Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1093: Cày Kỹ Năng!

Chương 1093: Cày Kỹ Năng!
“Xin phương pháp luyện chế một món pháp bảo bản mệnh á? Pháp bảo loại gì thế?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Lúc này, chuột Hamster nháy mắt làm ra vẻ đáng yêu:
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Chít~ chỉ là mấy ngày trước ta tình cờ nghe thấy chủ nhân nhắc tới, nói là pháp bảo bản mệnh bí truyền của Tam Thập Tam Thú Thần Tông rất thú vị, là loại pháp bảo tổ hợp. Còn chuyện pháp bảo mà chủ nhân nói đến là pháp bảo gì thì sao mà ta biết được chứ? Dù sao công pháp mà ngươi tu luyện là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, nếu như vẫn không có pháp bảo bản mệnh thích hợp thì thử đi xin một phương pháp luyện chế pháp bảo bản mệnh của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đi, nói không chừng lại thích hợp với ngươi thì sao? Loại pháp bảo mà ngay cả chủ nhân cũng cảm thấy thú vị thì chắc chắn sẽ không tệ đâu.”
Chuột Hamster nói.
“Ta biết rồi... Cảm ơn ngươi nhé.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
“Khách khí gì chứ, lần tới ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo cho xem.”
Chuột Hamster ra vẻ lạnh lùng nói:
“Ta nhìn thấu hết chiêu thức của ngươi rồi, lần này trở về sẽ trùng kích cảnh giới ngũ phẩm, chờ ta đến ngũ phẩm thì nhất định sẽ khiến ngươi bại dưới kiếm của ta. Ngươi cứ ở đó mà run rẩy đợi đi!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Rốt cuộc lòng tự tin của ngài được tạo từ chất liệu gì vậy? Chia cho ta vài miligram có được không?
Tống Thư Hàng Thở dài một hơi, sau đó nhặt chuột Hamster lên:
“Xe hàng ở đâu?”
“Đậu ngay bên ngoài ấy, đi ra là thấy thôi.”
Chuột Hamster trả lời.
Tống Thư Hàng dùng một tay cầm chuột Hamster rồi bước ra cửa, vừa đi ra đã thấy ngay một chiếc xe tải lớn màu đỏ đậu cách cửa vào không xa. Tài xế thì đang ngồi nghịch điện thoại chỗ buồng lái.
“Chính là chiếc xe kia, ta đã hẹn với tài xế rồi, hắn ở đây chờ ta ra lấy hàng, chúng ta đi qua thôi.”
Chuột Hamster nói.
“Cứ thế này mà đi qua à? Đừng nói với ta là ngươi dùng bản thể để bàn chuyện làm hắn với hắn đấy nhé?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi nghĩ có người bình thường nào lại bàn chuyện làm ăn với một con chuột Hamster không? Đương nhiên là dùng huyễn thuật rồi.”
Chuột Hamster đáp lại.
Việc giao nhận hàng hóa rất thuận lợi.
Trong mắt vị tài xế kia, chuột Hamster chính là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn.
Thấy Tống Thư Hàng và chuột Hamster tới, tài xế mở thùng xe rồi lấy một cái rương gỗ rất to ra, hồ yêu bị đặt ở trong rương này.
Sau khi giao nhận hàng hóa xong, chuột Hamster lấy mấy tờ tiền giấy màu đỏ từ trong pháp khí không gian ra đưa cho tài xế.
“Không ngờ ngươi còn biết trả tiền cơ đấy.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Ta cũng không phải là tà ma Cửu U bình thường.”
Chuột Hamster vênh mặt đắc ý nói, không hề ý thức rằng hành vi của mình là đang bôi đen chủng tộc tà ma Cửu U... Hay là đang tẩy trắng nhỉ?
“Hồ yêu ở trong rương đấy, phong ấn là do chủ nhân bố trí, sau 28 tiếng nữa thì phong ấn sẽ tự động giải trừ.”
Chuột Hamster nói.
Tống Thư Hàng:
“Không thể giải trừ ngay bây giờ sao?”
“Ta không có bản lĩnh này, trừ khi ngươi gặp được chủ nhân, nhờ ngài ấy đích thân ra tay mở rương ra thì mới được.”
Chuột Hamster đáp.
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, sau đó chuyển cả rương và hồ yêu bên trong vào ốc đảo sa mạc trong thế giới hạch tâm.
28 tiếng ư? Nói vậy là phải chờ hơn một ngày mới có thể giải phong ấn thả hồ yêu ra được.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, hẹn gặp lại sau.”
Nói xong, tà ma chuột Hamster sử dụng pháp khí mà Bạch tiền bối two đã cho nó, mở ra đường ngầm không gian rồi tiến vào trong đó.
Trước khi thân hình biến mất, tà ma chuột Hamster còn không quên nói thêm một câu:
“Run rẩy đi, Tống Thư Hàng(*). Lần sau gặp mặt chính là ngày ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ đấy.”
(*) Có một bộ phim trung quốc tên là “Run rẩy đi, A Bộ!” được chuyển thể từ tiểu thuyết “Run rẩy đi, ET!” của tác giả Điên Đu Tử.
Tống Thư Hàng:
“...”
Có tự tin là tốt nhưng tự tin mù quáng là bệnh, phải trị.
...
Sau khi giải quyết chuột Hamster xong, Tống Thư Hàng lại quay về nhà ăn sáng.
Bởi vì bé Thi vẫn còn mệt mỏi buồn ngủ nên bữa sáng rất đơn giản, chỉ có bánh mì nướng, trứng gà và sữa đậu nành.
“Con chuột Hamster kia đâu? Thả đi rồi à?”
Diệt Phượng Công Tử hỏi.
“Ừ, nó không phải tà mà Cửu U bình thường, tới đây để giao hàng. Còn chuyện khiêu chiến với ta chẳng qua là nó nhất thời nổi hứng thôi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Tiếc thật.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Diệt Phượng tiền bối, lẽ nào ngài muốn ăn nó thật à?
“Sáng nay các ngươi có tiết không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Có nhưng nhớ là tiết ba bốn. Thi, hay là ngươi ngủ một chút đi rồi lát nữa dậy đi học sau?”
Tống Thư Hàng nói.
“Vâng.”
Thi gật đầu một cái, vừa dụi mắt vừa đáp.
“Thập Lục, còn cô thì sao? Buổi sáng có tiết nào không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô Thị A Thập Lục lắc đầu:
“Cả ngày hôm nay ta không có tiết, vừa hay có thời gian để củng cố cảnh giới.”
Ngày hôm qua cô và Tống Thư Hàng đã ăn nguyên bàn tiệc chân cá sấu, sau đó mượn dược lực của tiên hào để rèn luyện khúc tiên cốt đầu tiên một lần. Hôm nay cô định tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cố gắng sớm ngày rèn luyện tiên cốt đầu tiên thành màu vàng sẫm, dẫn lực lượng của nó tiến vào hư đan.
Tống Thư Hàng gật đầu tỏ ý đã biết, đồng thời nội thị đan điền của mình. Đến bây giờ hư đan cá voi mập vẫn chưa ăn no, cũng không biết chừng nào nó mới hoàn thành dị biến nữa đây?
Bạch Hạc Chân Quân gặm xong bánh mì bèn hỏi:
“Thư Hàng, Bạch tiền bối vẫn đang độ kiếp à?”
“Ừ, vẫn đang cày thiên kiếp.”
Cứ cách một đoạn thời gian, tay trái của Tống Thư Hàng lại tê dại một chút.
“Vậy ta đi chuẩn bị chút đồ ăn ngon để Bạch tiền bối bổ sung lực lượng tiêu hao.”
Bạch Hạc Chân Quân nói:
“Nếu như ta về trễ thì xin nghỉ giúp ta nhé.”
Còn không chờ Tống Thư Hàng trả lời, Bạch Hạc Chân Quân nói xong thì đã tung người bay đi bằng đường cửa sổ.
Đại học Giang Nam không có Bạch tiền bối, Bạch Hạc Chân Quân cũng lười đến, vậy nên hắn quyết định mượn cớ tìm thức ăn ngon cho Bạch tiền bối rồi chạy mất.
Diệt Phượng Công Tử:
“Thư Hàng à, vậy chúng ta cũng nên bắt đầu thôi nhỉ? Sau khi hoàn thành giao dịch thì ta cũng phải rời đi.”
“Diệt Phượng tiền bối không ở chơi thêm sao?”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Thời gian chính là sinh mệnh, giờ về ta muốn bế quan tu luyện một quãng thời gian. Gần đây trong lòng có cảm ứng, ta có cảm giác bản thân sắp tấn thăng một tiểu cảnh giới rồi.”
Diệt Phượng Công Tử đáp.
Lần này hắn định bế quan lâu một chút, tránh cho Tống Thư Hàng lại tìm hắn mượn CPU.
“Chúc Diệt Phượng tiền bối sớm luyện thành thần công, tấn thăng lục phẩm.”
Tống Thư Hàng chân thành chúc phúc.
Bây giờ Diệt Phượng tiền bối đang ở cảnh giới ngũ phẩm, Tống Thư Hàng cũng đã tiến vào tứ phẩm. Nếu Diệt Phượng Công Tử không mau tấn thăng lục phẩm, sau này Tống Thư Hàng có mượn CPU tu luyện kỹ năng thì hiệu quả cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Diệt Phượng Công Tử đương nhiên hiểu được ý tứ ám chỉ qua lời nói của Tống Thư Hàng, hắn nghiến răng mắng:
“Cút!”
...
Lần này Tống Thư Hàng mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử chủ yếu là muốn tăng cường điểm kinh nghiệm cho mấy loại năng lực là Tật Phong Đao, à nhầm là Tật Phong Đao chứ(**), còn có pháp thuật phong ấn nhập môn, ngự đao phi hành và thuật ngự đao.
(**) Chữ phong (疯) đầu có nghĩa là điên, chữ phong (风) thứ hai nghĩa là gió, hai chữ này có cùng cách phát âm.
Trong đó điểm kinh nghiệm của ngự đao phi hành và thuật ngự đao là quan trọng nhất.
Tống Thư Hàng hy vọng có thể dựa vào lần mượn CPU này, tích được thật nhiều điểm kinh nghiệm và kỹ xảo sử dụng của ngự đao phi hành và thuật ngự đao. Mặc dù pháp môn mà Diệt Phượng Công Tử luyện là ngự kiếm phi hành và thuật ngự kiếm nhưng nguyên lý đều như nhau thôi.
Không nói đến chuyện làm được việc như lấy đầu kẻ địch ngoài nghìn dặm, song ít nhất cũng phải đạt tới trình độ lấy đầu kẻ địch ngoài nghìn mét.
××××××××××
Thế giới Cửu U.
Qủa cầu kim loại thể lỏng bỏ thân xác của Vân Tước Tử vào trong một quan tài bằng thủy tinh:
“Tiếp theo là bước cuối cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận