Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1119: Cuối Cùng Kỳ Ngộ Mà Bản Cô Nương Mong Đợi Cũng Xuất Hiện Rồi Ư?

Chương 1119: Cuối Cùng Kỳ Ngộ Mà Bản Cô Nương Mong Đợi Cũng Xuất Hiện Rồi Ư?
Bắc Phương Đại Đế đã từng “chết” một lần, mượn cách này để thoát thân khỏi Thiên Đình viễn cổ.
Bây giờ thấy tổ tiên kim long cũng sắp “chết”, còn sắp sinh con, hơn nữa chuẩn bị đi tìm Bắc Phương Đại Đế... Cuối cùng Tống đầu gỗ lại chúc kế hoạch của cô thành công.
Xem ra tổ tiên kim long cũng định dùng cái “chết” để thoát thân khỏi Thiên Đình viễn cổ giống như Bắc Phương Đại Đế. Bắc Phương Đại Đế bố trí phương pháp sống lại, mượn đó để thoát thân. Về phần tổ tiên kim long, phải chăng phương pháp thoát thân của cô chính là đứa bé do bản thân mang thai sinh ra?
“Hết rồi à?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Hết rồi, tạm thời ta chỉ tìm được nhiêu đây thôi. Có lẽ trong Long Vương Điện vẫn còn nhiều chỗ khác ẩn giấu lời nhắn của tổ tiên kim long mà ta chưa tìm thấy.”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
“Vậy giờ chúng ta quay lại kiểm tra tấm biển, bức tranh và nửa pho tượng gỗ, xem thử trên đó có câu trả lời gì không.”
Tống Thư Hàng đề nghị.
...
Hai người về lại chỗ nửa pho tượng gỗ, bản thể của Ngư Kiều Kiều cũng chạy tới vị trí đặt tượng gỗ trong Long Vương Điện.
Lời nhắn của tổ tiên kim long để lại trên tượng gỗ là: [Tên họ Tống đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ!]
Tống Thư Hàng bắt đầu quan sát kỹ nửa pho tượng gỗ.
Có thể pho tượng hình nam tử mặc nho sam này chính là dựa theo dáng vẻ của Tống đầu gỗ khắc ra, nhưng tiếc là tượng gỗ không có nửa phần trên, vậy nên Tống Thư Hàng cũng không thể dựa vào bức tượng để biết được ngoại hình của Tống đầu gỗ.
“Nếu nửa pho tượng gỗ này là nửa người trên thì tốt biết mấy.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Sau khi tìm tòi kỹ càng trên tượng gỗ hồi lâu, Tống Thư Hàng lại không hề phát hiện ra điểm bất thường nào cả.
“Lẽ nào Tống đầu gỗ không trả lời lại lời nhắn trên tượng gỗ?”
Tống Thư Hàng nói.
“Hoặc có thể là do lời nhắn này chẳng có gì để trả lời lại hết cũng nên.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
Tống Thư Hàng:
“Cũng đúng, vậy chúng ta tiếp tục kiểm tra hai lời nhắn khác xem sao.”
...
Sau đó hai người lại chạy tới chỗ bức tranh.
Con thần thú trong tranh trông rất sống động, nhìn giống loài thú tổng hợp, do ba mươi sáu loại thú vật khác nhau tổ hợp mà thành.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào bức tranh rồi hỏi:
“Con thần thú trong tranh là con gì vậy?”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Đây là thú cưng của tổ tiên kim long, nghe nói là thần thú còn sót lại ở giai đoạn đầu của thời kỳ viễn cổ. Nó có ba mươi sáu loại hình thái, mỗi một loại hình thái đều có năng lực khác nhau. Cực kỳ mạnh mẽ, chiến lực phi phàm.”
“Ba mươi sáu loại hình thái? Mỗi loại hình thái lại khác nhau ư?”
Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư trong chốc lát:
“Vậy... con thần thú này có hình thái heo không?”
Đúng vậy, lúc này hắn chợt nhớ tới Thiên Lôi Trư tiền bối bị mắc bệnh ung thư lười trên đảo thần bí, chính là vị tiền bối đã kéo Đồng Quái Tiên Sư tiền bối đi phối giống ấy.
Vị tiền bối có đạo hiệu là Thiên Lôi Trư, biệt danh là Hoa Cúc Trư kia cũng có năng lực biến hóa thành ba mươi sáu loại hình thái, xem ra cũng có phần tương tự với con thần thú trong tranh.
“Có đấy, ngươi nhìn vào tranh đi, bộ phận này chính là biểu tượng cho hình thái heo.”
Ngư Kiều Kiều dẫn dắt ánh mắt của Tống Thư Hàng nhìn vào vị trí cái đuôi của thần thú trong tranh, một cái đuôi heo đáng yêu đang cuốn tròn vểnh lên.
“Vậy có hình thái bạch hạc không?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Vào lần gặp lúc trước, vị Thiên Lôi Trư tiền bối kia có nói huyết thống của Bạch Hạc Chân Quân được di truyền từ một hình thái của nó.
“Có, trong mười tám đôi cánh có một đôi là cánh của hạc trắng.”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
Trong lòng Tống Thư Hàng đã có thể xác định, có lẽ con Thiên Lôi Trư xuất hiện trong phần trí nhớ liên quan tới đảo thần bí mà hắn lấy được trong lần nhập mộng trước kia chính là con thần thú trong bức tranh.
Nếu như Thiên Lôi Trư chính là con thần thú trong tranh, vậy con rồng trắng mà nó bảo vệ rất có thể chính là vật phẩm do tổ tiên kim long mang thai sinh ra, là phương pháp sống lại giúp cô ấy thoát khỏi Thiên Đình viễn cổ.
Chỉ là tiểu bạch long được đặt trong quan tài thủy tinh trên đảo thần bí không hề có khí tức sinh mệnh.
Đương nhiên nó vẫn chưa chết mà là đang đợi khế ước sống lại, chứ nếu nó chết thật rồi thì làm sao đập cho Tống Thư Hàng một trảo được.
Nhưng quá trình sống lại của cô ấy xảy ra vấn đề.
“Nếu suy đoán của mình là thật, vậy ắt hẳn kế hoạch của tổ tiên kim long đã xảy ra vấn đề gì đó, có lẽ cô ấy cũng đang ở trong trạng thái ‘chuẩn bị sống lại’ giống như Bắc Phương Đại Đế. Trường hợp của Bắc Phương Đại Đế là do con rùa ngọc trung thành ngốc nghếch đáng yêu không kích hoạt đại trận trùng sinh, cho nên vẫn chưa thể sống lại được. Còn tiểu bạch long hiển nhiên là đang chờ đợi một thời cơ.”
Tống Thư Hàng xoa cằm thầm nghĩ.
Sau khi khôi phục một đoạn ký ức trên đảo thần bí thông qua lần nhập mộng lúc trước, hắn nhớ bản thân đã từng giao dịch với cốt long, cái giá phải trả là nhỏ máu vào trong đường rãnh của quan tài thủy tinh.
Có điều máu của hắn không thể kích hoạt sự cộng minh của quan tài thủy tinh.
Nhưng lúc hắn hỏi cốt long bảo vệ quan tài thủy tinh có phải thất bại rồi không, cốt long chỉ trả lời với ý vị sâu xa.
Lúc ấy cốt long nói:
“Không phải thất bại... chỉ là không thành công thôi.”
Hình như máu của Tống Thư Hàng có thể làm cho quan tài thủy tinh phản ứng lại, nhưng kết quả là không thành công.
Từ đây có thể đoán ra được người mà tiểu bạch long nằm trong quan tài thủy tinh chờ không phải là Tống Thư Hàng, nhưng máu của hắn lại có thể sinh ra phản ứng nhất định với quan tài thủy tinh của tiểu bạch long.
“Chắc chắn tiểu bạch long đang chờ ai đó, người mà cô ấy chờ có mối liên hệ với mình nhưng cũng không phải là mình. Thông qua sự kiện hôm nay, xem ra người mà cô ấy chờ... có lẽ là Tống đầu gỗ.”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Chỉ là mãi cho đến nay, vị Tống đầu gỗ mà tiểu bạch long vẫn khăng khăng chờ đợi vẫn không đến tìm cô ấy.
Có khi nào Tống đầu gỗ cũng xảy ra chuyện bất trắc rồi không?
Đột nhiên trong đầu Tống Thư Hàng lại hiện lên ý nghĩ như vậy.
Tống đầu gỗ có quan hệ cực tốt với tổ tiên kim long. Sau khi thành lập Long Vương Điện, tổ tiên kim long để lại lời nhắn. Nhiều năm sau Tống đầu gỗ lặng lẽ lẻn vào Long Vương Điện, trả lời lại từng dòng nhắn này.
Nếu Tống đầu gỗ biết tiểu bạch long đang chờ hắn, chắc hẳn sẽ đi tìm tiểu bạch long mới đúng. Trừ khi chính bản thân hắn cũng xảy ra chuyện bất trắc, hoặc là... hắn vẫn chưa biết chuyện của tiểu bạch long?
“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Trên bức tranh thần thú này có câu trả lời của Tống đầu gỗ không?”
Ngư Kiều Kiều tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ta có rất nhiều suy đoán... nhưng những suy đoán này còn không có chứng cứ xác thực. Hơn nữa trong đó có một số nội dung ta không tiện tiết lộ, hình như có liên quan đến loại khế ước nào đó.”
Hắn không cách nào kể ra những chuyện liên quan tới đảo thần bí cho người khác nghe. Tống Thư Hàng biết chắc chắn trong phần trí nhớ bị mất đi có cả chuyện bản thân ký kết khế ước với đại năng trên đảo thần bí, cam kết không tiết lộ chuyện trên đảo thần bí cho người khác biết. Đây hẳn là cách tự bảo vệ mình của đảo thần bí, đi kèm với thủ đoạn làm “mất trí nhớ”.
“Hiểu rồi, cũng giống như khế ước giữ bí mật mà ta ký kết khi vào Long Vương Điện chứ gì?”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng gật đầu một cái sau đó nói tiếp:
“Nhưng có một vài nội dung vẫn có thể nói ra được, ví dụ như... con thần thú trong bức tranh này rất có thể chính là vị tiền bối đã mang Đồng Quái Tiên Sư đi.”
“Ôi chao, chính là người đã mang Đồng Quái tiền bối đi phối giống sau khi trận đại chiến trên đỉnh Tử Cấm kết thúc ấy hả?”
Ngư Kiều Kiều hỏi lại.
“Đúng vậy, vị tiền bối kia cũng có huyết thống thượng cổ, có ba mươi sáu loại hình thái, rất phù hợp với miêu tả của con thần thú trong tranh.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngư Kiều Kiều trầm ngâm suy nghĩ. Nếu vị thần thú tiền bối kia chính là thú cưng của tổ tiên kim long, ắt hẳn sẽ biết được tin tức về tổ tiên kim long.
Vậy thì lần tới chờ Đồng Quái tiền bối online, có thể nhờ hắn hỏi thăm vị thần thú tiền bối kia để chứng thực một phen.
Tống Thư Hàng tiếp tục quan sát kỹ bức tranh.
Lời nhắn của tổ tiên kim long để lại trên bức tranh là:
[Tống Nhất là đồ sư cọ, sư cọ, sư cọ!]
“Thây rồi... Quả nhiên trên bức tranh này có câu trả lời của Tống đầu gỗ.”
Tống Thư Hàng chỉ tay vào vị trí ánh mắt của thần thú trong tranh rồi nói:
“Ở chỗ này, Kiều Kiều cô đi đổi mới ký ức đi.”
“Được rồi.”
Ngư Kiều Kiều lập tức đi kiểm tra bức tranh thực tế trong Long Vương Điện.
Ngư Kiều Kiều không còn ôm ảo tưởng lấy được kỳ ngộ to lớn từ những dòng tin nhắn giữa tổ tiên kim long và Tống đầu gỗ nữa rồi, khi đọc mấy lời nhắn qua lại này, cảm giác như hai người đang tán tỉnh nhau ấy.
Nhưng cô vẫn rất muốn biết Tống đầu gỗ sẽ trả lời thế nào, lòng hiếu kỳ ai mà chẳng có chứ.
Bản thể của đi đến chỗ bức tranh, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thần thú.
Quả nhiên, chỉ lát sau câu trả lời của Tống đầu gỗ xuất hiện.
[Ta không phải sư cọ đâu nhé, chẳng qua là tóc bị trụi hết trong lúc chiến đấu thôi, chỉ cần một tiểu pháp thuật là mọc lại ngay! Tên lông vàng to xác nhà ngươi đang ghen tỵ với mái tóc đen nhánh óng ả của ta chứ gì? Mà này... Mặc dù đã đến muộn nhưng ta cũng bận rộn lắm có biết không? Vừa xong việc là ta chạy tới Long Vương Điện tìm ngươi ngay, tự ngươi chạy đi mất thế mà còn nguyền rủa ta chết mười nghìn lần, tên lông vàng chết tiệt nhà ngươi mới phải chết ấy! Chuyện cuối cùng, ta đã tìm thấy bí pháp mà ngươi nhờ ta tìm giúp rồi. Ta đặt nó ở chỗ mà ngươi biết ta biết, ngươi tự đi lấy đi.]
Đờ mờ, kỳ ngộ của bản cô nương xuất hiện rồi!
Ngư Kiều Kiều mừng muốn rơi nước mắt.
Cô vội vàng vận dụng bí pháp, tiến vào mộng cảnh của Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng, Thư Hàng, có thu hoạch lớn!”
Ngư Kiều Kiều hớn hở hô lên.
Dứt lời, cô nhanh chóng đổi mới bức tranh trong mộng cảnh để Tống Thư Hàng cũng thấy được lời nhắn của Tống đầu gỗ.
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ. Sau khi chiến đấu, một tiểu pháp thuật là có thể làm tóc mọc lại, lẽ nào là tăng phát thuật?
“Bí pháp đấy, bí pháp mà Tống đầu gỗ tìm giúp tổ tiên kim long! Thấy chưa hả, trực giác nói cho ta biết đây nhất định là kỳ ngộ của ta! Quả nhiên ta sắp kiếm bộn rồi!”
Nói xong, Ngư Kiều Kiều cười thật to.
Tống Thư Hàng cười nói:
“Có một vấn đề cần giải quyết, cô biết bí pháp được giấu ở đâu không?”
Theo như lời nhắn của Tống đầu gỗ, bí pháp được giấu ở một nơi mà cả tổ tiên kim long và hắn đều biết, thế nhưng người ngoài có biết chỗ đó là chỗ nào đâu.
“Có khi nào được giấu ở chỗ nào đó trong Long Vương Điện không?”
Ngư Kiều Kiều đưa ra ý kiến.
Tống Thư Hàng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý:
“Sau khi tổ tiên kim long thành lập Long Vương Điện, mười ba năm sau Tống đầu gỗ mới tới. Nói cách khác, đây cũng là lần đầu tiên Tống đầu gỗ đến Long Vương Điện. Như vậy, một nơi mà cả tổ tiên kim long và Tống đầu gỗ đều biết không thể nào là Long Vương Điện được.”
Ngư Kiều Kiều nghe vậy thì nản lòng vô cùng. Sắp tới cô vẫn phải ở trong Long Vương Điện tiềm tu một quãng thời gian rất lâu, nếu như đồ vật không được giấu trong Long Vương Điện, vậy là cô không lấy được kỳ ngộ ngay lập tức rồi.
“Mà nói thật nhé, một vị là tổ tiên kim long đã đạt đến cấp bậc Trường Sinh Giả, một vị khác là Tống đầu gỗ chắc chắn thực lực cũng không yếu, nơi mà hai vị đại năng này có thể giấu đồ phải nói là nhiều vô số kể. Không chừng mỗi một vị trí trong khắp vũ trụ đều có thể là nơi giấu bảo của bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận