Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1098: Ngươi Cũng Tới Tìm Ta Đóng Dấu Ư? Bộp!

Chương 1098: Ngươi Cũng Tới Tìm Ta Đóng Dấu Ư? Bộp!
Từ sau khi bắt đầu tu chân, khả năng học tập của Tống Thư Hàng đã tăng vọt. Trong lớp, nội dung mà giáo viên giảng hắn vừa nghe đã hiểu, còn có thể nhanh chóng lý giải và suy một ra ba ở trong đầu.
Đối với hắn mà nói thì học hành là một chuyện rất dễ dàng. Thậm chí có lúc hắn còn có thể nhất tâm nhị dụng.
Vừa nghe giáo viên giảng bài trong lớp, vừa ngưng tụ tinh thần bắt đầu tu luyện Chân Ngã Minh Tưởng Kinh, tăng cường tinh thần lực của mình.
Nếu như không sợ người khác quấy rầy, thậm chí hắn có thể tu luyện luôn cả Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, một tiết học có thể vận chuyển chân khí vận hành một vòng trong cơ thể. Chuẩn đến từng nét luôn.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc, đến giờ giải lao giữa tiết.
Tống Thư Hàng và đám bạn cùng phòng tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.
Bọn họ nói đủ thứ chuyện, có thể tám về tin tức thời sự, cũng có thể tám về trò chơi hot nhất gần đây, hay về tình tiết trong quyển tiểu thuyết mà mình thích xem, cũng có thể tâm sự về phiễn não của Cao Mỗ Mỗ trong quá trình sáng tác.
Trò chuyện một lúc, có hai thiếu niên bước vào.
“Xin chào, cho hỏi Tống tiên sinh có ở đây không?”
Một thiếu niên trong đó lên tiếng hỏi.
Hai thiếu niên đều môi hồng răng trắng, tướng mạo anh tuấn. Thoạt nhìn bọn họ chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, làn da mịn màng, trông còn đẹp hơn cả con gái. Hai thiếu niên đều để tóc dài, một người buộc tóc đuôi ngựa, người còn lại thì búi tóc thành một cái bánh bao trên đỉnh đầu.
Giọng của thiếu niên cũng không vang dội, nhưng kèm theo một loại âm tần đặc thù, mỗi một người trong phòng học đều có thể nghe rõ giọng của hắn.
“Tìm mày kìa, Thư Hàng.”
Cao Mỗ Mỗ đẩy Tống Thư Hàng một cái.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía hai thiếu niên kia, hai thiếu niên kia che giấu khí tức của bản thân, thoạt nhìn giống hệt người bình thường.
Nhưng Thư Hàng chỉ cần nhìn phong cách kia thì là biết ngay bọn họ là người tu luyện. Hẳn là hai thiếu niên kia đã tu luyện công pháp chuyên môn che giấu khí tức, hoặc là mang theo pháp khí có chức năng tương tự.
Có điều, hắn nhớ mình không hề quen hai thiếu niên này mà?
“Xin chào, các ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Tống Thư Hàng đứng lên, tò mò hỏi lại.
“Thật tốt quá, tìm được ngài rồi, Tống tiền… tiên sinh.”
Thiếu niên búi đầu bánh bao kia vui vẻ nói, sau đó hắn và thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa chạy đến bên người Tống Thư Hàng.
Tiếp đó, thiếu niên búi đầu bánh bao dùng truyền âm nhập mật nói:
“Xin chào, Tống tiền bối. Bọn ta là đệ tử của Cổ Hồ Quan, vừa xuống núi rèn luyện. Thế nhưng nghe quan chủ nói gần đây Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trường đã nắm giữ phương thức truyền công đáng sợ hơn, cho nên bảo bọn ta đến khu Giang Nam tìm ngài, xin ngài đóng dấu cho bọn ta để đề phòng bất trắc.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Đệ tử nhà Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối lại tìm tới nhanh như vậy ư? Mình nhớ chỉ vừa nhắc đến chuyện của Thiên Nhai Tử đạo trưởng hồi sáng thôi mà?
Hơn nữa, ngoại trừ Vũ Nhu Tử ra, đây là lần đầu tiên hắn được người khác gọi là ‘tiền bối’, cứ thấy là lạ thế nào ấy.
“Tống tiền bối, giờ ngài có tiện đóng dấu cho bọn ta không?”
Thiếu niên tóc đuôi ngựa dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Thư Hàng.
Vị Tống tiền bối này chính là nghìn năm đệ nhất thánh, Bá Tống tiền bối mà quan chủ đã nói!
Đúng là lợi hại thật đấy, lần đầu tiên được tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với đại nhân vật cỡ này, trong lòng hai tu sĩ thiếu niên có phần lo lắng không yên, lại có kích động như gặp minh tinh vậy.
Vừa nghĩ đến vị nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống tiền bối này sẽ lưu lại cho hai người bọn họ một cái ‘thánh ấn’, thì bọn họ lập tức kích động như fan hâm mộ nhận được chữ ký của idols.
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng móc thánh ấn ra. Thứ này cũng chỉ có tu sĩ mới nhìn thấy, người bình thường chưa từng tu luyện sẽ không nhìn thấy được.
“Các ngươi muốn đóng dấu ở đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tống tiền bối, đóng dấu trên cánh tay có được không ạ?”
Thiếu niên búi đầu bánh bao nói với vẻ chờ mong.
“Được rồi, vươn tay ra.”
Tống Thư Hàng nói.
Đôi bên đều dùng truyền âm nhập mật để trao đổi với nhau.
Ở trong mắt những người khác, hai thiếu niên môi hồng răng trắng tới cửa tìm bạn học Tống Thư Hàng. Sau khi tìm được thì vui vẻ nhào tới như người hâm mộ nhìn thấy idols.
Sau đó, Tống Thư Hàng và hai thiếu niên mắt to trừng mắt nhỏ, không nói một lời.
Tình hình đặc biệt quái dị.
Chẳng lẽ là người hâm mộ của bạn học Tống Thư Hàng à?
Dù sao thì bạn học Tống Thư Hàng cũng từng đóng phim, còn diễn vai Cao Thăng sư huynh.
Mẹ nó, đúng vậy, Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!
Lạ thật, sao gần đây lại không nhớ đến việc này chứ? Dường như có một loại lực lượng vô hình đang ngăn cản trong đầu khiến bọn họ không thế nhớ tới cái khái niệm ‘Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết’ kia vậy.
Trong lúc đang suy tư, mọi người chợt thấy hai thiếu niên vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn khiến phái nữ cũng phải hâm mộ.
Tiếp đó, dường như bạn học Tống Thư Hàng cầm thứ gì đó ịn nhẹ một cái lên cánh tay của hai thiếu niên.
Sau đó, hai thiếu niên đáng yêu lại cười toe rất đỗi vui mừng.
Qủy dị thế chứ lị!
Hiện tại khả năng nắm giữ thánh ấn của Tống Thư Hàng đã tăng lên rất nhiều. Nên lúc Thi, Tiểu Thải và A Thập Lục bị hắn đóng dấu đều không bị đóng bay mất hút như thụ yêu trước kia.
Thánh ấn nhẹ nhàng ịn một cái lên cánh tay của hai thiếu niên, lưu lại thánh ấn Bá Tống.
Hai tiểu tu sĩ của Cổ Hồ Quan đều cảm thấy trên cánh tay mình mát lạnh. Sau đó, trong mơ hồ, giữa hai người bọn họ và Bá Tống tiền bối đã có thêm một loại liên hệ kì lạ. Đây là một loại “thông đạo năng lượng”, thông qua thánh ấn này, Bá Tống tiền bối có thể cách không mà truyền pháp lực cho bọn họ.
“Cảm ơn Tống tiền… tiên sinh.”
Thiếu niên búi đầu bánh bao và thiếu niên tóc đuôi ngựa khom lưng thi lễ với Tống Thư Hàng một cái.
“Không cần khách sáo.”
Tống Thư Hàng thu hồi thánh ấn rồi xua tay nói.
“Vậy xin tạm biệt Tống tiên sinh.”
Hai thiếu niên thỏa mãn mỉm cười, rời khỏi phòng học của Tống Thư Hàng.


Sau khi hai thiếu niên kia rời đi, Tống Thư Hàng mới xoa huyệt thái dương.
Hắn cứ có cảm giác kế tiếp sẽ có một làn sóng các tu sĩ ồ ạt tới cửa tìm hắn đóng dấu. Không thể để bọn họ chạy tới trường học được, bằng không thì từng đợt tu sĩ tìm tới xin đóng dấu như thế sẽ ảnh hưởng lớn tới sinh hoạt của hắn.
Một lát nữa phải vào nhóm Cửu Châu số 1 nhắc nhở các tiền bối mới được. Muốn đóng dấu thì thống nhất chờ đến buổi tối, địa điểm là nhà của Dược Sư. Chờ hắn tan học về thì sẽ đồng loạt đóng dấu cho họ.
Cao Mỗ Mỗ:
“Thư Hàng, hai thiếu niên ban nãy là ai đấy?”
“Con cháu trong nhà một người bạn đến tìm tao xin chữ ký.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Tìm mày xin chữ ký? Đã xem Trận Chiến Mạt Pháp à?”
Thổ Ba chớp mắt hỏi:
“Vậy sao không tìm tao xin chữ ký chứ?”
Dù gì thì cậu ta cũng đóng một vai quan trọng mà.
“Ha ha ha ha, có lẽ Thổ Ba mày chưa có đủ cảm giác tồn tại trong phim chăng?”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Vừa rồi mày đưa tay vỗ lên cánh tay bọn họ là xem như đã ký tên rồi đấy hả?”
Dương Đức tò mò hỏi.
“Tao đóng cho bọn nhóc cái dấu, chính là cái này. Ban nãy là do khuất mắt nên tụi mày không thấy được.”
Tống Thư Hàng lật tay một cái, để lộ ra thánh ấn, lại để ba thằng bạn thân nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi lại thánh ấn.
“Con cháu nhà bạn mày thú vị thật đấy, đóng dấu một cái là đã thấy thỏa mãn rồi.”
Cao Mỗ Mỗ cười nói.
Trong lúc nói chuyện, lại có một bóng người nhỏ xinh xuất hiện ở cửa phòng học.
“Xin chào, xin hỏi bạn học Tống có ở đây không?”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên.
“Thư Hàng, lại tìm mày à?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại, phát hiện là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi đang rụt rè đứng ở cửa, cặp mắt đen nhánh sáng ngời quét nhìn khắp phòng học.
“Xin chào, cũng tìm ta sao?”
Tống Thư Hàng vẫy tay rồi hỏi.
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng, hai mắt của cô bé lập tức sáng lên. Vui vẻ chạy tới chỗ Tống Thư Hàng:
“Rốt cuộc tìm được anh rồi! Anh Tống.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng mỉm cười ôn hòa, lại là đệ tử môn phái nào đến tìm hắn đóng dấu à? Thoạt nhìn cứ như người bình thường ấy, nhưng có thể là đã che giấu khí tức bản thân rồi.
“Cô là đệ tử nhà ai thế?”
Tống Thư Hàng dùng phương thức truyền âm nhập mật để hỏi.
“Đệ tử nhà ai ư? Hì hì, nhà Đậu Đậu.”
Cô gái nhỏ vui vẻ đáp.
Đệch, ngay cả Đậu Đậu mà cũng đã giới thiệu người đến đây đóng dấu à?
Vụ kinh doanh đóng dấu của hắn sắp HOT rồi đây.
“Muốn đóng dấu ở đâu?”
Tống Thư Hàng móc thánh ấn ra, dò hỏi.
“Đóng dấu ở đâu? Tuy rằng không rõ lắm nhưng sao cũng được ạ.”
Cô gái nhỏ cười ngọt ngào.
“Được rồi, giơ tay ra.”
Tống Thư Hàng nói.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt Tống Thư Hàng.
Ngón tay cô rất dài, thoạt nhìn có vẻ rất dẻo. Cô đang mặc áo ngắn tay, giơ một cái là để lộ cánh tay mềm mại ra ngay
Tống Thư Hàng giơ thánh ấn lên, ‘bộp ~’ một phát, đóng một dấu lên cánh tay cô.
“OK, xong rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Cô gái nhỏ:
“! ! !”
Cô ngu người, vừa rồi cô cảm giác được Tống Thư Hàng vươn tay khẽ ấn xuống cánh tay cô một cái, sau đó dường như có một thứ gì đó lạnh buốt ịn lên tay cô.
Cô cảm giác được loáng thoáng đó là một con dấu. Nhìn sang thì lập tức thấy được một hoa văn cổ xưa rất đẹp.
Bên trên có hai chữ viết cũng mang phong cách cổ xưa: Bá Tống.
“Bá Tống, nghe lạ thế. Hì hì hì, là nick name mới của Đậu Đậu anh đấy à?”
Cô gái nhỏ cười khúc khích.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai thế nhỉ.
Cô gái nhỏ này vừa nói là ‘nick name mới của Đậu Đậu anh’, cô ấy tưởng mình là con Đậu Đậu ngu ngốc kia à?
Tại sao lại tưởng mình là Đậu Đậu chứ?
Đợi đã!
Mẹ nó, có thể mình vừa làm chuyện ngu xuẩn mất rồi.
Tống Thư Hàng đặt tay lên cánh tay của cô gái nhỏ kia rồi thúc giục tinh thần lực.
Ừm…
Thân thể cô bé này rất khỏe mạnh.
Tiếp đó, cô bé này chưa từng tu luyện, là một người bình thường.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Nhìn trời…”
Là cô bé kia.
Không ngờ cô bé ấy lại đến.
Nếu như hắn không đoán sai, em gái dễ thương này chính là bà xã ‘Sở Sở’ mà Đậu Đậu cưa được trong game online kia.
Con Đậu Đậu mê Sở Sở kia, đúng là nghiệp chướng mà. Vậy mà lại khiến em gái dễ thương này nghìn dặm xa xôi chạy tới đại học Giang Nam gặp hắn.
“Sở Sở?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
“Dạ, hì hì.
Cô gái nhỏ cười hì hì đáp, quần áo cô mặc hôm nay hoàn toàn khác với lúc chat trên mạng, có điều Đậu Đậu vẫn nhận ra cô.
Tống Thư Hàng vỗ trán.
Chết dở rồi.
Ai có thể nói cho hắn biết, kế tiếp hắn phải làm gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận