Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1114: Nước Tắm Giá Trên Trời

Chương 1114: Nước Tắm Giá Trên Trời
Diệt Phượng Công Tử:
“Ế suốt kiếp +1”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ế suốt kiếp +2”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời:
“Thiếu niên, chỗ ta có một quyển thần công là ‘Đồng Tử Công’, cần Single Dog (FA) mới có thể tu luyện, ngươi có hứng thú tu luyện hay không? Tặng free cho ngươi.”
Dược Sư:
“Ế suốt kiếp +3”
Dược Sư:
“Bạch Hạc đạo hữu, đừng phá hư đội hình.”
Bá Tống:
“...””
Thôn Vân Tăng:
“Tống thí chủ, ngươi ngộ ra chưa?”
Bá Tống:
“...””
Phá Dương Kích Quách Đại:
“[meme đầu chó đáng yêu]”
Lần này, lúc Quách Đại gửi meme đầu chó, toàn bộ tiết tấu tán gẫu của nhóm Cửu Châu số 1 lập tức như cổ họng bị vận mệnh tiên sinh bóp lại vậy, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Tất cả đều biết kế tiếp Quách Đại nhất định sẽ gửi meme [tức giận xoa đầu chó lầu trên], đang êm đang đẹp, không ai thích bị Quách Đại xoa đầu chó cả.
Tên này muốn tự bôi đen, cả nhóm đều thỏa mãn hắn.
Thế nhưng lúc này đây… hồi lâu sau rồi mà Quách Đại vẫn không trả lời nữa.
Kỳ quái, Quách Đại rớt mạng rồi à?
Vậy có nên tiếp tục bôi đen Thư Hàng tiểu hữu hay không đây? Nhưng nếu tiếp tục bôi đen, Quách Đại lại đi ra gửi một [meme phẫn nộ xoa đầu chó lầu trên] thì làm sao bây giờ?
Đang lúc mọi người suy tư, [hệ thống tin tức nhắc nhở: (******) Phá Dương Kích Quách Đại đã bị quản lý Thất Tu Tôn Giả cấm nói 5 phút.]
Thất Tu Tôn Giả:
“Tốt rồi, mọi người tiếp tục trò chuyện đi.”
Như vậy thì không cần sợ Quách Đại đột nhiên ló ra xoa đầu chó nữa rồi.
Bắc Hà Chân Quân:
“Thất Tu tiền bối làm hay lắm.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ahahaha, vừa rồi ta đã pm cho Thất Tu tiền bối nhờ hắn qua đây cấm nói.”
Thất Tu Tôn Giả:
“[icon ngón tay cái] Các ngươi tiếp tục, ta còn có việc, offline trước đây. Chú ý thời gian, ta chỉ cấm nói Quách Đại năm phút thôi đấy.”
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Tiếp tiếp tiếp, chúng ta tiếp tục đề tài mới vừa rồi nào. Thư Hàng tiểu hữu à, từ trong lời ngươi nói ta hiểu được một việc, đạo hữu hôn mê trong tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương là một vị tiên tử đúng không!? Vừa rồi ngươi dùng từ ‘cô ấy’ mà.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Vì sao bọn ta lại nói ngươi ế suốt kiếp ư? Một tiên tử xinh đẹp tuyệt trần hôn mê bên cạnh ngươi. Ngươi không định chăm sóc cô ấy thật chu đáo thì thôi, lại còn muốn ném cô ấy qua một bên để cô ấy tự tỉnh lại ư?”
Diệt Phượng Công Tử:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi không hiểu phụ nữ.”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời:
“Nói thật, ta vẫn cho rằng đàn ông giống Tống Thư Hàng ngươi sẽ chỉ xuất hiện trong chuyện cười mà thôi. Không ngờ tới, thật sự không ngờ tới.”
Bá Tống:
“Này, ta nói có phải các ngươi đã hiểu lầm chút gì rồi hay không? Tuy rằng đây là một vị tiên tử, hơn nữa cũng được xem như người đẹp. Thế nhưng người ta đã có chủ rồi. Hơn nữa, luận EQ thì chỉ số của ta vẫn trên chuẩn đấy nhé.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Không thú vị gì hết, nói cả buổi thì ra là hoa đã có chủ, vậy ngươi còn mập mờ cái gì?”
Thôn Vân Tăng:
“Ta còn tưởng rằng có cơ hội dẫn Thư Hàng tiểu hữu vào Phật môn cơ đấy.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Vậy nên đây là lỗi của ta à?
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Vị tiên tử này lập gia đình chưa?”
Bá Tống:
“Sắp tiến hành hôn lễ rồi, đại khái vậy.”
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Vậy là còn chưa lập gia đình đúng không? Nếu nói vậy thì ngươi còn cơ hội mà! Nam chưa cưới, nữ chưa gả.”
[Hệ thống tin tức nhắc nhở: (******) Cuồng Đao Tứ Lãng đã bị quản lý Thất Tu Tôn Giả cấm nói một tiếng.]
Thất Tu Tôn Giả:
“Sửa đạo hiệu rồi vẫn không cách nào ngăn cản ngươi tìm đường chết à? Tứ Lãng đạo hữu. Cẩn thận đối tượng của người ta tìm tới cửa chém ngươi.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Tứ Lãng cao hơn Tam Lãng một lớp sóng, ta cảm thấy hắn chỉ biết tìm đường chết hơn ,à thôi… Haizzz.”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời:
“Nghiêm túc mà nói, Thư Hàng, ngươi quẳng tiên tử người ta sang một bên vậy cũng không tốt lắm đâu. Chí ít thì cũng nên nâng người ta lên giường nghỉ ngơi chứ.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Về phần giảm bớt tổn thương do tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương, ta đề cử một phương pháp: ngâm nước thuốc, hoặc là ngâm nước nóng. Lần trước sau khi ta nghe tiếng ca ấy thì hoa mắt chóng mặt, về nhà ngâm nước tắm rửa xong thì tinh thần sảng khoái hẳn ra.”
“Thư Hàng tiểu hữu nói tiên tử còn đang hôn mê, làm sao ngâm nước nóng được chứ? Nếu như Thư Hàng tiểu hữu đỡ cô ấy đi tắm nước nóng thì sẽ xuất hiện vấn đề lớn đó.”
Thôn Vân Tăng nói.
Trò chuyện chốc lát, đề tài trong nhóm đột nhiên lại lệch pha.
Từ lúc mới bắt đầu là ‘chữa trị tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương’ lại tám đến đề tài ‘tắm nước nóng’.
Thiên Phủ Khí Tông Dương Huyền:
“[icon cười gian] lại nói, ta nhớ có nước tắm của rất nhiều người trong tu chân giới có thể bán với giá trên trời đấy.”
Bá Tống:
“0_0”
Bá Tống:
“Trong hiện thực ta từng nghe nói có vài kẻ biến thái khẩu vị nặng sẽ uống nước tắm của mỹ nhân, tu chân giới cũng có đại thân sĩ như vậy à?”
Có điều ngẫm lại thì cũng dám lắm, phần lớn tu sĩ cũng là người, đã là người thì sẽ có thứ yêu thích. Trong tu sĩ có biến thái cũng không kỳ quái.
Diệt Phượng Công Tử:
“Ha ha ha ha, Dương Huyền ngươi đây là mở đề một cách ác ý à.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Nghiêm túc mà nói thì trong tu chân giới, nước tắm của mỹ nhân có thể không bán được bao nhiêu tiền. Quan trọng không phải là xem người có đẹp hay không mà là nhìn vào nhân tố khác. Như ta ở tu chân giới ít nhiều cũng được xem là một mỹ nhân, nhưng nước tắm của ta chẳng ma nào thèm cả. Nhưng mà nước tắm của Giao Bá Chân Quân thì có rất nhiều người muốn mua.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Nước tắm của Giao Bá Chân Quân ư?
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một hình ảnh: Giao Bá Chân Quân bơi qua bơi lại trong bồn tắm, bơi xong một vòng thì đứng lên đầy phóng khoáng. Sau đó, một đám tu sĩ chen lấn nhau xông đến muốn uống nước tắm.
Oẹ~~ hình ảnh này thật đẹp, hắn căn bản không dám nghĩ nhiều.
Giao Bá Muốn Sinh Đủ Một Đội Bóng Đá Nam:
“Đậu xanh, sao lại nhắc tới ta rồi? Từ đầu tới cuối ta đều không nói một lời, vậy mà cũng muốn kéo cho ta nằm cũng trúng đạn à? Tiểu Lệ Chi, cô không phúc hậu.”
“Bởi vì trong nhóm, ta chỉ nhớ tới nước tắm của Giao Bá Chân Quân ngài bán được giá rất cao, còn là giá trên trời. [icon che miệng cười khẽ].”
Lệ Chi Tiên Tử nói
“Đó là đoạn đường đời tăm tối lão phu nghĩ lại mà kinh có được không?”
Giao Bá Muốn Sinh Một Đội Bóng Đá Nam nói:
“Hơn nữa đó không phải là nước tắm, là canh giao long. Năm đó lão lông tạp kia ném ta vào trong nồi, lại phối hợp với hơn ba trăm loại dược liệu mà luyện nấu, lúc còn trẻ ta đây suýt chút nữa bị chơi chết, da cũng bị lột mấy lớp. Cũng may ta mạng lớn nên chạy thoát.”
Tống Thư Hàng nghe đến đó thì hiểu được đại khái là chuyện gì xảy ra.
Hắn tò mò hỏi:
“Vậy… lão lông tạp kia ra sao rồi?”
“Đương nhiên là bị ta giết chết, sau khi ta chạy thoát, tu luyện có thành lựu thì việc đầu tiên chính là giết chết lão. Không giết chết lão, tâm ma của ta chưa trừ thì còn tu luyện thế nào được.”
Giao Bá Chân Quân cười khà khà nói.
Sau đó, chủ đề của nhóm Cửu Châu số 1 lại quay về quỹ đạo.
Lệ Chi Tiên Tử bắt đầu cùng đám người nhắc tới chuyện [đại chiến nữ võ thần giành cúp Chân Vũ], chính là một cuộc tranh tài sắp được cử hành trên Chân Vũ đảo. Lệ Chi Tiên Tử nhìn trúng phần thưởng hạng ba là linh thú Kiển Ngưu, lần này cô nhất định phải giành cho bằng được.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết gì về việc này nên cũng chen miệng vào không lọt, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn thoát ra khỏi giao diện nhóm chat, tắt di động đi.
Trước mặt, Phù Sinh Tiên Tử còn đang hôn mê, nhìn bộ dáng của cô thì chắc là còn hôn mê rất lâu.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi tế bảo đao Bá Toái ra, linh hoạt xốc một cái. Trên Bá Toái hiện lên một tầng độn quang nâng Phù Sinh Tiên Tử lên.
Sau đó, Thư Hàng cứ thế điều khiển phi kiếm về phía gian phòng của Phù Sinh Tiên Tử.
Hắn vừa mở cửa phòng, bé Thi từ phía xa đúng lúc vừa dụi mắt đi ra:
“Tống sư huynh, gần tới giờ rồi, chúng ta phải đi học.”
Ngay sau đó, cô nhóc chớp mắt nhìn Phù Sinh Tiên Tử đang hôn mê phía sau Tống Thư Hàng:
“Tống sư huynh, ngươi đã làm gì vị Phù Sinh Tiên Tử này vậy?”
“Đừng nói bậy.”
Tống Thư Hàng nói:
“Cô ấy nghe tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương xong thì bất tỉnh.”
“À.”
Thi moe moe gật đầu, sau đó cô nhóc đột nhiên hỏi:
“Tống sư huynh, ngươi có hứng thú nhận một đứa con gái nuôi không? Loại rất đáng yêu lại biết làm nũng ấy.”
Tống Thư Hàng:
“Phụt ~~~”
Tuy rằng Thi rất đáng yêu, nhưng hắn chỉ mới năm hai đại học có được không, mới vừa tròn mười tám cái xuân xanh thôi, nhận con gái nuôi cái gì hả? Hơn nữa, hắn trông già vậy sao?
“Tống sư huynh ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn ngươi nhận ta làm con gái nuôi đâu.”
Bé Thi khoát tay lia lịa nói.
Tống Thư Hàng:
“Vậy ngươi đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì?”
“Là Chúc nhất định nhờ ta hỏi.”
Thi cười khổ nói:
“Ta cũng cảm thấy Chúc quá càn quấy, nhưng nhóc nhất định muốn ta hỏi giùm nó xem sao.”
“Chúc?”
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới bé gái nhỏ tuổi đi cùng Thi kia, là sư muội của Thi, hình như còn nhỏ hơn Quả Quả một chút.
“Ừm, con bé muốn làm con gái nuôi của Tống sư huynh.”
Thi nói.
Tống Thư Hàng:
“Tại sao chứ? Đừng nói với ta nhóc ấy nhìn ta là cảm thấy thân thiết gì đó, ta không tin đâu.”
“Sau khi được Thư Hàng sư huynh nhận làm con nuôi, nó có thể mượn danh nghĩa thăm hỏi cha nuôi mà xuống núi, chạy tới đại học Giang Nam chơi một thời gian.”
Bé Thi nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng:
“...””
“Tuy rằng Chúc có hơi càn quấy, nhưng ta nghĩ kỹ thì thấy chuyện này cũng có lợi cho Tống sư huynh ngươi, vì vậy ta mới thuật lại yêu cầu của nó cho Tống sư huynh.”
Thi nói một cách chân thành.
Tống Thư Hàng:
“Có lợi?”
“Ừm, cha mẹ Chúc mất tích lúc thăm dò một di phủ thiên ngoại cổ tiên, về sau vẫn luôn là ông ngoại của nó nuôi nấng. Ông ngoại Áp Lê Chân Quân của nó là tông sư luyện khí số một số hai trong nội môn của bọn ta. Ta thấy Thư Hàng sư huynh đã tấn chức tứ phẩm, gần đến lúc phải chế tạo pháp khí bản mệnh của mình rồi. Nếu như Chúc nhận ngươi làm cha nuôi thì Áp Lê Chân Quân khẳng định sẽ ra tay trợ giúp Tống sư huynh chế tạo pháp khí bản mệnh.”
Thi chớp mắt nói.
Tống Thư Hàng:
“Dùng lợi ích dụ dỗ ư?”
“Ừm, bởi vì Chúc muốn bái Tống sư huynh làm cha nuôi, ngẫm lại thì Thư Hàng sư huynh không thể nào đồng ý. Vì vậy ta cảm thấy cách dùng lợi ích dụ dỗ là tốt nhất.”
Thi nói với vẻ chân thành.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Ngươi khẳng định ông ngoại Áp Lê Chân Quân của Chúc sẽ đồng ý cho Chúc nhận ta làm cha nuôi ư? Phải biết rằng tu vi của ta không cao. Hơn nữa… ta mới mười tám tuổi.”
“Mười tám tuổi cũng không nhỏ, ở cổ đại thì tuổi này đã có mấy đứa con rồi.”
Thi nói đến đây, con ngươi hơi trầm xuống:
“Hơn nữa, nếu Chúc muốn nhận cha nuôi, chỉ cần nhân phẩm tốt thì cho dù là người bình thường, ông ngoại của nó cũng sẽ không cự tuyệt đâu.”
Cha mẹ Chúc mất tích lúc nó còn rất nhỏ, vì điểm này nên Áp Lê Chân Quân sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận