Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1063: Tác Dụng Lớn Nhất Của Vũ Khí Hạt Nhân Là Dùng Để Uy Hiếp Đấy!

Chương 1063: Tác Dụng Lớn Nhất Của Vũ Khí Hạt Nhân Là Dùng Để Uy Hiếp Đấy!
[Ta có quen biết gì với Đông Qua Thánh Quân đâu, hôm nay mới thấy hắn lần đầu trong màn hình nhân tiền hiển thánh đấy.]
Tống Thư Hàng thở dài rồi viết tiếp:
[Nhưng hôm nay trong phần Huyền Thánh giảng pháp, hắn đột nhiên chỉ đích danh muốn khiêu chiến ta, nói cái gì mà văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị ấy.]
Chỉ lát sau Bạch Tôn Giả đã trả lời lại:
[Ngươi nhận lời khiêu chiến của hắn rồi à?]
[Đương nhiên là không, ta có phải là Tam Lãng tiền bối đâu, không có sở thích tự tìm đường chết. Lúc Đông Qua Thánh Quân đột nhiên tuyên bố muốn khiêu chiến với ta trên màn hình Huyền Thánh giảng pháp, ta thật sự rất muốn từ chối lời khiêu chiến của hắn trước mặt tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nhưng bản thân lại không có năng lực đó.]
Tống Thư Hàng hồi đáp, trong lòng buồn bực không thôi.
[Thì ra là vậy, hắn muốn khiêu chiến ngươi chắc là vì cái danh hiệu nghìn năm đệ nhất thánh đấy. Vậy ngươi nghĩ ra cách gì để đối phó với hắn chưa? Nếu không nghĩ ra được cách gì thì cứ vác thiên kiếp bom nhiệt hạch ra. Bây giờ ta vẫn đang cày thiên kiếp bom nhiệt hạch... Ngoài ra ta còn định xem thử sau bom nhiệt hạch, thiên kiếp có diễn hóa ra dạng vũ khí gì nữa không? Nếu như còn có vũ khí uy lực lớn hơn thì ta sẽ thử cày một phát xem sao.]
Bạch Tôn Giả gửi tin đáp lại.
Dùng thiên kiếp bom nhiệt hạch, quả nhiên Bạch tiền bối có suy nghĩ giống hắn. Nhưng tốt nhất là để thiên kiếp bom nhiệt hạch làm lá bài tẩy cuối cùng... Dù sao thứ này có uy lực hơi bị lớn.
Tống Thư Hàng trả lời:
[Ta cũng nghĩ như Bạch tiền bối vậy nhưng trong lòng lại thấy lo lắng. Uy lực của thiên kiếp bom nhiệt hạch quá lớn, nếu để nó nổ trên trái đất, có khi nào sẽ tạo thành thiệt hại không thể cứu vãn cho trái đất không?]
Uy lực của thiên kiếp bom nhiệt hạch còn mạnh hơn, khủng bố hơn bom nhiệt hạch do loài người chế tạo ra. Nó không chỉ có tính năng của bom nhiệt hạch mà còn có tất cả thuộc tính sức mạnh của thiên kiếp.
Cũng bởi vì khi tu luyện giả độ kiếp thất tấn bát, uy lực của thiên kiếp quá lớn, sẽ tạo thành thiệt hại nặng nề cho chủ thế giới. Vậy nên lúc Tôn Giả thất phẩm độ kiếp, bọn họ sẽ bị kéo vào trong thế giới thiên kiếp.
Ngoài ra vừa rồi Tống Thư Hàng lại đột nhiên nhớ đến một điểm cần phải chú ý... Đông Qua Thánh Quân chỉ rõ muốn đến Hoa Hạ khiêu chiến với hắn vào đêm trăng tròn sắp tới.
Thế nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì địa điểm quyết đấu sẽ ở trong địa phận Hoa Hạ.
Tới lúc đó, nếu hắn dùng đến thiên kiếp bom nhiệt hạch thì cuối cùng sẽ tạo thành cục diện như thế nào?
Một quả bom nhiệt hạch đột nhiên nổ tung trong địa phận Hoa Hạ, phía chính phủ Hoa Hạ sẽ nghĩ gì đây?
“Mẹ nó, bố mày chỉ cam kết không sử dụng vũ khí hạt nhân trước tiên chứ không nói là không dùng. Thằng điên nào ném bom hạt nhân vào địa bàn của bố mày thế? Tưởng bố mày tích trữ vũ khí hạt nhân là để ngắm sao?”
“Đối phương đã trực tiếp ném bom hạt nhân vào địa bàn của chúng ta, thế còn phải sợ gì nữa?”
“Nếu sợ thì chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Sau đó... chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ.
Tống Thư Hàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Nhìn trời, vậy nên nếu thật sự muốn sử dụng bom hạt nhân thiên kiếp thì nhất định phải nhờ Bạch tiền bối hoặc là Sở các chủ hỗ trợ kỹ thuật, sử dụng lực lượng không gian chuyển địa điểm quyết đấu vào trong vũ trụ mới được.”
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ lung tung thì Bạch Tôn Giả đã nhanh chóng gửi câu trả lời lại:
[Thật ra ta thấy cũng không nhất thiết phải dẫn thiên kiếp bom nhiệt hạch nổ Đông Qua Thánh Quân đâu. Tác dụng lớn nhất của vũ khí hạt nhân không phải là lực tàn phá sinh ra sau khi nó nổ tung mà là ở chỗ uy hiếp. Theo ý ta, lúc đến trận Huyền Thánh đấu pháp vào đêm trăng tròn sắp tới, ngươi chỉ cần lấy thiên kiếp bom nhiệt hạch ra để đó thôi, Đông Qua Thánh Quân có thể cảm ứng được uy lực của nó, vậy là có thể tạo thành hiệu quả uy hiếp hắn rồi. À chỉ có một quả thiên kiếp bom nhiệt hạch thì chắc là không đủ, có lẽ Đông Qua Thánh Quân sẽ chống đỡ nổi, dù gì hắn cũng khá mạnh về phòng ngự... Cho nên thừa dịp đêm trăng tròn vẫn chưa đến, ta cày thêm một số thiên kiếp bom nhiệt hạch nữa mới được. Tốt nhất có thể cày hơn một trăm quả thiên kiếp bom nhiệt hạch, lại kèm thêm một nghìn quả thiên kiếp bom nguyên tử, vậy hẳn là đủ sức đe dọa Đông Qua Thánh Quân đấy.]
Tống Thư Hàng đọc tin, càng xem hai mắt lại càng sáng lên.
Dùng bom hạt nhân để uy hiếp? Đúng rồi! Ý hay!
Hủy diệt cũng không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, đôi khi uy hiếp cũng có thể tạo được hiệu quả tương tự.
Đặc biệt là câu nói sau cùng, rất có phong cách của Bạch tiền bối. Một trăm quả thiên kiếp bom nhiệt hạch cộng thêm một nghìn quả thiên kiếp bom nguyên tử, quá đủ!
Trong đầu Tống Thư Hàng không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng.
Vào đêm trăng tròn tiếp theo, ở nơi nào đó trong địa phận Hoa Hạ.
Đông Qua Thánh Quân đạp không bay tới, nhờ thánh ấn trợ uy, làm nổi bật lên phong thái Huyền Thánh.
Mà Tống Thư Hàng thì đứng tại chỗ, hai tay ôm ngực, đợi Đông Qua Thánh Quân tới.
Sau đó...
Huyền Thánh đấu pháp chính thức bắt đầu.
Đông Qua Thánh Quân gọi chiến giáp màu vàng ra, tay cầm cự kiếm màu vàng, vào thế sẵn sàng tấn công.
Còn Tống Thư Hàng chỉ cần bày ra tư thế của cao thủ sau đó mở thế giới hạch tâm, khoan thai chuyển một nghìn quả thiên kiếp bom nguyên tử và một trăm quả thiên kiếp bom nhiệt hạch ra. Tốt nhất là không nên để lộ cả hình thể mà chỉ lộ đầu đạn ở chủ thế giới thôi, còn phần thân của bom hạt nhân vẫn ẩn trong thế giới hạch tâm, như ẩn như hiện.
Thậm chí Tống Thư Hàng đã nghĩ xong lời thoại và tư thế sao cho ngầu luôn rồi.
Ví dụ như hắn có thể đưa hai tay ôm ngực, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt:
“Đông Qua Thánh Quân, ngươi... thật sự muốn đánh một trận với ta sao?”
Đây là tư thế của cao thủ.
Hoặc hắn có thể bày ra vẻ mặt lãnh khốc:
“Đây chính là sức mạnh của ta. Đông Qua đạo hữu, đạo phòng ngự của ngươi có thể chống lại nghệ thuật nổ tung của ta không?”
Thậm chí có thể ngang ngược hơn chút, kiểu như một tay đỡ trán rồi phát ra một tràng cười như điên:
“Ha ha ha ha, thấy chưa hả Đông Qua đạo hữu? Hãy quỳ gối trước sức mạnh của ta đi! Đây chính là sự chênh lệch giữa nghìn năm đệ nhất thánh và đệ ngũ thánh đấy!”
Càng nghĩ càng thấy sướng, quá ngầu, ngầu như trái bầu luôn!
[Một lời thức tỉnh người trong mộng, Bạch tiền bối, ta cảm thấy phương án này rất ổn. Có phương án này thì ta tự tin đối mặt với Đông Qua Thánh Quân rồi.]
Tống Thư Hàng múa bút như bay, viết tin hồi đáp.
Đông Qua Thánh Quân, một trăm quả thiên kiếp bom nhiệt hạch cộng thêm một nghìn quả thiên kiếp bom nguyên tử, ta xem ngươi có sợ hay không?
Bạch Tôn Giả trả lời:
[Ừ... À này, ta đói rồi, khi nào ăn cơm vậy? Lượng tiêu hao của ta khá lớn.]
[Tới ngay đây! Giờ ta lập tức đi tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ.]
Tống Thư Hàng nhanh chóng gửi hồi đáp.
Bạch tiền bối cày thiên kiếp cực khổ, nhất định phải khao tiền bối một bữa mới được.
Đã có được phương án đáng tin để đối phó với Đông Qua Thánh Quân, Tống Thư Hàng cũng thả lỏng tinh thần hơn
“Bạch Hạc tiền bối, phiền ngươi mang Thi và Tiểu Thải về nhà trước được không?”
Tống Thư Hàng nói.
“Không thành vấn đề.”
Không ngờ Bạch Hạc Chân Quân lại rất phối hợp với Tống Thư Hàng. Lúc trả lời, Bạch Hạc tiền bối còn tiện tay “nhặt” hết mấy tờ giấy bên cạnh Tống Thư Hàng lên.
Chính là đống giấy ghi lại cuộc trao đổi giữa Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả.
Chữ trên đây đều là bút tích thật của Bạch tiền bối!
Bạch Hạc Chân Quân cẩn thận cất kỹ chúng... Dĩ nhiên, hắn cũng không quên dùng kéo nhỏ cắt bỏ phần trả lời của Tống Thư Hàng đi.
Trong đó có mấy tờ mà phần trả lời của Tống Thư Hàng nằm ở mặt sau, Bạch Hạc Chân Quân sẽ dùng kiếm khí cắt chúng thành hai mặt mỏng. Hắn giữ lại mặt có chữ viết của Bạch Tôn Giả, còn mặt có chữ của Tống Thư Hàng thì bị vứt qua một bên.
Sau khi cất hết mấy mảnh giấy có bút tích của Bạch Tôn Giả, Bạch Hạc Chân Quân nhìn Tống Thư Hàng với vẻ mặt đầy cảnh giác:
“Tặng mấy tờ giấy này cho ta có được không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nếu như ta nói không tặng, dưới tiền đề không đánh chết ta, ngươi có trả chúng lại không?
Nhìn khí thể của Bạch Hạc tiền bối, Tống Thư Hàng tin chắc rằng nếu hắn dám phun ra nửa chữ “không” thì đừng hòng ra khỏi phòng học này.
Thi hỏi:
“Tối nay Tống sư huynh không về nhà ăn cơm ạ?”
“Tối nay ta đi đến chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ, lúc về sẽ mang đồ ăn ngon cho các ngươi, ngươi và Tiểu Thải ở nhà chờ ta nhé.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Chân cá sấu nọ rất lớn, hắn và Biệt Tuyết Tiên Cơ đã tính toán hết rồi, hai phần ba sẽ giao cho Tiên Cơ coi như tiền công. Còn một phần ba còn lại, Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ tinh chế thành món ăn rồi giao cho Tống Thư Hàng.
“Vâng.”
Bé Thi ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Cô bé đột nhiên phát hiện, bản thân đến chỗ Tống sư huynh để tiến hành hồng trần lịch luyện đúng là một lựa chọn chính xác. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà được thưởng thức tài nấu nướng của Biệt Tuyết Tiên Cơ đến mấy lần.
Nếu ngày nào cũng được hưởng mỹ thực do Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu thì hạnh phúc biết bao.
Tiếc là tu vi của Chúc không đủ.
Nếu như Chúc cũng đến đây với mình thì chắc sẽ vui lắm nhỉ?
Tống Thư Hàng kề vai Tô Thị A Thập Lục đi về cửa đông của đại học Giang Nam.
“Biệt Tuyết Tiên Cơ ở đâu?”
Tô Thị A Thập Lục lên tiếng hỏi.
“Trong điện thoại của ta có lưu lại tọa độ của cô ấy, lát nữa chúng ta cứ ngự đao bay theo tọa độ này là được.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng định đưa tay móc điện thoại di động ra... Nhưng sau đó hắn chợt nhớ là điện thoại của mình đã bị đưa vào trong thế giới thiên kiếp cho Bạch Tôn Giả mượn chơi game rồi.
“Đầu năm nay, đi ra ngoài không mang điện thoại cứ cảm giác thiếu cái gì ấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Cũng may là hắn vẫn còn nhớ chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ đang ở.
Hai người sánh bước đi bên nhau, một số sinh viên của đại học Giang Nam nhìn về phía bọn họ đầy tò mò.
Chiều cao của Thư Hàng và A Thập Lục chênh lệch khá nhiều, hơn nữa mặt mũi của Tô Thị A Thập Lục cũng rất xinh đẹp, vậy nên lúc hai người đi sánh vai nhau, tự nhiên làm người khác chú ý đến.
Nhưng hai điểm này cũng không phải là nguyên nhân cụ thể khiến các bạn học đưa mắt nhìn sang.
Tống Thư Hàng phát hiện càng ngày càng có nhiều bạn học nhìn về phía hắn, bất kể trai gái.
Một người đẹp rạng ngời như Tô Thị A Thập Lục đang đứng ngay đây mà không nhìn, lại đi nhìn chằm chằm vào một thằng đực rựa như hắn?
Chờ chút... Bây giờ mình đã trải qua nhân tiền hiển thánh, vậy nên có thể hộ phù mà Bá Tinh Cư Sĩ cho đã mất tác dụng rồi. Lẽ nào những bạn học này đã nhận ra hắn chính là Cao Thăng sư huynh ư?
Trong lòng Tống Thư Hàng bỗng dâng lên một dự cảm bất an.
Lúc các bạn học nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đều trở nên “tôn kính” hẳn.
“Xin chào ngài Bá Tống.”
Có một bạn học lạ hoắc đi ngang qua Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, bỗng chủ động lên tiếng chào hỏi Tống Thư Hàng.
Dường như hành động của vị bạn học xa lạ này đã dẫn tới phản ứng dây chuyền.
Mỗi khi có người đi sát qua hoặc là đến gần Tống Thư Hàng, bất kể là trai hay gái đều sẽ chủ động chào hỏi hắn:
“Xin chào ngài Bá Tống.”
Bá Tống cái beep á!
Đồng thời Tống Thư Hàng cũng đoán ra được nguyên nhân, chắc là do thánh ấn trên người hắn gây chuyện rồi.
“Chúng ta đi mau thôi.”
Tống Thư Hàng vội vàng kéo Tô Thị A Thập Lục chạy trốn thật nhanh.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận