Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1074: Khiến Ngài Thất Vọng Rồi!

Chương 1074: Khiến Ngài Thất Vọng Rồi!
Thất Tu Tôn Giả nói rất đúng, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là Đông Phương Lục Tiên Tử có dừng xe lại được không!
“Có dừng lại thuận lợi không đây?”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đang mong đợi câu trả lời.
Cũng trong lúc này, lại có mấy vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 tiến vào. Bắc Hà Chân Quân, Túy Ước Cư Sĩ, Cổ Hồ Quan Chân Quân và Hằng Hỏa Chân Quân lần lượt tiến vào thực tại ảo thế giới Cổ Mộ của Thất Tu Tôn Giả.
Vì còn phải chờ các đạo hữu tập họp nên Thất Tu Tôn Giả đã để thực tại ảo ở trạng thái mở. Chỉ cần đạo hữu nào trong nhóm tiến vào nhà của Dược Sư đều sẽ bị đưa vào quảng trường trong thế giới Cổ Mộ.
Có dừng lại không?!
Mắt thấy xe của Đông Phương Lục Tiên Tử cách hai cây cột đá càng ngày càng gần...
Tống Thư Hàng cảm thấy hồi hộp vô cùng.
Ơ, không đúng! Dùng cách phanh xe bằng chân này thì có ích gì chứ? Cho dù Đông Phương Lục Tiên Tử có phanh xe lại được thật... Nhưng vậy thì sao nào?
Chẳng lẽ lại để cô ấy mang cách phanh xe này tới ngoại giới à?
Người lái xe bên ngoài mà thấy hình ảnh này sẽ bị dọa sợ tè ra quần mất.
Ngẫm lại xem, khi ngươi đang ung dung lái xe, đột nhiên chiếc xe phía trước bỗng mở cửa cạnh ghế lái ra, một cái chân thon dài thò ra ngoài... Sau đó cái chân đẹp ấy lại sử dụng kỹ năng phanh xe bằng chân.
Cảnh tượng đó kinh dị biết bao.
Vậy nên cho dù Đông Phương Lục Tiên Tử có dừng xe lại được hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Hai hơi thở sau...
Đông Phương Lục Tiên Tử đã phanh xe thành công.
Xe cô chỉ dừng cách hai cây cột đá kia chừng một nắm tay.
Xe dừng lại rồi!
Lúc này, Đông Phương Lục Tiên Tử đang treo nửa người trên ghế lái. Sau khi dùng chân phanh xe, cô vẫn còn nhớ gạt cần số để tắt động cơ.
Xe dừng lại hoàn toàn.
Đông Phương Lục Tiên Tử bò lên ghế lái.
Sau đó cô co rúc người vào ghế như một con vật nhỏ bị thương, hai tay ôm gối không nói một lời.
“Lục Lục bị sao vậy?”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Hình như tâm trạng không tốt lắm thì phải? Mà cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các ngươi lại vây xem Đông Phương Lục lái xe?”
Hoàng Sơn Chân Quân lên tiếng hỏi.
Mấy người bọn họ tới hơi trễ nên không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào.
Diệt Phượng Công Tử kể sơ lược lại mọi chuyện cho mấy người Hoàng Sơn Chân Quân nghe, sau đó tổng kết lại:
“Xem ra lần thí nghiệm này không đạt được hiệu quả như mong muốn rồi, chắc giờ Đông Phương Lục Tiên Tử thất vọng lắm?”
“Hay là lúc Đông Phương Lục Tiên Tử dùng chân thắng xe nên chân bị thương rồi?”
Cổ Hồ Quan Chân Quân hỏi.
Mà ở bên dưới, Đông Phương Lục Tiên Tử vẫn giữ nguyên tư thế co rúc người, hai mắt đờ đẫn, ngồi ngơ ngác trên ghế lái, không động đậy cũng không nói lời nào.
Là đau lòng thật ư?
“Ai đi xuống an ủi Đông Phương Lục Tiên Tử đi?”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
Lệ Chi Tiên Tử đáp:
“Để ta đi cho, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi cũng đi với ta.”
“A?”
Tống Thư Hàng chỉ vào mình:
“Ta cũng phải đi à?”
“Bởi vì ngôn xuất pháp tùy là năng lực của ngươi, lúc này đi khuyên Đông Phương Lục Tiên Tử đương nhiên không thể thiếu ngươi rồi.”
Dứt lời, Lệ Chi Tiên Tử tung người nhảy xuống, đi về phía chiếc xe của Đông Phương Lục Tiên Tử.
Tống Thư Hàng cũng đành phải đuổi theo sau.
...
“Nè, Lục Lục, cô không sao chứ?”
Lệ Chi Tiên Tử vỗ vào cửa xe chỗ ghế lái.
“Không sao.”
Đông Phương Lục Tiên Tử vẫn dùng hai tay ôm gối, thờ ơ đáp lại.
“Có bị thương không?”
Lệ Chi Tiên Tử lại hỏi.
“Không, chỉ là giày bị mài hư thôi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử trả lời.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Người không sao là tốt rồi. Vậy cô đang buồn chuyện gì thế? Có thể nói cho ta nghe không?”
“Ta có buồn chuyện gì đâu, chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề thôi, có phải kỹ thuật lái xe của ta hết thuốc chữa rồi không?”
Đông Phương Lục Tiên Tử ngẩng đầu lên nói:
“Thế nên ta đang suy nghĩ, hay là... bỏ lái, không lái xe nữa.”
Bỏ lái?
Phải đó, bỏ điiii!
Đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu số 1 nghe vậy thì lập tức thấy kích động.
Bây giờ cuộc đua xe máy kéo có tay cầm đã được tu chân giới liệt vào hạng mục thi đấu mới, nếu Đông Phương Lục Tiên Tử bỏ lái, đây đúng là tin tốt đáng ăn mừng đối với tu chân giới.
“Quả nhiên, nhìn vẻ mặt của các ngươi là biết, ai cũng mong ta bỏ lái.”
Đông Phương Lục Tiên Tử lại co rúc người vào ghế.
Tiên tử càng thêm đau lòng.
Lệ Chi Tiên Tử đẩy nhẹ Tống Thư Hàng một cái.
Tống Thư Hàng:
“?”
“Nghĩ cách an ủi Lục Lục đi.”
Lệ Chi Tiên Tử truyền âm nhập mật nói.
What? Bảo ta an ủi Đông Phương Lục Tiên Tử? Ta biết an ủi gì kiểu gì đây?
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật mấy cái.
“Này, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi cũng cảm thấy kỹ thuật lái xe của ta đã hết thuốc chữa rồi đúng không?”
Đông Phương Lục Tiên Tử đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng.
“Khụ... Thật ra cũng không phải hết thuốc chữa thật.”
Tống Thư Hàng đáp.
Lúc nói ra câu này, Thư Hàng chỉ ôm ý nghĩ muốn an ủi Đông Phương Lục Tiên Tử làm tiền đề, nhưng cụ thể phải an ủi tiếp thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra lời thoại.
“Có thật không? Kỹ thuật lái xe của ta vẫn còn cứu được ư?”
Đôi mắt Đông Phương Lục Tiên Tử sáng lên.
“Ưm... Bất kể là từ phương diện tu chân hay từ phương diện khoa học, thật ra cả hai đều có cách giải quyết vấn đề kỹ thuật lái xe của Đông Phương Lục Tiên Tử.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đột nhiên thông minh đột xuất.
“Thật ư?”
Lệ Chi Tiên Tử ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Chúng ta nói về phương diện khoa học kỹ thuật trước nhé. Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật và mức thông dụng của công nghệ, chuyện “xe thông minh không người lái” đã không còn mới lạ nữa, chắc mọi người đều biết nhỉ?”
Tống Thư Hàng chậm rãi giải thích:
“Trong lúc lái xe, Đông Phương Lục Tiên Tử mắc phải tật xấu là không thắng lại được. Nếu Đông Phương Lục Tiên Tử lắp một bộ “hệ thống phanh tự động” trên xe, lại dùng mọi biện pháp cường hóa nó lên, như vậy vấn đề về kỹ thuật lái xe của tiên tử được giải quyết rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Có lý!”
“Nhưng mà... vậy thì mất đi niềm vui thú lớn nhất khi lái xe rồi còn gì, hơn nữa cách này có hạn chế quá lớn.”
Đông Phương Lục Tiên Tử đáp.
Nếu dùng cách này, xe cô sẽ biến thành xe không người lái. Hơn nữa loại phương pháp này chỉ trị ngọn không trị gốc, nếu lái chiếc xe khác thì cô vẫn là Đông Phương Lục hung thần xa lộ.
“Vậy chúng ta có thể áp dụng phương pháp của tu chân để giải quyết vấn đề này.”
Tống Thư Hàng bày ra vẻ thần bí nói:
“Các ngươi biết “hệ thống” không?”
“Hệ thống máy vi tính? Hệ thống điện thoại di động? Hay hệ thống định vị trên xe ô tô?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
“Không không không, hệ thống mà ta nói không phải là những thứ này, mà là một loại hệ thống rất phổ biến trong tiểu thuyết những năm gần đây. Cách đây không lâu, Bạch tiền bối cảm thấy rất hứng thú với hệ thống nên định nghiên cứu chế tạo ra mấy cái hệ thống thú vị. Nếu Đông Phương Lục Tiên Tử cần thì có thể nhờ Bạch tiền bối chế tạo riêng cho ngươi một “hệ thống đào tạo thành vua tốc độ” cũng được.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Có hệ thống như vậy nữa à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nháy mắt một cái.
“Với tài năng của Bạch tiền bối, hẳn là có thể tạo ra được hệ thống như vậy, thế nên Đông Phương Lục Tiên Tử ngươi đừng buồn nữa nhé.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nói vậy là ta vẫn còn cứu chữa được à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
“Chắc chắn đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Thế thì ta yên tâm rồi.”
Nói xong, Đông Phương Lục Tiên Tử lại tiếp tục cuộn mình thành một cục.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Vẫn không định xuống xe à?”
“Chờ chút, đợi ta thay bộ đồ khác đã. Vừa rồi dùng chân phanh xe, giày và quần áo đều bị hỏng, ta đang tìm đồ trong pháp khí không gian. Các ngươi không cần lo lắng cho ta đâu, thay quần áo xong ta sẽ trở lại ngay.”
Đông Phương Lục Tiên Tử trả lời.
Lệ Chi Tiên Tử:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chẳng lẽ mới nãy Đông Phương Lục Tiên Tử cuộn mình lại là vì tìm quần áo để thay trong trang bị pháp khí không gian chứ không phải là đang đau lòng buồn bã gì cả ư?
Tầm sáu giờ rưỡi.
Gần như tất cả đạo hữu muốn đến trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đã tới đông đủ.
“Các vị tiền bối, có ai muốn ăn cơm không? Thi mới vừa nói là cơm đã nấu xong rồi, tiền bối nào muốn ăn tối thì có thể đến phòng ăn dùng bữa.”
Tống Thư Hàng hỏi lần cuối cùng.
Chỉ là hầu hết các tiền bối đều khéo léo từ chối. Bây giờ tất cả mọi người đều tập trung tinh lực vào chuyện nghiên cứu thiên kiếp, làm gì còn có tâm trạng ăn cơm nữa?
Chỉ có Đông Phương Lục Tiên Tử có ý khác, vì cô muốn đi thăm tước yêu Tiểu Thải nên đã kéo Lệ Chi Tiên Tử đi vào phòng bếp.
“Người đã đến đủ hết chưa?”
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.
“Vẫn chưa, Giao Bá Chân Quân chưa tới, Linh Điệp tiền bối thì đang trên đường đến.”
Diệt Phượng Công Tử lười biếng đáp.
“Vậy đợi thêm chút nữa, nhắn tin bảo bọn họ tăng tốc tới nhanh đi.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Để ta nhắn cho, đúng lúc đang chán không có chuyện gì làm.”
Diệt Phượng Công Tử tiếp lời.
Lúc này, Bắc Hà Chân Quân đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng rồi nói:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có mang tấm thiệp mời Thực Tiên yến kia theo không?”
“Đường nhiên là có rồi.”
Tống Thư Hàng lấy thiệp mời từ trong pháp khí chuỗi đeo tay ra. Thứ này không thể bỏ vào túi thu nhỏ một tấc được, bởi vì trên thiệp mời có khí tức của Biệt Tuyết Tiên Cơ, chỉ cần Thông Nương vừa thấy tấm thiệp mời này sẽ xù lông ngay lập tức.
“Quả nhiên là thiệp mời Thực Tiên yến còn trống, ta cứ nghĩ rằng mình hết cơ hội tham gia Thực Tiên yến năm nay rồi chứ, không ngờ vẫn có cơ hội đi nếm thử tay nghề của Biệt Tuyết Tiên Cơ.”
Bắc Hà Chân Quân cẩn thận cất thiệp mời vào, sau đó lại mở túi càn khôn rồi lấy một bộ Hắc Thiết Thần Giáp đen sì ra.
“Hì hì, đây chính là Hắc Thiết Thần Giáp mà lần trước Bắc Hà đã nói trong nhóm đấy à?”
Diệt Phượng Công Tử nâng mắt lên:
“Chiến giáp siêu khoa học viễn tưởng, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi định mặc thành cái dạng gì đây?”
Nghe mấy chữ Hắc Thiết Thần Giáp oai vậy thôi, chứ thật ra nó chẳng khác gì một pho tượng kim loại đúc bằng hắc thiết. Ngoại trừ khoảnh khắc mặc vào, còn những lúc khác bộ Hắc Thiết Thần Giáp này quả thực không ngầu cho lắm, thậm chí còn có chút khó coi nữa kìa.
Bắc Hà Chân Quân nói:
“Trước khi tới đây, ta đã xóa ấn ký thuộc về mình trên Hắc Thiết Thần Giáp đi rồi, ngươi chỉ cần rót chân nguyên vào thần giáp là có thể thông qua ấn ký sử dụng nó.”
Tống Thư Hàng nghe vậy bèn làm theo, hoàn thành thủ tục nhận chủ của Hắc Thiết Thần Giáp.
“Thư Hàng tiểu hữu mặc vào luôn đi!”
Diệt Phượng Công Tử nằm trên máy lạnh máy cười hì hì nói:
“Ngay cả lời thoại ta cũng đã nghĩ giúp ngươi rồi: Hắc Thiết Thần Giáp, biến thân!”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Có muốn quay video lại không? Trong nhóm có một số đạo hữu không tới, ắt hắn bọn họ cũng rất tò mò về hình tượng Tống Thư Hàng tiểu hữu mặc Hắc Thiết Thần Giáp đấy.”
Diệt Phượng Công Tử cười nói.
“Cứ làm theo ý ngài đi, nhưng mà Diệt Phượng tiền bối à, nếu muốn xem ta bị bẽ mặt... vậy phải khiến ngài thất vọng rồi!”
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận