Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1064: Ngựa Giống Tinh Và Thiên Địch Của Nó

Chương 1064: Ngựa Giống Tinh Và Thiên Địch Của Nó
Hai người rẽ vào một hẻm nhỏ, sau khi chắc chắn không có ai theo thì đạp lên độn quang, ngự đao phóng lên cao, bay đến chỗ ở của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói:
“Khó hiểu thật đấy, sao thánh ấn lại ảnh hưởng đến người bình thường nhỉ? Ta cứ tưởng chỉ có tu luyện giả mới cảm ứng được lực lượng của thánh ấn, mới có thể thông qua thánh ấn biết được đạo hiệu của Huyền Thánh chứ.”
Nhưng bây giờ dưới sự ảnh hưởng của thánh ấn, người bình thường nào nhìn thấy hắn cũng sẽ dừng lại rồi chào hắn đầy kính trọng: Xin chào ngài Bá Tống.
Cứ như hắn là nhân vật tai to mặt lớn cấp thế giới nào vậy.
Bây giờ Tống Thư Hàng đang lo đến một chuyện, nếu hắn gặp người thân, phải chăng người thân của hắn cũng bị thánh ấn ảnh hưởng rồi kính cẩn chào hỏi hắn như vậy?
Nếu đúng thế thật thì trong thời gian ngắn hắn không dám về nhà đâu.
Nghĩ mà xem dưới sự ảnh hưởng của thánh ấn, cha mẹ chú bác bỗng dưng gọi hắn là ngài Bá Tống, hơn nữa còn cung kính nói “chào ngài”, hắn vừa tưởng tượng đến cảnh đấy đã muốn đập đầu chết cho rồi.
“Ta nghĩ chắc là do khả năng khống chế thánh ấn của ngươi còn kém đấy. Bản thân thánh ấn đã có tác dụng nhân tiền hiển thánh, tự mang uy nghiêm, dù có chức năng khiến cho người bình thường cũng cảm ứng được là chuyện rất bình thường, nhưng chắc chắn chức năng này có thể tắt được. Ví dụ như lúc ngươi đi học vào sáng nay chẳng hạn, các bạn học có gọi ngươi là ngài Bá Tống đâu nào?”
Tô Thị A Thập Lục giảm tốc độ, chậm rãi đáp.
“Cũng đúng.”
Tống Thư Hàng gật đầu một cái.
Vào tối ngày các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đến nghiên cứu tên lửa thiên kiếp, mình phải hỏi Thất Tu tiền bối những kiến thức liên quan tới thánh ấn mới được.
Ồ đợi đã, bây giờ Thất Tu tiền bối đang tu luyện ngay trên bầu trời đại học Giang Nam mà? Hơn nữa mới vừa xem Huyền Thánh giảng pháp xong, chắc ngài ấy cũng chưa tiến vào trạng thái tu luyện.
Tống Thư Hàng lại quen tay thò vào trong túi, định móc điện thoại ra để liên lạc với Thất Tu tiền bối. Nhưng vừa sờ túi... à, điện thoại không ở trên người.
Nhìn trời, chắc mình mắc hội chứng phụ thuộc vào điện thoại di động quá mức rồi quá.
Lúc điện thoại ở trong người thì không để ý đến nó lắm, chỉ thỉnh thoảng lấy ra lướt xem tin trong nhóm cùng với xem giờ. Nhưng khi không có điện thoại, tay cứ thò mãi vào trong túi, mất nó lại cảm bứt rứt.
Thôi kệ đi, đến chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ về rồi lại đi tìm Thất Tu tiền bối vậy.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
...
Sau khi Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đi tới chỗ ở của Biệt Tuyết Tiên Cơ theo như trong trí nhớ, Tống Thư Hàng ngây ngẩn cả người.
“Sao chỗ này lại biến thành như vầy?”
Hắn nhìn chỗ ở trước mắt.
Nơi này vốn là một căn hộ ba tầng đơn giản có cả sân.
Nhưng bây giờ tầng dưới đã được cải tạo thành một tiệm nhỏ có tên là “thịt ngựa kho Trần Gia”.
Số lượng khách bên ngoài rất nhiều, đều xếp thành hàng chỉnh tề.
Trước giờ người trong khu Giang Nam không ăn thịt ngựa, cũng không có thói quen này, nhưng chỉ cần ăn ngon thì vẫn sẽ hấp dẫn vô số thực khách.
“Nơi này chính là chỗ ở của Biệt Tuyết Tiên Cơ đấy à?”
Tô Thị A Thập Lục vừa nhìn tiệm thịt ngựa kho Trần Gia vừa hỏi.
“Ngày hôm qua đâu phải thế này... Chẳng lẽ Biệt Tuyết tiền bối lại nổi hứng mở cửa tiệm sao?”
Tống Thư Hàng trả lời.
Vào lần đầu tiên gặp Biệt Tuyết Tiên Cơ, lúc đó cô ấy cũng đột nhiên nổi hứng, sau đó chiếm tiệm đầu cá nhà người ta mà làm món bánh mỳ kẹp thịt, buôn bán đắc khách lắm luôn.
Giờ Tiên Cơ lại bắt đầu làm món thịt ngựa kho ư?
Tống Thư Hàng mang Tô Thị A Thập Lục đi vào trong sân.
Tiếp đó hắn lại rướn đầu lên trước, muốn xem thử chủ nhân của cửa tiệm thịt ngựa kho Trần Gia này có phải là Biệt Tuyết Tiên Cơ không.
“Này, đừng có chen ngang, phải xếp hàng chứ.”
Lúc này cậu thanh niên xếp hàng ở phía trước nói với giọng bất mãn, nhưng vừa mới nói xong, đột nhiên ánh mắt cậu ta trở nên tôn kính hẳn lên:
“A, là ngài Bá Tống đấy à, chào ngài!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tâm trạng thật phức tạp.
Câu nói của cậu thanh niên khiến mấy vị khách xếp ở phía trước chú ý đến, trong đó có một số người xoay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Tiếp đó dưới sự ảnh hưởng của thánh ấn, những vị khách mới quay đầu lại này, bất kể gái trai già trẻ đều lộ ra vẻ kính trọng rồi lần lượt cất tiếng chào hỏi:
“Chào ngài Bá Tống, ngài cũng tới ăn thịt ngựa kho Trần Gia ạ?”
Khi nghe thấy tiếng nhiều người chào hỏi như vậy, một số vị khách không quay đầu lại bỗng cảm thấy tò mò.
“Vị Bá Tống này là ai? Lẽ nào là một người rất nổi tiếng ở khu Giang Nam? Tại sao bọn họ chưa từng nghe qua?”
Vì vậy những vị khách mới nãy không quay lại giờ cũng lần lượt quay đầu nhìn Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục. Sau đó bọn họ cũng bị thánh ấn ảnh hưởng, trong ánh mắt hiện lên vẻ tôn kính:
“Chào ngài Bá Tống, không ngờ lại gặp được ngài ở đây!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đúng là đậu má... à không đúng, Đậu Đậu sắp kết hôn rồi, sắp tới không được nói đậu má nữa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một cô gái có thân hình cao gầy che mặt đi từ trong tiệm thịt ngựa kho Trần Gia ra, trên tay cô xách một cái thùng to để lên bàn.
“Mỗi người một phần, xếp hàng mua.”
Cô gái che mặt thờ ơ nói.
Người này đúng là Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Tiên Cơ à, các tu sĩ mà thấy cảnh này sẽ khóc thét lên đấy có biết không?
Bao nhiêu người vì một bữa Thực Tiên yến mà tranh giành sứt đầu mẻ trán, chủ yếu là muốn nếm thử tay nghề của Biệt Tuyết Tiên Cơ. Nhưng bây giờ chỉ mới mấy tháng, vậy mà Biệt Tuyết Tiên Cơ đã trổ nghề hai lần ở khu Giang Nam.
Người dân trong khu Giang Nam hạnh phúc thật đấy.
“Ồ, Thư Hàng tới đấy à. Đến đây, chúng ta đi lên lầu hai nói chuyện.”
Cô gái che mặt cũng nhìn thấy Tống Thư Hàng, sau đó vẫy tay gọi hắn tới.
Dứt lời, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại quay qua nói với thực khách đang xếp hàng ở bên ngoài:
“Năm trăm nhân dân tệ một phần thịt ngựa kho, mỗi người một phần, tự động tới trong thùng lấy, còn tiền thì bỏ vào trong cái hộp bên phải. Tự giác một chút có biết không?”
“Bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi biết luật mà.”
Các thực khách đang xếp hàng gật đầu liên tục.
“Nếu thùng này bán hết thì không cần xếp hàng nữa, hôm nay đóng cửa sớm. Ngày mai có mở hay không thì còn phải xem tâm trạng của ta ra sao.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói tiếp.
Sau đó cũng không chờ khách trả lời, Biệt Tuyết Tiên Cơ đã mang Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đi lên lầu hai.
Có kiểu làm ăn nào thế này không chứ?
Ấy vậy mà những vị khách đang xếp hàng kia lại tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc, ngoan ngoãn nghe lời, mỗi người một phần, trả tiền mua hàng.
...
Tiên Cơ mang Tống Thư Hàng và A Thập Lục đi lên lầu hai.
“Biệt Tuyết tiền bối, ta có thể mua một ít thịt ngựa kho được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đây chính là món ăn do chính tay Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu đấy, hơn nữa chỉ cần dùng năm trăm nhân dân tệ là có thể mua được một phần, mang thứ này về bán lại cho các tu sĩ trong tu chân giới thì có thể thu được linh thạch rồi!
“Mua thứ đó làm gì?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ liếc xéo Tống Thư Hàng một cái:
“Món đó là dùng thịt của một con ngựa giống tinh chế biến ra đấy, nếu ngươi không chê thì cứ đi lấy mấy phần đi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Biệt Tuyết tiền bối, nghe ngài nói xong, bỗng dưng ta mất hứng thú đi mua thịt ngựa kho rồi.
Chờ đã, ngựa giống tinh?
Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu nhỉ?
Tống Thư Hàng nhớ là mình đã từng gặp qua một con ngựa giống tinh, đó là một con ngựa tinh màu đen, cũng là thanh viên của tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà giống như Thông Nương vậy.
Lúc ấy con ngựa tinh màu đen kia muốn đánh lén Tống Thư Hàng, sau đó mang Thông Nương ở trên người hắn đi. Nhưng nó không ngờ rằng bên cạnh Tống Thư Hàng lại ẩn giấu một vị Diệt Phượng Công Tử.
Vì vậy ngựa giống tinh tập kích thất bại, bị Diệt Phượng Công Tử trấn lột một trận.
Theo như lời khai cuối cùng của con ngựa tinh màu đen kia, nó muốn mang Thông Nương đi để ấy ấy với Thông Nương. Ngựa giống tinh trong thời kỳ động dục đáng sợ vậy đấy.
Đúng là điên mà!
Chắc không phải là con ngựa giống tinh kia đâu nhỉ? Dù sao ngựa trong thiên hạ nhiều như vậy, trong đó số lượng ngựa giống chắc chắn cũng có rất nhiều.
Ngay lúc nghĩ như vậy, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm ứng được một luồng yêu khí yếu ớt.
Yêu khí này rất quen thuộc, yêu khí của loài yêu cũng giống như dấu vân tay của con người vậy, cảm ứng sơ thì thấy giống nhau, nhưng nếu cảm ứng kỹ lại sẽ phát hiện yêu khí của mỗi một con yêu đều khác nhau.
Đúng vậy, đây chính là yêu khí của con ngựa giống tinh mà hắn gặp lúc trước.
Sao nó lại rơi vào trong tay Biệt Tuyết Tiên Cơ vậy nhỉ?
“Biệt Tuyết tiền bối, sao đột nhiên ngươi lại muốn mở tiệm bán thịt ngựa kho vậy? Còn chuyện con ngựa giống tinh kia là như thế nào?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Hừ, chuyện xảy ra vào ngày hôm qua. Hôm qua ta mang chân cá sấu và một số nguyên liệu nấu ăn về, chuẩn bị thử nghiệm mấy món mới. Kết quả là lúc ta đang nấu ăn, con ngựa giống tinh kia lại đột nhiên xông tới tập kích ta. Trong lúc tập kích, hai mắt nó cứ sáng rỡ, còn mở miệng nói là mình đang vào thời kỳ động dục nữa chứ.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cười lạnh nói:
“Nó tưởng ta là cái loại tiên trù bình thường, sức chiến đấu yếu kém chắc, đúng là tự tìm đường chết. Vì vậy ta đánh nó một trận, sau đó lại dùng dây trói yêu trói lại.”
Dây trói yêu, pháp khí đặc trưng của người bắt yêu, trong tay một số tiên trù cũng sẽ có loại pháp khí này.
Hơn nữa lại dám tập kích Biệt Tuyết Tiên Cơ trong lúc cô đang nấu ăn, đúng là người vô tri thì không biết sợ mà.
Trong lòng Tống Thư Hàng âm thầm mặc niệm cho con ngựa giống tinh kia.
Ngựa giống tinh động dục với ai không động, lại động đến trên người thiên địch.
Sau đó... không có sau đó.
Thiên địch chính là loại sinh vật vừa đáng sợ lại rất ngang ngược thế đấy.
“Còn chuyện mở tiệm bán thịt ngựa kho là vì tối hôm qua, lúc đang nghiên cứu cách chế biến chân cá sấu thì ta chợt nghĩ ra mấy cách rất hay, nhưng lại không muốn dùng chân cá sấu hiếm có để làm thí nghiệm, vậy nên ta đã dùng con ngựa giống tinh kia để thử. Sau mấy lần thí nghiệm xong mới phát hiện còn dư lại không ít thịt ngựa, nhưng vì đây là thịt ngựa giống nên bản thân không muốn ăn. Thế là ta đã tinh chế chúng lại một lần rồi nấu thành thịt ngựa kho, loại bỏ yêu lực trong đó đi để người bình thường cũng có thể ăn được. Cuối cùng là mở cửa tiệm bán thịt ngựa kho này vào sáng sớm hôm nay đấy.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ xoa cằm nói.
“Bây giờ con ngựa giống tinh kia thế nào rồi?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không sao, vẫn còn sống.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ trả lời:
“Mỗi lần chém một đao trên người nó, ta đều dùng trì dũ thuật để chữa lành lại. Bây giờ chỉ hơi yếu ớt một chút thôi chứ trên người chả bị thưởng gì cả, ngay cả một vết sẹo cũng không có.”
Đáng sợ quá má ơi!
Đáng sợ quá má ơi!
Đáng sợ quá má ơi!
“Biệt Tuyết tiền bối, ta có thể đi xem con ngựa giống tinh kia không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi có hứng thú với ngựa giống tinh à?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi ngược lại.
“Đâu có... ta chỉ muốn xem thử nó có phải là con ngựa giống tinh mà ta gặp lúc trước không thôi.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Được rồi, vậy giờ chúng ta đi đến sân sau.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Trong sân sau được bố trí rất nhiều trận pháp, có trận pháp huyễn thuật, có trận pháp cách âm, có trận pháp phòng ngừa yêu khí tiết ra ngoài.
Lúc này, một con ngựa tinh màu đen hiện ra bản thể đang bị phược yêu tác trói gô lại, nước mắt giàn giụa, hơi thở yếu ớt.
Vừa nhìn thấy Tống Thư Hàng đi đến, hai mắt ngựa tinh màu đen lập tức sáng lên:
“Tống chân nhân! Cứu ta với, cứu ta với!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận