Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1054: nghìn dặm một đao lấy mạng kẻ thù, lặn lội đường xa giành bảo đao

Chương 1054: nghìn dặm một đao lấy mạng kẻ thù, lặn lội đường xa giành bảo đao
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Ta vốn còn định ghép cái ảnh cây đao to tướng dài ba bốn thước vào cơ, nhưng trong kho ảnh chỉ có chùy thôi nên đành dùng tạm. Vì để bù đắp nên ta còn ghép thêm cả tia chớp lên cho ngầu kìa. Tiếc rằng khi nãy Vũ Nhu Tử tiểu hữu không online, không thì với kỹ thuật cỡ cô ấy chắc chắn sẽ ghép ra bức ảnh còn đỉnh hơn. Tóm lại là đây mới chính là Khiên Đao thuật trong lòng ta.”
Cuồng Đao Tứ Lãng nói đầy vẻ thỏa mãn.
Vân Du Tăng Thông Huyền: icon giơ ngón cái.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Tuy rằng ta cảm thấy Tam Lãng đang tìm chết, nhưng nhìn bức ảnh này xong ta lại bất giác phì cười.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Ta cũng vậy đó. Tuy rằng ta cảm thấy khá có lỗi với Thư Hàng tiểu hữu... nhưng bộ dạng này trông vẫn xứng với Khiên Đao thuật hơn, ta cảm thấy nó rất tuyệt đấy, ha ha ha.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Lại nói, sao bộ dạng với tạo hình này nom quen thế nhỉ, có phải ta từng thấy qua ở đâu không nhỉ?”
“Ta chỉ tiện tay ghép một cái thôi, nếu như có bất kỳ sự trùng hợp nào thì tất cả đều chỉ là trùng hợp.”
Cuồng Đao Tứ Lãng nói.
Bá Đao Tống Nhất:
“icon giơ tay, Lệ Chi Tiên Tử, Diệt Phượng, Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối đừng có nói linh tinh nữa. Nói trắng ra là các ngươi đều ghen tị với vẻ ngầu lòi của ta. Đúng rồi, Diệt Phượng tiền bối. Gần đây ta học được một số kỹ năng, ngày mai khi nào các ngươi đến thế? Nếu như đến sớm thì chúng ta có thể đổi CPU một lần đấy. Ta muốn xem có thể một hơi đẩy ngự đao phi hành và thuật ngự đao lên đến cảnh giới đại thành hay không. đến lúc đó, một cái thuật ngự đao phóng ra thôi thì đã có thể lấy đầu quân địch từ nghìn dặm, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.”
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Đậu xanh, thiếu chút nữa là quên mất vụ mình còn nợ Tống Thư Hàng ba lần mượn dùng CPU để tu luyện. À phỉ phui cái mồm, CPU cái con khỉ, đấy là năng lực thiên phú của hắn, chứ hắn có phải máy tính đâu mà.
Mỗi lần nhắc đến đề tài này thì hắn đều bị Tống Thư Hàng dắt mũi đi trật hướng.
“Còn nữa, Diệt Phượng tiền bối, ngươi cũng tấn cấp nhanh lên đi.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Ngươi nhìn ta đi, bây giờ đã có cảnh giới tứ phẩm rồi, nếu như thêm vài năm hoặc vài chục năm nữa, chờ ta tấn chức ngũ phẩm thì tìm ngươi cũng chẳng được chút gì.”
Diệt Phượng Công Tử:
“icon vẫy tay, nghỉ chơi!”
Nhìn trời, tất cả đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều câm nín trước tốc độ tấn cấp của ngươi rồi có được chưa?
Diệt Phượng Công Tử:
“@Bá Đao Tống Nhất, ngoài ra ta cũng tốt bụng nhắc cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi có luyện thuật ngự đao đến cảnh giới đại thành thì cũng đừng có mơ tới chuyện nghìn dặm lấy đầu kẻ thù. Năng lượng trong cơ thể của tu sĩ tứ phẩm còn gọi là trạng thái tiên thiên chân khí, mức độ của năng lượng chất không đủ. Với cảnh giới tứ phẩm sơ kỳ của ngươi bây giờ, có thể ngự đao bay được hơn nghìn mét để lấy đầu kẻ thù đã là giỏi lắm rồi. Nếu như xa hơn nữa, bảo đao của ngươi bay ra ngoài chém kẻ thù xong thì có thể sẽ không đủ năng lượng để tự bay về. Đến lúc đó, ngươi còn phải tự vác xác đến thu hồi bảo đao của mình nữa. Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng: ...
Vèo một phát đá bay ra ngoài, sau khi chém đầu kẻ thù xong thì bản thân mình phải xách mông chạy đến đó nhặt bảo đao về à?
Thế thì cùi bắp quá!
“Cho nên, ít nhất cũng phải chờ ngươi lên đến cảnh giới ngũ phẩm, khi tiên thiên chân nguyên trong cơ thể tiến hóa thành linh lực thì hãy tính đến chuyện lấy đầu kẻ địch từ ngoài nghìn dặm nhé. Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu thì hãy tranh thủ tấn chức ngũ phẩm ngay trong năm nay đi. Ha ha ha.”
Diệt Phượng Công Tử tiếp tục đả kích.
Tống Thư Hàng: ...
“Thật ra thì bảo đao không quay về cũng chẳng sao, muốn giải quyết vụ này cũng không khó đâu.”
Lệ Chi Tiên Tử đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng:
“Xin Lệ Chi tỷ tỷ chỉ dạy giúp cho.”
Lúc trước hắn tự tìm đường chết, bị Lệ Chi Tiên Tử dùng đại phong xa ném bay đi xong thì bây giờ không dám gọi là Lệ Chi mama nữa.
“Nếu như bảo đao không bay về thì vất luôn cho rồi. Ha ha ha ha, như vậy thì ngươi chẳng cần phải chạy qua đó nhặt nữa.”
Tống Thư Hàng: ...
Diệt Phượng Công Tử: ...
Tô Thị A Thập Lục: ...
Bắc Hà Chân Quân: ...
“Lệ Chi mama à, mama cũng bị nhiễm bệnh của Tam Lãng tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“...” Nếu như ngươi mà ở ngay chỗ ta thì ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi một phát đại phong xa.
Cuồng Đao Tứ Lãng tức giận nói:
“Con khỉ á, ta không gánh cái này nhé. Nhìn đạo hiệu của ta đi, bây giờ bản tọa tên là Cuồng Đao Tứ Lãng. Nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, bản tọa muốn làm một người, không bao giờ... quẩy mất não nữa. Từ hôm nay trở đi ta sẽ quan tâm đến các chuyện lớn trong tu chân giới và trên thế giới hơn. Từ hôm nay trở đi, bản tọa muốn đưa mặt nhìn biển rộng qua bao mùa xuân hoa khoe sắc. Đừng có mà vu khống rằng bản tọa lây bệnh Tam Lãng nhé, đây đã là quá khứ rồi.”
Tống Thư Hàng: ...
Không chơi bệnh Tam Lãng nữa mà đổi sang bệnh Tứ Lãng à? Bất quá hắn không dám gửi câu này lên. Hắn sợ mình mà gửi xong thì Tam Lãng tiền bối đang phát điên sẽ vèo một phát, gửi cho hắn một thanh thiên ngoại phi kiếm mất.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Vừa nghe được chuyện cười mới, Tam Lãng nói sau này hắn sẽ không bao giờ quẩy mất não nữa. Ha ha ha ha.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Ha ha ha.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Tèo rồi, cái này chọt trúng điểm buồn cười của ta rồi.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Sao tự dưng ta lại thấy muốn cười trên nỗi đau của người khác thế này.”
Lạc Trần Chân Quân:
“Ta cũng thế, đừng có giận nhé, ta đã nhịn không được mà phì cười rồi.”
Tuyết Lang Động Chủ:
“Ta không có cười nhé, có điều mồm cứ tự động toét ra này.”
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Ta không hề nhếch mép lên nhé, có điều trong lòng thầmsướng thôi.”
Cuồng Đao Tứ Lãng: ...
Đậu xanh, mệt tim quá.
Trong lúc các tiền bối trong nhóm điên cuồng spam tin nhắn thì Tống Thư Hàng chợt lóe ra ý tưởng mới.
Hắn kéo thanh nhật ký chat xuống chỗ mấy câu nói của Lệ Chi Tiên Tử, sau đó lâm vào trầm tư.
Lát sau, hai mắt của Tống Thư Hàng đột nhiên sáng rực lên.
Hắn gửi một đoạn lên nhóm:
“Nói chứ có khi cách mà Lệ Chi tỷ tỷ vừa nói lại hữu dụng đấy! Nếu như bảo đao bay luôn không về thì vất luôn cũng được! Vụ này cũng hợp lý! Ta cảm thấy có thể thử được, thật đấy, không phải đùa đâu.”
“Thư Hàng tiểu hữu ngươi nói thật đấy à?”
Diệt Phượng Công Tử hỏi.
“Thư Hàng tiểu hữu ngươi nói thật đấy à?”
Tuyết Lang Động Chủ hỏi?
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có chắc là muốn xài sang như thế không đấy? Một thanh bảo đao có thể dùng để ngự đao phi hành ít nhất cũng phải từ tứ phẩm đổ lên. Nếu ngươi dùng xong là ném như thế thì sẽ phá sản nhanh lắm đấy.”
Tạo Hóa Pháp Vương khuyên.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Ý ta là chúng ta có thể giở thủ đoạn trên bảo đao ấy.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Nói thì nói hết một lần đi chứ đừng có úp úp mở mở, Thư Hàng này, gần đây ngươi chơi với người của Nho gia nhiều nên bị lây cái thói dở hơi này của mấy tên thư sinh rồi đấy.”
Hằng Hỏa Mệt Tim Muốn Về Hưu: ...
Từ đầu chí cuối hắn chưa nói câu nào, thế mà nằm không cũng trúng đạn à? Hơn nữa bọn ta như thế gọi là nói chuyện ‘hàm súc’ nhé? Không phải nói úp úp mở mở đâu, mà là uyển chuyển mới đúng. Đây là nghệ thuật ngôn từ. Nho gia bọn ta vẫn luôn đề cao tư tưởng thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng. Lúc cần thiết thì bọn ta vẫn sẽ nói thẳng những lời ở trong lòng mình ra dù nó có khó nghe cách mấy đi chăng nữa đấy nhé.
Lúc này hai mắt của Bắc Hà Chân Quân cũng sáng lên:
“Đợi đã, chẳng lẽ là như thế ư? Hay lắm, Thư Hàng tiểu hữu nói vậy thì ta lại thấy có khi cách mà Lệ Chi Tiên Tử đưa ra lại rất khả thi đấy.”
“Thế rốt cuộc là ý gì đây?”
Tạo Hóa Pháp Vương hỏi.
Diệt Phượng Công Tử:
“Các ngươi mà còn bẹo dạng bẹo hình như thế nữa là ta sẽ xù lông đấy nhé!!”
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Bạch Tôn Giả!”
Bắc Hà Chân Quân lại nói tiếp:
“Phi kiếm dùng một lần.”
Đơn giản thôi, nếu như bảo đao một đi không trở về thì cứ đổi thành hàng xài một lần thôi.
Bắc Hà Chân Quân lại nói tiếp:
“Nếu như bảo đao đã không quay về được thì cứ đổi thành loại dùng một lần. Cho nên, nếu như phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối có thể đổi thành phi đao dùng một lần, sau khi bay ra ngoài trăm dặm lấy đầu kẻ thù xong thì khỏi lấy về cũng được, dù sao thì cũng là hàng xài một lần mà.”
“Có lý lắm, nhưng cũng chỉ có người gần đây luôn kề cận bên cạnh Bạch tiền bối như Thư Hàng tiểu hữu mới có thể nghĩ đến.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Diệt Phượng Công Tử suy nghĩ một lúc rồi lại nói:
“Nhưng như thế thì lại có vấn đề, phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối là tuyệt kỹ độc môn của hắn, người khác có muốn cũng không học được. Muốn học được cách tạo ra phi kiếm dùng một lần thì nhất định phải hiểu trận pháp, phù văn, khả năng ghi nhớ và thực lực, có đủ những thứ đó thì mới có thể tạo ra phi kiếm dùng một lần được. Nhưng nếu như nhờ Bạch Tôn Giả ra tay chế tạo phi kiếm dùng một lần thì chẳng còn ý nghĩa gì. Nói thật, giá trị của một thanh phi kiếm dùng một lần do Bạch tiền bối chế tạo ra không thấp hơn một thanh bảo đao tứ phẩm bình thường đâu.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Cũng đúng... vấn đề chế tạo phi kiếm dùng một lần kiểu gì cũng khá đau đầu đấy. Cho nên đây chỉ là một giả thiết mà thôi. Nếu như Bạch Tôn Giả có thể hạ thấp kỹ thuật chế tạo phi kiếm dùng một lần để Thư Hàng tiểu hữu có thể học được thì gợi ý về phi đao dùng một lần mà Lệ Chi Tiên Tử vừa đưa ra sẽ khả thi hơn.”
“Đợi khi nào rảnh thì ta sẽ hỏi Bạch tiền bối thử xem, nói không chừng hắn thật sự có cách chế tạo ra phi kiếm dùng một lần phiên bản cấp thấp đấy.”
Tống Thư Hàng cười nói.
phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối đã update lên biết bao nhiêu phiên bản rồi, cho nên cũng có khả năng có được phiên bản cấp thấp.
“Nếu như Bạch tiền bối thật sự có phiên bản cấp thấp thì lại có vấn đề tiếp nữa.”
Cuồng Đao Tứ Lãng lại nói:
“Icon cười gian, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi định trả cái giá gì để học được kỹ thuật này của Bạch tiền bối hả?”
Có trả giá thì mới có hồi báo, đây là lý niệm mà nhóm Cửu Châu số 1 vẫn luôn giữ vững.
Bá Đao Tống Nhất:
“Nhìn trời, ngu người luôn, lại nói... Ta còn nợ Bạch tiền bối cả một pháp khí không gian linh thạch đây này, không biết ta phải trả khoản nợ này kiểu gì nữa.”
Đống linh thạch bát phẩm, cửu phẩm mà hắn mượn của Bạch tiền bối đã đưa hết cho vị cái gì cũng có thể bán kia để đối lấy chiếc mũ Bình Thiên nọ rồi.
Lúc ấy Tống Thư Hàng căn bản chẳng có thời gian để trả giá, trong lúc sắp sửa mất mạng như thế thì cho dù là kẻ mắc bệnh Tam Lãng thời kỳ cuối cũng sẽ không trả giá làm gì. Vị cái gì cũng có thể bán kia đòi bao nhiêu thì Tống Thư Hàng chỉ có thể trả bấy nhiêu.
Nói thật, chiếc mũ Bình Thiên này thật sự đúng với cái giá đó. Chỉ cần đội nó lên thì mỹ nhân rắn công đức có thể hóa thành hình dạng Nữ Đế, đỡ được cả đạn đạo thiên kiếp. Trạng thái của mỹ nhân rắn công đức khi đó hẳn là do tác dụng tấn công của ánh sáng công đức đối với thiên kiếp, nhưng chiếc mũ Bình Thiên đó tuyệt đối là chí bảo xịn.
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Cả một pháp khí không gian linh thạch á?”
Cho nên Tống Thư Hàng tiểu hữu đây là nợ nhiều quá không ngại vay thêm tiền đấy à?
“Chuyện này thì chờ Bạch tiền bối độ kiếp xong rồi lại tính tiếp.”
Tống Thư Hàng cảm giác áp lực lớn quá.
Sau khi cất điện thoại xong thì hắn quay sang nhìn Tô Thị A Thập Lục:
“Thập Lục, chúng ta quay về trường nhé?”
Hắn muốn xem thử Khiên Đao thuật của mình kéo dài được bao lâu.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận