Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1096: Vô tình gặp lại

Chương 1096: Vô tình gặp lại
“Kỳ thật mọi người không cần lo lắng quá như thế, Thiên Nhai Tử đạo trưởng không đáng sợ như trong tưởng tượng đâu. Ta đã từng tiếp xúc với hắn, tuy rằng hắn được xưng là Truyền Công Cuồng, nhưng hắn vẫn có nguyên tắc. Trước khi truyền công cũng sẽ trưng cầu sự đồng ý của đối phương, dưới tình huống ngươi tình ta nguyện thì mới tiến hành truyền công.”
Tống Thư Hàng an ủi.
Hơn nữa đạo trưởng vừa độ kiếp xong, cách lần tấn cấp tiếp theo rất lâu, trong thời gian này, có lẽ mọi người đều sẽ an toàn.
Bé Thi chớp mắt:
“Nhưng ta cảm thấy đóng dấu một phát thì an toàn hơn.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tô Thị A Thập Lục suy tư một lát rồi nói:
“Ta cảm thấy để phòng ngừa ngộ nhỡ thì cứ đóng dấu đi. Dù theo lời Thư Hàng nói thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng có nguyên tắc… nhưng ngộ nhỡ chúng ta gặp phải một người tên là Truyền Công Cuồng không có nguyên tắc tên Vô Nhai Tử, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, nhất định muốn truyền công cho ngươi thì biết làm sao bây giờ? Có một số việc, nếu đã nhắc tới thì chúng ta cứ đề phòng là hơn.”
“Đúng đúng đúng, sư phụ, chính là đạo lý này. Nên hãy đóng cho bọn ta một dấu đi.”
Tước yêu Tiểu Thải la lên.
Cô cảm thấy trên người có thêm ‘ấn ký huyền thánh’ thì sẽ rất ngầu, nhưng Tống Thư Hàng vẫn không chịu đóng dấu cho cô. Bây giờ có được cơ hội thế này, nhất định phải xin một dấu thánh ấn của sư phụ mới được.
“Thôi được rồi.”
Tống Thư Hàng thở dài, tế ra thánh ấn rồi hỏi Thi:
“Ngươi muốn đóng ở đâu?”
Trước đây khi đóng dấu cho gốc thụ yêu kia, hắn ịn đại một phát lên thân đối phương là xong. Nhưng với bé Thi thì không thể đóng lên lưng được, làm thế thì kỳ quá.
Bé Thi giơ tay trái của mình ra, vén tay áo lên để lộ cánh tay nho nhỏ:
“Tống sư huynh, đóng dấu trên cánh tay được không?”
Tống Thư Hàng cầm thánh ấn của mình, nhắm ngay cánh tay nho nhỏ của bé Thi mà ịn một phát, đóng thánh danh Bá Tống xuống.
Trên cánh tay trắng nõn nho nhỏ của bé Thi hiện lên đường hoa văn của thánh ấn, tỏa sáng lấp lánh, trông khá đẹp mắt. Cô nhóc chọt chọt thánh ấn trên cánh tay mình rồi cười hì hì. Đầy vẻ hài lòng như bé gái nhận được món đồ chơi yêu thích.
Nhìn trời, cứ cảm thấy quá trình này có chỗ nào đó sai saia thế nhỉ?
“Đến lượt ta, đến lượt ta.”
Tước yêu Tiểu Thải nhảy tới:
“Sư phụ, có thể đóng dấu lên cánh của ta không? Mỗi bên cánh một dấu!”
Vậy thì khi cô mở hai cánh ra sẽ thấy hai dấu thánh ấn, ngầu bao nhiêu chứ?
“Mỗi người chỉ có thể đóng một dấu thôi.”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật.
“Được rồi, vậy đóng lên lưng ta đi.”
Tiểu Thải nói với vẻ tiếc nuối.
Tống Thư Hàng cầm thánh ấn, dùng sức ịn một phát lên lưng Tiểu Thải, đóng một dấu là đóng, đóng hai dấu cũng là đóng, dù sao đều là đóng dấu cả.
Bộp một tiếng, thánh danh Bá Tống được đóng lên lưng Tiểu Thải.
Cũng tỏa sáng lấp lánh giống bé Thi.
Sau đó, Tiểu Thải vừa lòng thỏa ý nhảy qua một bên.
Tống Thư Hàng:
“...”
Quả nhiên, cứ thấy quá trình này có cảm giác quái dị không nói nên lời.
Sau khi đóng dấu cho Tiểu Thải xong, Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục, trêu cô:
“Thập Lục, cô muốn đóng dấu không?”
Tô Thị A Thập Lục cười hì hì, cô cũng vươn cánh tay trái trắng nõn của mình ra đến trước mặt Tống Thư Hàng.
Trong lúc nhất thời, các từ ngữ như mềm mại không xương, da trắng nõn nà, bàn tay thon dài… xuất hiện vèo vèo trong đầu Tống Thư Hàng tựa như đám bình luận spam nhảy lên trên màn hình lúc livestream vậy.
Tống Thư Hàng hít vào một hơi, nhẹ nhàng ịn một dấu lên cánh tay của Thập Lục.
Bộp! Cũng lưu lại thánh danh Bá Tống như những người kia.
Tô Thị A Thập Lục thu cánh tay của mình lại, nhìn đường hoa văn ‘Bá Tống’ nọ:
“Cứ như hình xăm vậy.”
“Tiếc là lúc ấy ta không có cơ hội lựa chọn. Nếu không nhất định sẽ không chọn Bá Tống làm thánh danh đâu.”
Tống Thư Hàng nói.
“Bá Tống nghe cũng rất hay, được lắm mà.”
Tô Thị A Thập Lục thả tay áo xuống, thùy tai đỏ ửng lên.
Cô vẫn nên cẩn thận giấu kỹ cái ấn ký này thì hơn.
Tống Thư Hàng cầm thánh ấn, thu hồi ánh mắt từ trên người A Thập Lục. Sau đó hắn nhìn về phía Diệt Phượng Công Tử:
“Diệt Phượng tiền bối, muốn làm một phát không?”
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Làm một phát là cái con khỉ gì hả?
“Ta thì thôi bỏ đi, sau này rồi tính.”
Diệt Phượng Công Tử xua tay nói:
“Hơn nữa, Thiên Nhai Tử đạo trưởng vừa tấn cấp xong, còn lâu mới tấn cấp tiếp. Hiện tại hắn không cần phải truyền công. Có gì thì chờ đến lần sau hắn tấn cấp rồi lại nói.”
“Cũng đúng.”
Tống Thư Hàng nói:
“Dưới gầm trời này, có một Thiên Nhai Tử đạo trưởng ‘Truyền Công Cuồng’ là quá đủ rồi, chắc là sẽ không có thêm một Vua Truyền Công Vô Nhai Tử gì đó đâu nhỉ.”
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Đây có tính là mồm quạ đen không nhỉ?
Nếu như là mồm quạ đen ứng nghiệm thật thì có phải hắn cũng nên đóng một dấu cho an toàn không nhỉ?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Sắc trời dần sáng, thái dương lên cao.
Diệt Phượng Công Tử tạm biệt mọi người rồi đứng dậy rời đi, kế tiếp hắn định bụng đi tìm Hoàng Sơn Chân Quân, gặp Đậu Đậu một chuyến, sẵn tiện tặng Đậu Đậu một phần quà mừng kết hôn. Sau đó, hắn chuẩn bị bế quan một thời gian.
Hôm nay Tô Thị A Thập Lục không có tiết, cô định tu luyện cả ngày, củng cố cảnh giới được tăng lên sau khi ăn tiên hào chân cá sấu hôm qua.
Thi thì quay về phòng của mình đánh một giấc.
Bạch Hạc tiền bối lấy cớ đi tìm món ăn ngon cho Bạch Tôn Giả nên đã đánh bài chuồn từ lâu.
Cứ như vậy, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Tống Thư Hàng đứng đực mặt ra.
Thư Hàng nhìn đồng hồ, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ học.
Bây giờ làm cái gì đây nhỉ?
Đến tiệm sách gần đó coi cọp à?
Lâu rồi không đến chỗ bà chủ coi cọp, hắn cũng thấy rục rịch… Thế nhưng giờ này bà chủ còn chưa mở cửa.
Hay ôn lại bài nhỉ?
Không cần thiết, từ sau khi trở thành tu sĩ, trí nhớ của hắn càng ngày càng tốt hơn. Nội dung trong sách, hắn đọc lướt qua một lần là nhớ hết, hoàn toàn không cần phải ôn lại bài.
Vậy tu luyện tiếp chăng?
Vừa mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử tu luyện xong, có tu luyện nữa cũng chả có ý nghĩa gì sất.
Nghĩ tới nghĩ lui…
“Đi mua điện thoại di động vậy.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Không có di động trên người cứ thấy không quen thế nào ấy. Bây giờ thì chắc cửa hàng điện thoại đã mở cửa rồi nhỉ.
Mấy năm gần đây, mỗi lần mua di động hắn đều theo thói quan mua trực tiếp trên mạng hoặc là lên trang web mua sắm chính thức của nhãn hiệu di động nào đó. Lâu lắm rồi hắn không hề đến cửa hàng di động.
Đầu tiên hắn mở máy vi tính lên, tìm cửa hàng di động gần đây và có đầy đủ mặt hàng nhất.
“Cửa hàng này đi, mẫu mã trong đó tương đối mới, đúng lúc mua luôn hai cái di động mới.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Chọn vị trí xong, Tống Thư Hàng tế bảo đao Bá Toái ra.
Sau khi trải qua học tập và đào tạo chuyên sâu từ CPU của Diệt Phượng Công Tử, điểm số kỹ năng ngự đao phi hành của Tống Thư Hàng đã tăng vèo vèo. Hiện tại, luận kinh nghiệm ngự đao phi hành thì hắn đã đạt đến cấp bậc lão tài xế.
Thuần thục rót đao ý vào trong bảo đao Bá Toái, tâm ý điều khiển khiến hư đan cá voi mập phối hợp với tiên thiên chân nguyên.
Ngay sau đó, trên bảo đao Bá Toái huyễn hóa ra một bộ ‘đao ý khôi giáp’ hoàn chỉnh.
“Khiên Đao Thuật!”
Cánh tay của Tống Thư Hàng nắm lấy chuôi đao Bá Toái, cũng chính là vị trí chân của đao ý khôi giáp.
“Vèo ~~”
Bảo đao Bá Toái kéo theo hắn phóng lên trời, vọt về phía hư không.
“Shhh, tốc độ này hơi nhanh thì phải, tay cũng mềm nhũn ra rồi đây này.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ, sau khi điểm kinh nghiệm tăng vọt, tốc độ phi hành của Khiên Đao Thuật cũng tăng mạnh, khi bay thì tôc độ cực nhanh.
Xem ra, bảng luyện chế một thanh ‘bảo đao chuyên dùng cho ngự đao phi hành’ phải tăng thêm vài mục rồi. Đại đao to như cánh cửa, gắn lan can bảo hộ, tốt nhất là thêm kính cường lực gì đó. Nếu được thì thêm cái ghế cũng được…
Tống Thư Hàng càng nghĩ càng thấy đã.


Trên đường bay đến cửa hàng điện thoại, khi Tống Thư Hàng xẹt qua vùng trời phía trên một công viên thì lại nhìn thấy một người quen.
Đó là một người đàn ông tuổi không lớn lắm, để quả đầu húi cua mát mẻ.
Trên lưng người đàn ông khiêng ba loại vũ khí là đao, kiếm và côn, đi tới một cánh rừng nằm sâu trong công viên.
Sau đó, người đàn ông bỏ đao và kiếm xuống, lấy côn ra trước tiên.
Người đàn ông nhắm mắt minh tưởng trong chốc lát, sau đó hắn bắt đầu chuyển động, một bộ côn pháp được thi triển ra từ trong tay hắn. Cũng không phải côn pháp tuyệt thế gì, chỉ là một bộ côn thuật rất căn bản mà thôi.
Nhưng mà… cái gọi là ‘căn bản’ này là lấy giới tu chân làm bối cảnh.
Tống Thư Hàng đang dùng Khiên Đao Thuật bay đi chợt dừng lại. Thân hình hắn nhảy lên một cái, xoay người giẫm lên trên bảo đao Bá Toái, vẫn duy trì tư thế ngự đao phi hành để quan sát động tác của người đàn ông kia.
Sau khi người đàn ông đó đánh xong một bộ ‘côn thuật căn bản’ thì bỏ côn qua một bên. Tiếp theo, hắn lại nhấc bảo kiếm lên, bắt đầu tu luyện. Cũng là một bộ kiếm thuật rất căn bản… trong tu chân giới.
Sau khi luyện xong kiếm pháp, người đàn ông lại đổi sang đao pháp.
Sau khi đao pháp kết thúc, hắn còn chơi thêm một bộ quyền pháp.
Đao pháp căn bản, quyền pháp căn bản, kiếp pháp căn bản, côn pháp căn bản.
Sau khi đánh xong hết, người đàn ông thở hồng hộc, đặt mông ngồi phịch xuống bãi cỏ, há to mồm thở hổn hển, uống nước nghỉ ngơi. Hắn cũng lặng lẽ lấy điểm tâm sáng mang theo trên người ra ăn.
Tống Thư Hàng:
“...”
Người đàn ông trẻ tuồi này họ Lý, tên cụ thể thì Tống Thư Hàng cũng không rõ lắm.
Người đàn ông trẻ tuổi này đã từng là giáo viên của Tống Thư Hàng. Không phải giáo viên ô tô, mà là giáo viên dạy lái máy bay. Lúc ấy Tống Thư Hàng gọi hắn là giáo viên Tiểu Lý.
Chính là vị giáo viên Tiểu Lý đã làm một chuyến lên vũ trụ với Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả, sau một loạt trùng hợp thì lấy thân phận phi hành gia Mỹ để quay về Trái Đất, trải qua một loạt kinh nghiệm đau thương.
Cuối cùng, nhờ Bạch Hạc Chân Quân ra tay vớt hắn về từ phương Tây.
Vất vả lắm mới đưa hắn về được Hoa Hạ, giáo viên Tiểu Lý lại gặp phải sa mạc nóng cháy trong thực tại ảo của Bạch Tôn Giả, cũng gặp được thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa trắng trong sa mạc… Sau đó, không có sau đó nữa.
Cuối cùng, Bạch Tôn Giả ra tay xóa bỏ toàn bộ trí nhớ của giáo viên Tiểu Lý, đồng thời âm thầm bồi thường cho hắn.
“Quả nhiên, sau khi nhiều lần xóa ký ức thì trí nhớ của giáo viên Tiểu Lý không thể bị xóa sạch toàn bộ. Hắn vẫn nhớ được vài đoạn ký ức rời rạc.” Tống Thư Hàng sờ cằm nghĩ thầm.
Đao pháp, kiếm pháp, côn pháp, quyền pháp mà giáo viên Tiểu Lý đang luyện đều bắt nguồn từ thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa trắng trong thực tại ảo của Bạch Tôn Giả.
Chẳng qua, những võ học căn bản này chỉ có chiêu thức, không có phương pháp hô hấp và khẩu quyết đồng bộ.
Cường thân kiện thể thì không thành vấn đề, nhưng muốn mượn chúng nó để Trúc Cơ bước vào con đường tu hành thì gần như là không thể nào. Còn nữa, giáo viên Tiểu Lý đã bỏ lỡ tuổi để tu luyện từ lâu, ngay cả dương khí cũng đã phá.
Tống Thư Hàng lắc đầu một cái, tiếp tục ngự đao rời khỏi nơi này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận