Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1111: Nhìn Trời, Nhìn Đất, Nhìn Không Khí, Mệt Tim Quá

Chương 1111: Nhìn Trời, Nhìn Đất, Nhìn Không Khí, Mệt Tim Quá
Tô Thị A Thập Lục đang đi phía trước chợt khựng, sau đó cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chắc là cô vẫn có thể trổ mã lần hai mà nhỉ?
Từ nhỏ cô đã bắt đầu tu luyện, vì vậy sau khi tấn chức nhị phẩm, tốc độ trưởng thành lập tức chậm đi rất nhiều. Theo lý, dưới tình huống bình thường thì sau khi cô tấn chức ngũ phẩm, thân thể hẳn là có thể trổ mã một chút mới đúng chứ?
Nhưng cô lại bất giác nhớ tới Linh Điệp đảo Vũ Nhu Tử… Tuổi tác của đối phương không hơn kém cô bao nhiêu.
“Không đúng không đúng, mặc dù nói tuổi tác của Vũ Nhu Tử không chênh lệch với mình bao nhiêu, nhưng tình huống của cô ấy tương đối đặc thù. Cho nên cô ấy trổ mã tốt hơn mình cũng bình thường thôi.” Tô Thị A Thập Lục thầm nghĩ trong lòng.
Phía sau, Tống Thư Hàng sờ gương mặt của mình:
“Trông ta già tới vậy thật ư?”
“Thoạt nhìn thì ngài rất trẻ tuổi.”
Phù Sinh Tiên Tử vội vàng nói, cô không ngờ Bá Tống tiền bối ấy thế mà vẫn để ý vẻ ngoài. Thân là nghìn năm đệ nhất thánh, tuổi thọ của Bá Tống Huyền Thánh không có một nghìn năm thì cũng có một nghìn không trăm tám mươi năm rồi còn gì?
“Anh Tống, từ bề ngoài mà nói thì anh vẫn tương đối trẻ tuổi. Chỉ là khí chất rất già dặn.”
Sở Sở cười nói.
Tống Thư Hàng:
“...””
Hắn đột nhiên nghĩ đến ‘thánh danh’ Bá Tống của mình.
Tuy rằng thánh danh là Bá Tống nhưng người bị uy áp của thánh ấn ảnh hưởng, dưới áp lực của thánh ấn sẽ kéo dài chữ Bá phía trước, thậm chí sẽ nói lắp thành ‘Bá… Bá’. (giống ba ba)
Có phải bởi vì cái thánh danh chết tiệt kia ảnh hưởng, cho nên lúc người khác nhìn hắn sẽ lập tức có cảm giác như nhìn bậc cha chú không?
“Cũng không biết chờ khi mình tấn chức Huyền Thánh bát phẩm thì có thể nhân tiền hiển thánh lần nữa hay không? Đến lúc đó có thể ngưng tụ lại một thánh ấn khác không ta? Hoặc là… có thể sửa lại thánh danh không nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như có thể sửa thánh danh, hắn nhất định phải xóa chữ ‘Bá’ đi mới được!
Nếu thật sự không cách nào xóa đi chữ ‘Bá’, vậy thì ít nhất cũng phải dời nó ra phía sau đạo hiệu, tỷ như Đao Bá hay gì đó cũng được.


Chờ khi trở lại căn hộ của Dược Sư, bé Thi cuối cùng cũng thức dậy, chỉ là cô nhóc vẫn còn mệt rã rời, ngơ ngác ngồi cạnh bàn ăn mà ngáp.
Cũng chính vì trạng thái hôm nay của bé Thi không tốt, cho nên A Thập Lục mới nhận nhiệm vụ làm cơm trưa.
Tiểu Thải đã được Đông Phương Lục Tiên Tử dẫn đi siêu độ vong hồn, ước chừng phải buổi tối mới có thể trở về.
A Thập Lục vào nhà bếp, tài nấu nướng của cô hơn hẳn tưởng tượng của Tống Thư Hàng, đặc biệt là kỹ thuật sử dụng đao của cô, tuyệt đối là cấp bậc đầu bếp thế giới.
Thái, chém, khắc hoa, gọt…
Cô dùng đao pháp cực nhanh, soạt soạt soạt vài cái đã cắt ra được từng lát từng lát thịt. Mỗi lát thịt đều mỏng như giấy, sau khi cắt xong sẽ tự nhiên mà cuộn lên.
Lúc mang thức ăn lên, một bàn đồ ăn cứ như tác phẩm nghệ thuật vậy, mỗi một món ăn đều vui tai vui mắt. Ngoại trừ mỹ quan, mùi vị mỗi một món ăn đều không tồi chút nào.
Không tồi là bởi vì vài ngày trước Tống Thư Hàng vừa hưởng dụng bữa tiệc chân cá sấu của Biệt Tuyết Tiên Cơ, vị giác còn chịu kích thích và ảnh hưởng của bữa tiệc đó. Nếu như đặt ở trường hợp bình thường, một bàn đồ ăn này của A Thập Lục tuyệt đối có thể xưng là mỹ vị.
“Thập Lục, cô từng học tiên trù à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không có, có điều lúc ta luyện tập đao pháp căn bản thì từng luyện ở nhà bếp. A Thất đặc biệt chế tạo nhà bếp riêng cho ta.”
Tô Thị A Thập Lục nhếch miệng lên.
Cho nên, trong đao pháp bá đạo của cô thỉnh thoảng sẽ có sự linh hoạt kinh người.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Sau bữa ăn trưa, A Thập Lục trở về nơi ở mà A Thất mua cho cô, tiện thể sửa sang lại rương váy kia luôn.
Thi tiếp tục trở về ngủ bù.
Phù Sinh Tiên Tử thì được Tống Thư Hàng an bày đến tầng năm, tiếp đó hắn đặt chiếc rương chứa đệ tử hồ yêu của cô ra, để cô tạm nghỉ ngơi ở chỗ này.
Cô bé Sở Sở lại có hơi dè dặt, sau khi ăn cơm xong, Tống Thư Hàng có sắp xếp một phòng cho cô nghỉ ngơi, thế là cô lại lấy máy tính xách tay của mình ra.
Tống Thư Hàng còn tưởng là cô muốn chơi game… Hồi học kỳ trước cô bé này cùng Đậu Đậu toàn cắm đầu vào game.
Có điều không ngờ sau khi cô bật laptop lên lại mở ra mấy file tài liệu rồi bắt đầu học tập một cách nghiêm túc.
Học tập mệ mệt đến quên cả hoàn cảnh.
Tống Thư Hàng cười hỏi:
“Nghiêm túc vậy à? Không chơi game nữa sao?”
“Dạ, em muốn thi đậu đại học Giang Nam.”
Sở Sở gật đầu cật lực, nói:
“Tuy rằng Đậu Đậu không có ở trường đại học này, nhưng em và Đậu Đậu đã hẹn rồi, em nhất định phải thi đậu vào đây.”
Em gái này có nghị lực thật đấy.
Đậu Đậu cách cảnh giới ngũ phẩm cũng không xa… Đợi sau khi nó hóa hình là có thể chính thức đến đây gặp mặt cô bé này rồi.
“Đúng rồi Sở Sở, tên thật của em là gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên thật của cô bé này.
“Không khác nick trên mạng của em lắm, Sở Sở Sở.”
Cô bé Sở Sở quay đầu lại đáp.
Tống Thư Hàng:
“Gì?”
Vừa rồi hắn lờ mờ nghe được ba chữ Sở thì phải?
“Họ Sở, tên Sở Sở. Ba em não tàn nên lấy cái tên này cho em.”
Cô bé Sở Sở nghiến răng nghiến lợi:
“Năm đó em lặng lẽ cầm sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân muốn đến đồn công an đổi tên. Kết quả bác gái ở đồn công an nói cho em biết hiện tại việc này không thuộc quản lý của đồn công an, phải đến chỗ khác làm, nơi đó mới là cơ quan đăng ký hộ tịch. Sau đó em lại mang sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân đến nghình khác đổi tên, kết quả bị ba em bắt được.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Vì sao tình tiết này lại quen thế nhỉ?
“Ba em có đánh em không?”
Tống Thư Hàng hỏi. Thằng Cao Mỗ Mỗ kia cũng từng làm chuyện ngu xuẩn như thế rồi bị ba mình túm được, tẩn cho một trận ra trò. Hơn nữa không chỉ ba của cậu ta ra tay, mà mẹ cậu ta cũng ra tay, đánh đôi kết hợp nam nữ, đánh cho Cao Mỗ Mỗ thấy hoài nghi cuộc đời luôn.
“Không đánh, ông ấy không nỡ. Chỉ là em bị nhốt ở nhà hết nửa kì nghỉ hè, giam giữ suốt nửa tháng trời.”
Sở Sở buồn bực nói.
“Không sao, cái tên Sở Sở Sở này vẫn hay chán, chí ít em có thể trực tiếp giới thiệu tên mình là Sở Sở.”
Tống Thư Hàng an ủi:
“Anh có thằng bạn thân thảm hơn em nhiều. Nó tên là Cao Mỗ Mỗ, em không nghe nhầm đâu, nó họ Cao, tên Mỗ Mỗ. Năm đó nó cũng muốn lén đi đổi tên nhưng bị ba nó túm cổ, sau đó ăn một trận đòn no nê. Đúng rồi, chính là thằng đeo kính đẹp trai ngồi cạnh anh hôm nay ấy. Cô gái nho nhỏ bên cạnh nó là bạn gái nó ấy.”
“Phì ~~”
Sở Sở bật cười.
“Em học đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể tới hỏi anh.”
Tống Thư Hàng nói.
Sở Sở:
“Cảm ơn Anh Tống.”
Tống Thư Hàng cười phất tay rồi xoay người rời đi, hắn vẫn chưa quen với cái xưng hô anh Tống này.


Sau đó, Tống Thư Hàng thừa dịp buổi trưa rảnh rỗi nên bắt đầu mở một file word trên máy vi tính, gõ nội dung một quyển ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’.
Còn một số hình ảnh thì còn phải đợi in ra xong lại vẽ tay vào.
Nửa giờ sau, Tống Thư Hàng cười khổ vươn vai:
“Đánh chữ đúng là một việc vất vả.”
Hắn chỉ nhập nội dung trong đầu vào máy vi tính thôi mà nửa giờ cũng không gõ được bao nhiêu chữ. Thằng Cao Mỗ Mỗ kia lại chọn viết tiểu thuyết, mỗi ngày đều tốn mấy giờ vào việc đánh chữ, đúng là tự chuốc khổ vào thân
Đang lúc trong lòng Tống Thư Hàng đâm chọt Cao Mỗ Mỗ thì sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Tống Thư Hàng nói, cách cánh cửa thì hắn đã cảm ứng được khí tức của Phù Sinh Tiên Tử.
Phù Sinh Tiên Tử đẩy cửa tiến vào, liếc mắt đã thấy nội dung ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’ trên máy vi tính của Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Phù Sinh Tiên Tử lên tiếng.
“Không cần khách sáo, tìm ta có việc gì sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Phù Sinh Tiên Tử gật đầu đáp:
“Bá Tống tiền bối, ngài cũng tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công đúng không?”
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu.
“Vậy, ‘pháp khí bản mệnh’ phối hợp mà Bá Tống tiền bối ngài lựa chọn là gì vậy?”
Phù Sinh Tiên Tử hỏi.
“Pháp khí bản mệnh?” Tống Thư Hàng tò mò nhìn về phía Phù Sinh Tiên Tử, sao đột nhiên cô ấy lại hỏi vấn đề này chứ? Tuy rằng Tống Thư Hàng cũng muốn tìm cơ hội hỏi chút tin tức về pháp khí bản mệnh tổ hợp đặc thù kia của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, không ngờ đột nhiên tự Phù Sinh Tiên Tử lại nhắc đến thế này.
“Ừm, là như thế này. Ta cảm ứng được công pháp mà Bá Tống tiền bối ngài tu luyện hẳn là kình hệ nhất mạch trong ba mươi ba loại thú đúng không? Pháp khí bản mệnh phối hợp với mạch này đã thất truyền trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông từ lâu. Phương pháp luyện chế pháp khí bản mệnh của ba hệ lạc đà, voi, rùa cũng đều đã thất truyền. Vì vậy, ta vẫn luôn rất tò mò muốn biết pháp khí bản mệnh phối hợp với một hệ ‘cá voi’ rốt cuộc là cái gì?”
Phù Sinh Tiên Tử chớp mắt rồi hỏi.
Theo cô thấy, Bá Tống tiền bối chính là Huyền Thánh bát phẩm, thậm chí còn biết được chuyện về ‘Thú Thần bộ của Thiên Đình viễn cổ’. Rất có thể công pháp của Bá Tống Huyền Thánh chính là từ Thú Thần bộ của Thiên Đình viễn cổ truyền thừa lại. Nếu thật như thế, nói không chừng trong tay Bá Tống tiền bối lại có pháp khí bản mệnh phối hợp với hệ ‘cá voi’ đã thất truyền trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông thì sao?
Tống Thư Hàng: “...””
Nhìn trời, nhìn đất, nhìn không khí.
Mệt tim quá, hắn còn đang nghĩ phải làm sao để lấy được pháp bảo bản mệnh phối hợp với Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công từ chỗ Phù Sinh Tiên Tử, không ngờ pháp bảo bản mệnh của hệ ‘cá voi’ đã thất truyền rồi. Mà Phù Sinh Tiên Tử thì lại muốn nghe ngóng về pháp bảo bản mệnh phối hợp với hệ ‘cá voi’ từ trên người hắn.
Lúc này đây Tống Thư Hàng thật sự có loại cảm giác đệch Đậu Đậu… Không đúng, Đậu Đậu sắp gả cho Phù Sinh Tiên Tử trước mặt rồi, không thể đệch bậy bạ được. Vợ của bạn, không thể “đệch” được!
Phù Sinh Tiên Tử thấy Tống Thư Hàng trầm mặc một lúc thì vội vàng nói:
“Bá Tống tiền bối ngài đừng hiểu lầm, không phải ta muốn lấy phương pháp tu luyện pháp khí bản mệnh hệ ‘cá voi’ từ ngươi đâu. Dù sao thì… Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng đã không còn, ta cũng không có ý định gom đủ công pháp tông môn. Ta chỉ đơn thuần là tò mò không biết pháp khí bản mệnh phối hợp với hệ cá voi trông như thế nào thôi.”
“Phù Sinh đạo hữu cô hiểu lầm rồi.”
Tống Thư Hàng cười lắc đầu, sau đó nói:
“Thực ra, bởi vì có vài nguyên nhân đặc thù, đến bây giờ ta vẫn chưa luyện chế pháp khí bản mệnh.”
“Ơ??”
Phù Sinh Tiên Tử mở to đôi mắt, sau đó cô lập tức suy diễn ra rất nhiều tình tiết:
“Chẳng lẽ bởi vì Bá Tống tiền bối ngài không có phương pháp luyện chế pháp khí bản mệnh phối hợp, nên vẫn luôn không luyện chế pháp khí bản mệnh ư?”
“Gần giống như vậy.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Phù Sinh Tiên Tử ngẩn người, sau đó cảm thán:
“Bá Tống tiền bối ngài thật lợi hại, không có pháp khí bản mệnh mà vẫn có thể lên đến bát phẩm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận