mong chờ. Vừa nói xong, cả người nó lại kích động rung lắc không ngừng.
Tống Thư Hàng thấy nó cứ rung lắc dữ dội do kích động như vậy thì rất lo lắng, có khi nào lắc một hồi lá cây lại rụng sạch không nhỉ?
“Ký tên à? Ngươi muốn ký ở đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngài... có thể ký lên trên thân ta không?”
Cây nhỏ hỏi với giọng mong mỏi.
Nó cảm thấy nếu có thể xin vị nghìn năm đệ nhất thánh này để lại chữ ký trên thân cây thì đến lúc độ kiếp, bản thân sẽ càng tự tin hơn.
Lúc trước chỉ nghe nói có fan cuồng muốn thần tượng ký tên lên trên áo bọn họ thôi, đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng thấy có người yêu cầu ký thẳng lên trên thân đấy.
“Được chứ... A Thập Lục, cô có mang bút không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không có.”
Tô Thị A Thập Lục nhún vai đáp.
“Ta cũng không mang.”
Tống Thư Hàng lại nhìn về cây nhỏ, xem ra nó cũng không có khả năng mang bút theo.
“Bá Tống Huyền Thánh, ngài chờ một chút!”
Lúc này một cái nhánh trên cây nhỏ bỗng vươn ra rồi làm một động tác giống như cánh tay người, nó cầm lấy một đoạn cành sau đó dùng sức bẻ cái rụp.
Một tiếng rắc giòn dã vang lên, một đoạn cành thật dài bị nó bẻ gãy, chất lỏng đen như mực ở trong cành đọng lại chứ không rơi xuống.
Trông thì có vẻ rất đau nhưng cũng không biết cảm giác thật thể nào...
“Bá Tống Huyền Thánh, nếu ngài không chê, hãy dùng cành cây này ký tên cho ta được không?”
Cây nhỏ nói với vẻ trông mong.
“Không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng đáp.
Chỉ vì một chữ ký mà cây nhỏ lại chịu hy sinh đến mức này, thật khiến người ta không đành lòng từ chối.
[Có muốn ta đưa ngươi đến cạnh cây nhỏ không?]
Tô Thị A Thập Lục dùng truyền âm nhập mật hỏi.
Bây giờ Tống Thư Hàng còn chưa học thuật ngự đao, không thể phi hành trên không trung được.
[Không cần đâu, khoảng cách cũng không xa, ta vẫn có cách đi qua.]
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng nhấc chân bước vào hư không. Vừa mới bước ra, linh khí trong hư không nhanh chóng ngưng tụ thành hoa sen màu đen tinh xảo ở dưới chân hắn.
Hoa sen đen tỏa sáng lấp lánh như được đúc bằng hắc thủy tinh.
Một bước một đóa sen đen, khi Tống Thư Hàng bước ra một bước nữa lại có hoa sen đen mới nở rộ dưới chân hắn... Còn đóa sen cũ ở sau lưng thì lập tức phân tán, hóa thành cánh hoa tiêu tán trong hư không.
Thụ yêu trẻ tuổi thấy một màn này lại càng kích động hơn.
Mà ở đằng xa, Tô Thị A Thập Lục nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra vẫn đang đề cao cảnh giác. Nếu cây thụ yêu kia dám tập kích Tống Thư Hàng thì cô có thể kịp thời phát động tấn công với thụ yêu.
Tống Thư Hàng đi mấy bước tới bên cạnh thụ yêu, đưa tay nhận lấy cành cây từ chỗ thụ yêu.
Tuy trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cũng đang duy trì cảnh giác.
Dù sao lúc sáng Bạch Tôn Giả đã tính cho hắn một quẻ, nói sắp tới hắn có thể sẽ gặp chút phiền toái nhỏ.
Không nên có tâm hại người, nhưng cần phải có lòng đề phòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận