Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1072: Mệnh Lệnh Phức Tạp Hơn!

Chương 1072: Mệnh Lệnh Phức Tạp Hơn!
Tống Thư Hàng vừa phát lệnh trói buộc xong, trong hư không mơ hồ có lực lượng vô hình ngưng tụ lại, tác động lên người Đông Phương Lục Tiên Tử.
“Xuất hiện thật kìa!”
Diệt Phượng Công Tử đang nằm trên máy lạnh nháy mắt một cái.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm ứng được luồng lực lượng kia.
“Thành công rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đông Phương Lục Tiên Tử xoay cổ qua trái qua phải:
“Chưa được đâu, không có cảm giác bị trói buộc.”
“Sao lạ vậy, mới vừa rồi sau khi Tống Thư Hàng tiểu hữu phát lệnh trói buộc, rõ ràng có lực lượng tác động lên người ngươi mà.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
“Mới nãy ta cảm giác được có thứ gì đó quấn quanh người mình... nhưng sau đó nó lại trượt từ trên người ta xuống chứ không trói chặt lại.”
“Trượt từ trên người xuống ư? Tại sao lại như vậy?”
Tước yêu Tiểu Thải tò mò hỏi.
“Chắc là do cảnh giới của Tống đạo hữu thấp hơn Đông Phương Lục Tiên Tử đấy. Mới vừa rồi Thất Tu tiền bối có đưa ra ví dụ, loại năng lực này chỉ có tác dụng với người có thực lực thấp hơn mình thôi.”
Bỉ Ngạn Ma Quân đưa ra suy đoán.
“Không hẳn, lúc nãy hiệu quả trói buộc hẳn là sinh ra rồi. Đông Phương Lục Tiên Tử cũng đã nói luồng lực lượng kia có tác động lên trên người cô ấy, nhưng chỉ quấn quanh rồi lại trượt xuống, vậy nên ắt hẳn là do trong quá trình tiến hành đã xảy ra vấn đề gì đó.”
Thất Tu Tôn Giả xoa cằm.
“Ta nghĩ mình biết nguyên nhân tại sao rồi.”
Diệt Phượng Công Tử xua tay nói:
“Thường thì khi nhắc tới trói buộc, người bình thường sẽ lập tức nghĩ tới sợi dây. Vậy sợi dây sẽ trượt từ trên người xuống trong trường hợp nào?”
“Khi không cột chặt... Hoặc là khi dùng thòng lòng nhưng thòng lọng lại quá lớn.”
Tô Thị A Thập Lục đáp.
“Chính xác! Thế nên ta hoài nghi lúc Thư Hàng tiểu hữu sử dụng năng lực trói buộc, cảm xúc vẫn chưa đủ mãnh liệt. Ngôn xuất pháp tùy của Huyền Thánh hẳn phải là loại ngôn ngữ của Huyền Thánh bát phẩm mang theo ý chí mạnh mẽ mới đúng. Vì vậy khi Thư Hàng tiểu hữu ngươi mở miệng phát lệnh trói buộc, trong đầu cũng phải tưởng tượng ra hình ảnh Đông Phương Lục Tiên Tử bị trói nữa, hình ảnh càng sống động càng tốt.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
“Có lý! Thư Hàng, ngươi thử lại lần nữa xem sao.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tưởng tượng ra cảnh Đông Phương Lục Tiên Tử bị sợi dây trói lại á? Trói kiểu gì đây trời?
“Thư Hàng tiểu hữu, nếu ngươi không có kinh nghiệm về phương diện này thì cứ tưởng tượng Đông Phương tiên tử là một cây cột gỗ, sau đó lại buộc thật nhiều vòng lên trên đó là được.”
Thất Tu Tôn Giả bật cười rồi đưa ra ý kiến.
“Này này này, Thất Tu tiền bối, ngươi có thấy cây cột gỗ nào lại xinh đẹp như ta không hả?”
Đông Phương Lục Tiên Tử không phục nói.
“Để ta thử lại lần nữa.”
Tống Thư Hàng đáp.
Phương pháp mà Thất Tu tiền bối nói rất hữu dụng.
Trước hết Tống Thư Hàng nhắm mắt lại tưởng tượng trong chốc lát, hắn không tưởng tượng Đông Phương Lục Tiên Tử là cột gỗ, mà nghĩ đến hình ảnh có một sợi dây thừng thật dài đang trói cô ấy lại hết vòng này đến vòng khác.
Sau khi tưởng tượng xong, Tống Thư Hàng lại khẽ quát lên lần nữa:
“Trói buộc!”
Lực lượng lời nói thông qua thánh ấn truyện ra, sức mạnh của ngôn xuất pháp tùy được phát động.
Các vị tiền bối ở đây lại cảm ứng được luồng lực lượng trói buộc vô hình kia một lần nữa.
Mà lần này, ánh mắt Đông Phương Lục Tiên Tử sáng lên:
“Ồ, trói lại thật này! Lực lượng vô hình quấn quanh hết vòng này đến vòng khác, trói chặt ta lại. Ơ... chờ chút chờ chút, đừng trói nhiều vòng như vậy, không thở nổi rồi này.”
Đông Phương Lục Tiên Tử khác với cột gỗ, vóc dáng cô có lồi có lõm rõ ràng, cách trói cột gỗ không thích hợp áp dụng lên người cô.
“Vậy mà có hiệu quả thật à?”
Bỉ Ngạn Ma Quân xoa cằm nói.
Vãi thật, như vầy thì dù Tống đạo hữu chỉ mới đạt cảnh giới tứ phẩm cũng không cần phải sợ tu sĩ ngũ, lục phẩm nữa!
Lúc này Thất Tu Tôn Giả lên tiếng hỏi:
“Đông Phương tiên tử, sức trói thế nào?”
“Không thở nổi, rất khó chịu.”
Đông Phương Lục Tiên Tử đáp.
“Có thoát ra được không?”
Thất Tu Tôn Giả lại hỏi tiếp.
“Ưm... Đề ta thử xem.”
Dứt lời, Đông Phương Lục Tiên Tử vận chuyển linh lực trong cơ thể, sau đó cô giãy nhẹ một cái, lực lượng trói buộc vô hình quấn quanh người lập tức bị cởi bỏ.
Đông Phương Lục Tiên Tử vừa xoay cổ vừa đáp:
“Cường độ còn yếu, tối đa chỉ bằng uy lực của pháp thuật trói buộc cấp tứ phẩm thôi.”
“Quả nhiên là vậy, uy lực trói buộc của ngôn xuất pháp tùy chưa đủ, hẳn là bị hạn chế bởi cảnh giới của Tống Thư Hàng tiểu hữu. Ta nghĩ chắc cũng vì nguyên nhân này nên ngôn xuất pháp tùy của Huyền Thánh bát phẩm mới chỉ có thể dùng để đối phó với tu sĩ có cảnh giới thấp hơn bản thân.”
Thất Tu Tôn Giả đáp.
“Cho dù vậy thì cũng hữu dụng mà, ví dụ như trong lúc giao chiến với tu sĩ ngũ phẩm bình thường, Thư Hàng tiểu hữu đột nhiên sử dụng năng lực ngôn xuất pháp tùy, nói không chừng có thể chơi đối phương một vố bất ngờ đấy.”
Diệt Phượng Công Tử đáp lại.
“Còn ta thì nghĩ... tạm thời sẽ không có Linh Hoàng ngũ phẩm nào dám giao chiến chính diện với Tống đạo hữu đâu.”
Bỉ Ngạn Ma Quân nhún vai nói:
“Uy danh của nghìn năm đệ nhất thánh vẫn còn đó, những đạo hữu không rõ chân tướng nào dám khiêu khích Tống đạo hữu chứ?”
“Bỉ Ngạn đạo hữu nói có lý.”
Diệt Phượng Công Tử đáp.
Bây giờ tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều cho rằng Tống Thư Hàng là nghìn năm đệ nhất thánh, dưới uy danh hiển hách như vậy, không vị Linh Hoàng ngũ phẩm bình thường nào lại muốn khiêu khích thẳng mặt với Tống Thư Hàng cả.
“À, ta còn nghĩ tới ý tưởng.”
Diệt Phượng Công Tử lại nói:
“Lẽ nào năng lực ngôn xuất pháp tùy này của Tống Thư Hàng chỉ có thể hóa thành các loại pháp thuật như thuật trói buộc thôi hả? Có thể lợi dụng năng lực ngôn xuất pháp tùy này để sử dụng một số lực lượng càng trừu tượng hơn không?”
Thất Tu Tôn Giả:
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ra lệnh cho một người nào đó chẳng hạn, năng lực ngôn xuất pháp tùy có thể làm được không? Chắc cách dùng này cũng phù hợp với tác dụng của ngôn xuất pháp tùy mà nhỉ?”
Diệt Phượng Công Tử đáp.
“Ra lệnh cho người khác? Kiểu như “quỳ xuống” ấy hả?”
Thất Tu Tôn Giả suy tư:
“Ta nghĩ chắc là được đấy, Thư Hàng tiểu hữu có muốn làm thử không?”
Nếu như năng lực ngôn xuất pháp tùy có thể dùng theo cách như vậy thật, thế thì sẽ thú vị lắm đây.
Cứ tưởng tưởng đến cái cảnh sau này lúc đối mặt với kẻ địch có thực lực thấp hơn, Tống Thư Hàng chỉ cần quát một tiếng:
“Đồ cặn bã, quỳ xuống!”
Kẻ địch:
“Ngươi là cái thá gì? Bắt ta quỳ xuống dưới chân ngươi á? Nằm mơ!”
Sau đó, mặc dù kẻ địch vẫn mạnh miệng phản kháng nhưng đầu gối lại bỗng mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.
Cảnh tượng ấy thú vị biết bao.
Thất Tu Tôn Giả vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Đông Phương Lục Tiên Tử.
“Này này này, đừng có bảo ta thí nghiệm loại mệnh lệnh quỳ xuống này. Dưới gối nữ tử cũng là vàng đấy nhé, ngoài sư phụ và cha mẹ ra, ta chỉ quỳ vào lúc phu thê giao bái trong ngày kết hôn thôi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử trịnh trọng từ chối ngay.
Diệt Phượng Công Tử:
“Ta cũng không quỳ đâu! Nếu bắt ta quỳ, ta sẽ liều mạng với ngươi đấy!”
“Thật ra cũng đâu nhất thiết phải dùng lệnh quỳ xuống, dùng nằm xuống cũng được mà, chỉ cần là mệnh lệnh nào đó khiến người khác hành động làm là được rồi.”
Bỉ Ngạn Ma Quân nói.
“Nếu là nằm xuống thì không thành vấn đề, vậy cứ tiếp tục thí nghiệm trên người ta đi!”
Đông Phương Lục Tiên Tử cảm thấy rất thú vị:
“Tới đây, ta chuẩn bị xong rồi!”
“Vậy là dùng lệnh nằm xuống đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng vậy, dùng lệnh đó đi, đừng dùng lệnh quỳ xuống nhé!”
Đông Phương Lục Tiên Tử dặn dò.
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng dựa theo kinh nghiệm trước đó, đầu tiên ở trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Đông Phương Lục Tiên Tử nằm ngã ra đất, sau đó lại thông qua thánh ấn trầm giọng quát:
“Nằm xuống!”
Thân hình Đông Phương Lục Tiên Tử có lung lay một chút những cô vẫn trụ được.
“Không được, lực chưa đủ. Thư Hàng, thử lại lần nữa!”
Đông Phương Lục Tiên Tử kêu lên, có vẻ như cô rất thích thú với việc này.
Tống Thư Hàng thông qua thánh ấn khẽ quát lần nữa:
“Nằm xuống!”
Lần này Tống Thư Hàng mượn sức của Chân Ngã Minh Tưởng Pháp để tập trung tinh thần lực, đồng thời còn bất giác dùng đến thiên phú khẩu khiếu ngay lúc trầm giọng quát.
Khi còn ở cảnh giới nhất phẩm, Tống Thư Hàng đã mở được hai loại thiên phú là nhãn khiếu và khẩu khiếu. Thiên phú nhãn khiếu là cao thủ thị giác, hoặc có thể gọi là viên đạn thời gian.
Mà thiên phú khẩu khiếu chính là huyễn âm, làm cho trong thanh âm của Tống Thư Hàng mang theo sức mạnh có thể chấn động tâm thần người khác.
Lần này, Tống Thư Hàng vừa quát nằm xuống xong, thân thể Đông Phương Lục Tiên Tử bỗng lắc lư dữ dội, cuối cùng nằm xuống một cách mất kiểm soát.
“Ha ha ha ha, ghê thật, khoảnh khắc ngay lúc ngã xuống ta có cảm giác cứ như cả người đang bay lên ấy. Mặc dù ta đã cố khống chế không cho thân thể nằm xuống nhưng thân thể lại không nghe theo sự điều khiển của ta, cứ nằm ngã ra đất. Quá siêu luôn!”
Đông Phương Lục Tiên Tử nằm dưới đất cười nói.
“Không ngờ lại làm được đến mức này, không hổ là sức mạnh của thánh ấn.”
Thất Tu Tôn Giả nhẹ giọng cảm thán.
Tống Thư Hàng đã làm được thế này, vậy thì chắc chắn Huyền Thánh bát phẩm thật sự còn làm tốt hơn nữa.
Nói cách khác cho dù là tu sĩ thất phẩm đỉnh phong, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu sức chống cự khi đối mặt với năng lực ngôn xuất pháp tùy của Huyền Thánh bát phẩm hàng thật giá thật.
Nếu Huyền Thánh bát phẩm ngưng tụ ý chí, mở miệng quát quỳ xuống, sợ rằng Tôn Giả thất phẩm dù không cam lòng cũng phải quỳ xuống.
Thất Tu Tôn Giả âm thầm siết chặt nắm đấm, mục tiêu là cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm!
“Hay!”
Hai mắt Diệt Phượng Công Tử đột nhiên sáng lên:
“Nếu năng lực của Thư Hàng tiểu hữu có thể bắt Đông Phương Lục Tiên Tử nằm xuống một cách không tình nguyện, vậy không chừng có thể sử dụng mệnh lệnh càng phức tạp hơn nhỉ?”
“Ví dụ như?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nhảy phốc từ dưới đất lên, hưng phấn hỏi.
Chẳng lẽ cô làm chuột bạch đến mức nghiện luôn rồi?
“Nói ví dụ như, Thư Hàng tiểu hữu có thể ra lệnh cho Đông Phương Lục Tiên Tử đạp phanh thay vì đạp chân ga ngay lúc cô ấy lái xe sắp đụng vào người hoặc vật chẳng hạn!”
Diệt Phượng Công Tử đưa ra đề nghị.
Khả năng lái xe của Đông Phương Lục Tiên Tử quả thật là rất đáng sợ, mà tật xấu lớn nhất của vị sát thủ xa lộ này chính là lúc cần đạp chân phanh thì lại đạp lên chân ga.
“Loại mệnh lệnh phức tạp như vậy có thực hiện được không đấy?”
Thất Tu Tôn Giả xoa cằm hỏi.
Diệt Phượng Công Tử khẽ mỉm cười:
“Lúc ra lệnh thì mình có thể rút ngắn câu lại, chỉ cần biểu đạt đúng ý này là được. Hơn nữa nghe thì phức tạp vậy thôi chứ thật ra mệnh lệnh này chỉ có một động tác, đó chính là phanh xe đúng thời điểm. Ta nghĩ ngay cả lệnh nằm xuống cũng không thành vấn đề, vậy chắc mệnh lệnh phanh xe này cũng thực hiện được thôi.”
“Ý hay!”
Hai mắt Đông Phương Lục Tiên Tử sáng lên.
Nếu có tác dụng thật, nói không chừng cô có thể thoát khỏi danh hiệu sát thủ xa lộ cũng nên.
“Thử xem sao, Thư Hàng tiểu hữu, thí nghiệm mệnh lệnh này trên người ta đi!”
Đông Phương Lục Tiên Tử nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, trên mặt lộ rõ vẻ mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận