Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1123: Đạo Hữu, Ngươi Cũng Là Người Chuyên Luyện Phòng Ngự À?

Chương 1123: Đạo Hữu, Ngươi Cũng Là Người Chuyên Luyện Phòng Ngự À?
“Phù Sinh Tiên Tử, năm xưa Tam Thập Tam Thú Thần Tông còn một nơi truyền thừa bí ẩn trong tối nữa, cô có biết chuyện này không?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng.
Loại chuyện này không cần phải vòng vo làm gì cho mệt.
Phù Sinh Tiên Tử cũng biết hắn đang cần pháp khí bản mệnh phù hợp, vậy nên khi nói đến những chuyện có liên quan đến Tam Thập Tam Thú Thần Tông, cứ thẳng thắng mới là thái độ tốt nhất.
Quanh ngôi nhà này có trận pháp do Dược Sư và Bạch Tôn Giả bố trí, có thể ngăn cản không cho ngoại giới tra xét tình hình bên trong, vậy nên nói chuyện ở đây rất an toàn.
“Thần Thú Tông còn một nơi truyền thừa trong tối nữa ư?”
Trên mặt Phù Sinh Tiên Tử lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, năm đó lúc Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, Thú Thần bộ đã để lại hai nơi truyền thừa một sáng một tối. Tam Thập Tam Thú Thần Tông là truyền thừa ngoài sáng, ngoài ra còn một nơi truyền thừa trong tối nữa. Phù Sinh Tiên Tử, trong tay cô có manh mối gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Phù Sinh Tiên Tử cau mày suy tư, một lát sau cô lắc đầu nói:
“Ta chưa từng nghe ai nói đến chuyện truyền thừa trong tối, nhưng cũng có thể là do năm đó tu vi của ta còn thấp kém, cho nên không có tư cách biết được bí mật trong tông môn. Lần này sau khi trở về, ta sẽ đến di tích Tam Thập Tam Thú Thần Tông một chuyến, xem thử có thể tìm được manh mối gì không. Nếu ta tìm được manh mối tương ứng thì nhất định sẽ liên lạc với Tống tiền bối ngay.”
Tống Thư Hàng gật đầu một cái:
“Chúc tiên tử thuận lợi, ngoài ra rương quần áo này chính là vật phẩm mà sư phụ Trúc Quản Tử để lại cho cô.”
Tô thị A Thập Lục giao rương quần áo kia cho Phù Sinh Tiên Tử.
Phù Sinh Tiên Tử nhận lấy rương, lúc thấy những bộ quần áo với kích thước khác nhau ở bên trong, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.
Những bộ quần áo đủ mọi kích thước này là do sư phụ dựa theo tiêu chuẩn từng độ tuổi khác nhau đặt làm trước cho cô. Có lẽ lúc đặt trước lễ vật tặng cô vào năm đó, trong lòng sư phụ đã có dự cảm trước rồi chăng?
Lần này về lại di tích Tam Thập Tam Thú Thần Tông, cô phải đi đến một nơi xem thử, nơi đó là địa điểm bí mật riêng của sư phụ. Nếu trong lòng sư phụ có dự cảm trước thì có lẽ sẽ tìm ra một ít manh mối.
Trong lòng cô vẫn còn vướng mắc, vậy nên xác suất muốn tu luyện thành công, báo thù cho Tam Thập Tam Thú Thần Tông là rất nhỏ... Bây giờ cô đặt hy vọng báo thù lên người đệ tử mình và cả vị Tống tiền bối trước mắt này nữa.
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục lặng lẽ rời khỏi phòng Phù Sinh Tiên Tử, để cô ấy có thể khóc một trận cho thỏa, cởi bỏ nút thắt trong lòng.
...
Sau khi hai người đi xuống phòng khách dưới lầu, Tô thị A Thập Lục đột nhiên nói:
“Thư Hàng, hôm nay là tết trung thu à?”
“Ừ.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Nói vậy hôm nay là đêm trăng tròn rồi.”
Tô thị A Thập Lục nói:
“Ngươi còn nhớ Đông Qua Thánh Quân không? Hắn nói đêm trăng tròn tiếp theo sẽ tìm tới cửa, nói không chừng chính là hôm nay đấy.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Hì hì hì.”
Tô thị A Thập Lục nói:
“Nhưng cá nhân ta cảm thấy Đông Qua Thánh Quân mới vừa tấn thăng Huyền Thánh, chắc chắn cần một ít thời gian để củng cố cảnh giới. Khi trở thành cường giả cấp bậc Huyền Thánh, chỉ việc ổn định củng cố cảnh giới thôi ít nhất cũng cần một năm. Thế nên đêm trăng tròn tiếp theo mà Đông Qua Thánh Quân nói tới hẳn là đêm trăng tròn sang năm mới đúng.”
“Hy vọng là vậy.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nếu là đêm trăng tròn sang năm, vậy hắn còn thời gian một năm để tìm tay đấm đáng gờm... Khụ, là chuẩn bị! Chuẩn bị kế sách đối phó Đông Qua Thánh Quân!
Còn nếu đúng là hôm nay thì đau tim rồi.
“À Thập Lục này, hôm nay cô có rảnh không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô thị A Thập Lục khẽ mỉm cười:
“Muốn dẫn ta đi dạo phố hả?”
“Ha ha ha, chuyện dạo phố không vội, trưa nay ta định mang Thông Nương đi thăm nơi cô ấy sinh ra... Trực giác nói cho ta biết, chỗ đó là một nơi tốt.”
Tống Thư Hàng nói.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nhập mộng, Xích Tiêu Tử đạo trưởng mang Thông Nương lên ngọn núi cao kia, sau khi lựa chọn cẩn thận mới tìm được một vị trí trồng Thông Nương xuống. Sau đó dặn dò Thông Nương tuyệt đối không được quên nơi cô sinh ra và lớn lên.
Thông Nương có thể hóa thân thành hình người khi chỉ mới đạt cảnh giới tiểu yêu nhất phẩm, nói không chừng có liên quan đến mảnh đất sinh trưởng kia.
[Đồ khốn kiếp, cho dù có là nơi tốt thì đó cũng là của ta. Sao ngươi có thể dùng đồ của ta đi lấy long người yêu của ngươi chứ?]
Thông Nương lập tức truyền âm nhập mật chỉ trích.
Tống Thư Hàng:
“...”
[Ta chưa từng có ý định muốn lấy đồ của cô, ta và Xích Tiêu Tử đạo trưởng cũng coi như là bạn cũ của nhau, ta tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt đồ hắn để lại cho cô đâu, cứ yên tâm đi.]
Tống Thư Hàng truyền âm an ủi.
[Ngươi và vị đạo nhân trồng ta có quan hệ rất tốt ư?]
Thông Nương im lặng một chút, sau đó hỏi.
Tống Thư Hàng:
[Nói thế nào đây nhỉ, Xích Tiêu Tử đạo trưởng có ơn dạy nghề với ta.]
[Ta thấy chúng ta thật có duyên, nể tình ta là gốc hành nhỏ do Xích Tiêu Tử đạo trưởng trồng, ngươi hãy thả ta tự do nhé?]
Thông Nương vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng:
[Ha ha.]
Sau khi suy nghĩ một chút, Tô thị A Thập Lục nói:
“Được đó, hôm nay cũng không có việc quan trọng gì, vậy cùng đi thôi.”
“Ok, nếu như không có chuyện gì nữa vậy sáng nay chúng ta thu xếp hành lý, sau đó đi xem một chút.”
Tống Thư Hàng nói.
Nếu thuận đường, không chừng buổi tối còn có thể về thăm cha mẹ một chút, dù sao hôm nay cũng là tết trung thu mà.
[Đợi đã, mấy thứ ta mua trên mạng vẫn chưa được gửi tới.]
Thông Nương vội la lên.
Tống Thư Hàng:
“...”
Mấy thứ đó có dùng được đâu mà kêu?
Trong lúc đang nói chuyện, điện thoại của Tống Thư Hàng bỗng reo lên. Hắn lấy điện thoại ra xem thử, nhưng ngay sau đó chỉ muốn ném điện thoại đi luôn.
Bởi vì người gọi tới chính là Tạo Hóa Pháp Vương, lần này không phải số nước ngoài mà là số thường dùng của ngài ấy.
Tạo Hóa tiền bối gọi điện tới làm gì thế nhỉ? Chẳng lẽ lần trước hát chưa đã cho nên lại muốn hát tiếp ư? Hay là có ca khúc mới, háo hức muốn chia sẻ với hắn?
Tống Thư Hàng cắn răng, chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất rồi đưa điện thoại cách mình thật xa.
“Thập Lục, cô phong bế thính giác lại, chú ý an toàn đấy.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Tô thị A Thập Lục:
“Sao vậy?”
“Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối gọi điện tới.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Tô thị A Thập Lục lập tức ngoan ngoan phong bế thính giác, thậm chí còn đưa tay bị kín tai lại.
Tống Thư Hàng dè dặt nhận cuộc gọi.
“Alo, chào Thư Hàng tiểu hữu.”
Tiếng của Tạo Hóa Pháp Vương truyền ra:
“Trung thu vui vẻ nhé.”
“Cảm ơn Tạo Hóa tiền bối.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Còn nhớ chuyện hôm qua ta nói với ngươi không? Đấu Chiến Phật Tông của ta có ba vị đệ tử xuống núi, hôm nay đã chạy tới khu Giang Nam rồi, chắc chừng hơn nửa tiếng nữa sẽ đến đấy. Hôm nay ngươi chờ bọn họ đến rồi đóng dấu cho bọn họ nhé. À mà ngươi vẫn còn ở khu Giang Nam chứ hả?”
Tạo Hóa Pháp Vương nói.
“Sẽ đến vào sáng hôm nay ư? Ok, bây giờ ta đang ở trong nhà của Dược Sư.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Vậy thì làm phiền Thư Hàng tiểu hữu nhé. Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này, hôm qua ta mới viết một ca khúc mới, ngươi có muốn nghe không?”
Tạo Hóa Pháp Vương nói.
“A lô? A lô? Pháp Vương tiền bối, ngươi đang nói gì vậy? Ta không nghe rõ... Alo, alo~ Chết tiệt, cái điện thoại mới mua chết bầm này bị gì thế không biết? Sóng gì mà yếu quá thể! Pháp Vương tiền bối, ngài có nghe thấy ta nói gì không? Sóng bên ta yếu quá, có chuyện gì để nói sau nhé.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm mấy cẩu, sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.
Tạo Hóa Pháp Vương đang ở nơi đất khách quê người xa xôi:
“...”
××××××××××××××××××××
Mà lúc này, tại cửa ra trạm Hắc Tượng ở ga tàu điện ngầm gần đại học Giang Nam.
Có ba vị hòa thượng chen lấn ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Hình như ba vị hòa thượng này là anh em sinh ba, dáng dấp cao to vạm vỡ, mặt mày dữ tợn y chang nhau. Cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, còn bóng loáng lóe sáng.
Vừa nhìn tạo hình này là biết bọn họ là hòa thượng theo trường phái vũ lực có sức chiến đấu bùng nổ.
Người đi đường xung quanh thấy thể hình của bọn họ như vậy thì cách bọn họ xa một chút theo bản năng.
“Nơi này chính là đại học Giang Nam đấy à? Đúng là một nơi phong thủy bảo địa.”
Hòa thượng cơ bắp số 1 cảm thán.
“Giờ chúng ta đi đường nào đây?”
Hòa thượng cơ bắp số 2 hỏi.
“Bắt xe đi.”
Hòa thượng cơ bắp số 3 nói.
Hòa thượng cơ bắp số 1:
“Ta không mang theo tiền.”
Hòa thượng cơ bắp số 2:
“Ta cũng không mang.”
Dứt lời, hai người đồng loạt nhìn về số 3.
Hòa thượng cơ bắp số 3:
“Cái đệch, lần nào hai tên hèn hạ các ngươi cũng chơi chiêu này, không thấy mệt à?”
“Bởi vì ta biết lần nào đi ra ngoài, Hoành Thông sư đệ ngươi cũng sẽ mang theo tiền.”
Hòa thượng cơ bắp số 1 nói.
“Nếu ngươi đã mang theo tiền rồi thì đương nhiên là ta và Hoành Pháp sư huynh sẽ không mang, mang tiền rất mệt mỏi.”
Hòa thượng cơ bắp số 2 bổ sung.
“Ha ha.”
Hòa thượng cơ bắp số 3 Hoành Thông sư huynh cười nhạt:
“Hoành Pháp, Hoành Hải sư huynh, hai người các ngươi ngây thơ quá rồi. Chủ nghĩa kinh nghiệm(*) hại chết người đấy, lần này... ta cũng không mang tiền.”
“Ta.”
Đại sư huynh Hoành Pháp ngẩng đầu nhìn trời.
“Fuck.”
Nhị sư huynh Hoành Hải cũng ngẩng đầu nhìn trời.
“Vậy giờ làm sao đây?”
Tiểu sư đệ Hoành Thông hỏi.
Có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền nửa bước khó đi. Cổ nhân dạy cấm có sai.
“Gọi điện cho Bá Tống tiền bối, nhờ ngài ấy tới đón chúng ta vậy.”
Đại sư huynh Hoành Pháp đưa ra ý kiến.
“Ngươi có số điện thoại của Bá Tống tiền bối không?”
Nhị sư huynh Hoành Hải hỏi.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không có. »
Tiểu sư đệ Hoành Thông lắc đầu nói:
“Nhưng ta biết vị trí nơi ở cụ thể của Bá Tống tiền bối, giờ chúng ta đi bộ qua đó.”
“Đành phải vậy thôi, đi bộ cũng là một loại tu luyện, chúng ta chạy nào.”
Đại sư huynh Hoành Pháp nói.
Ba tên hòa thượng với khuôn mặt dữ tợn bắt đầu chạy như bay.
“Hello~~ ba vị đạo hữu, xin chào các ngươi.”
Lúc này bỗng một giọng nói vang lên bên tai ba vị hòa thượng cơ bắp.
Ba người quay đầu lại nhìn thì thấy một soái ca có mái tóc dài màu vàng đang vẫy tay với bọn họ.
Vị anh đẹp trai tóc vàng này có thân hình thon dài mảnh khảnh, mái tóc dài được cột cao lên, khuôn mặt đẹp như con gái. Trên người hắn mơ hồ tản ra khí tức của công pháp Đạo môn chính tông, hơn nữa trực giác cho biết cảnh giới của người này không thấp.
“Xin chào đạo hữu.”
Ba vị hòa thượng cơ bắp lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thi lễ chào anh đẹp trai tóc vàng.
[Ba vị đạo hữu, ta thấy thân thể các ngươi cường tráng mạnh mẽ, thể hình mang theo màu sáng bóng của kim loại, các ngươi tu luyện công pháp phòng ngự đúng không?]
anh đẹp trai tóc vàng truyền âm nhập mật nói.
Đại sư huynh Hoành Pháp gật đầu coi như đáp lại. Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, bọn họ còn chưa đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, chỉ cần là người có nhãn lực, vừa liếc mắt là có thể nhìn ra bọn họ là phật tu thuộc hệ luyện thể.
[Trùng hợp ghê, thật ra ta cũng đi theo phòng ngự chi đạo. Ba vị đạo hữu đang chạy đi đâu vậy, nếu như thuận đường thì chúng ta có thể vừa đi vừa trao đổi tâm đắc về phòng ngự với nhau được không?]
anh đẹp trai tóc vàng vui vẻ nói.
Chú thích:
(*) Chủ nghĩa kinh nghiệm hay chủ nghĩa duy nghiệm (Empiricism) là một khuynh hướng lý thuyết về tri thức triết học với đặc điểm nhấn mạnh vai trò của trải nghiệm. Trải nghiệm có thể được hiểu là bao gồm tất cả các nội dung của ý thức hoặc nó có thể được giới hạn trong dữ liệu của các giác quan mà thôi. (Nguồn Wikipedia)
Bạn cần đăng nhập để bình luận