Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1126: Thăm Dò Và Phản Thăm Dò

Chương 1126: Thăm Dò Và Phản Thăm Dò
Nếu như ba con người vạm vỡ này đi hoá duyên thì. . . Khung cảnh đó nhất định sẽ giống hệt như ăn cướp vậy.
Chờ tới khi ba vị tăng sư cơ bắp rời khỏi, Tống Thư Hàng xoay đầu lại nhìn về phía A Thập Lục, hỏi:
“Thập Lục này, cô làm gì mà cứ nín cười mãi thế?”
“Bởi vì Viên Thông sư tổ đó.”
Tô Thị A Thập Lục cười lên, lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thật ra cái pháp danh này của Phật Môn chẳng có gì sai cả. Đặc biệt là vào mấy trăm năm trước, nó là một pháp danh rất ư là bình thường luôn. Đặc biệt là lúc Phật môn đặt pháp hiệu, đặc biệt thích đặt theo bối phận. Bối phận chữ Viên thì có Viên Chân này, Viên Nghiệp này, Viên Tâm các thứ, đặt cái tên Viên Thông chả có gì không ổn cả.
Cũng không biết Phật môn có bối phận chữ “Trung” hoặc là bối phận chữ “Thân” không nữa, nếu không thì bối phận chữ “Thiết” cũng được ~~ để lần tới hỏi Tạo Hóa Pháp Vương xem.
“Đúng rồi Thập Lục này. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừm.”
Tô Thị A Thập Lục khẽ gật đầu.
“Cô cũng cũng đoán ra rồi sao?”
Tống Thư Hàng cười hỏi.
“Ừm.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Rất có thể tu sĩ ngoại quốc tóc vàng mà ba sư huynh đệ Hoành Hải, Hoành Thông gặp được có liên quan với “Đông Qua Thánh Quân”. Dù sao thì trên đời này đào đâu ra nhiều tu sĩ ngoại quốc như vậy. Dù sao thì phương Tây có hệ thống tu luyện của riêng họ mà.
“Có dắt bé Thi với Tiểu Thải đi cùng không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút bèn nói:
“Ta chuyển bọn nó đến thế giới hạch tâm rồi mang theo chúng rời đi. Phù Sinh Tiên Tử và con hồ yêu kia thì không cần chúng ta quan tâm.”
Ngoài ra, để lát nữa xem có cơ hội tiễn cô bé Sở Sở của nhà Đậu Đậu về hay không.
Đông Qua Thánh Quân cũng đã mò tới khu Giang Nam rồi, bây giờ không đi còn chờ tới khi nào nữa?
. . .
. . .
Tống Thư Hàng lên lầu, phát hiện tước yêu Tiểu Thải và Thi vẫn còn đang ngủ.
Thi là do ngày hôm qua xem tivi quá muộn. Tiểu Thải thì do mệt mỏi quá độ, hôm qua cô bị Đông Phương Lục Tiên Tử mang đi khắp nơi siêu độ.
Tống Thư Hàng đưa thẳng các cô và cả giường vào “Ốc đảo sa mạc” trong thế giới hạch tâm, đó là nơi có hoàn cảnh tốt nhất.
Tiếp theo, hắn lại thừa cơ quét mắt nhìn một vòng trong thế giới hạch tâm của mình.
Bầy “Kiếm Cổ Vô Hình” do Bạch tiền bối nuôi dưỡng được Tống Thư Hàng an bài trong Đao Kiếm phong của Thiên Đình thiên đình, rất nhiều Kiếm Cổ Vô Hình quanh quẩn trên ngọn núi. Trên đó còn có cả đống lương thực của Linh Thú, đủ để chúng nó ăn một đoạn thời gian.
Đao Cổ Vô Hình và Cách Đấu Thú chuột túi biến dị được Tống Thư Hàng an bài trong quảng trường của "Hạ Cung", Vô Hình Đao Cổ điềm đạm nho nhã lơ lửng giữa không trung, yên lặng tu luyện. Cách Đấu Thú chuột túi cũng đang nhảy cà tưng qua lại khắp nơi trên quảng trường.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng bèn chuyển con Cách Đấu Thú chuột túi này vào trong mảnh vỡ "Huyễn Thành" của Thiên Đình. Huyễn Thành là một ảo cảnh to lớn, trong đó thi thoảng sẽ sinh ra những con chiến sĩ ảo giác với đủ loại thực lực, rất thích hợp với Cách Đấu Thú chuột túi có tinh lực vô hạn.
Sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng lại đảo qua “Điện Hàn Đông”.
Bên trong Điện Hàn Đông có chứa một lượng lớn vũ khí.
Trong hiện thế thì mớ bom Thiên Kiếp này không thể phát nổ. . . Nhưng ở trong thế giới hạch tâm thì không dám chắc. Thế giới hạch tâm rất kỳ lạ, có nguồn gốc từ Thiên Đạo thứ ba là Rồng Đốm. Tống Thư Hàng hoài nghi những thứ này sẽ nổ được trong thế giới hạch tâm. Chẳng qua có cho tiền hắn cũng không dám thử.
Thế giới hạch tâm của hắn còn nhỏ, không chịu nổi giày vò đâu. Chưa đến bước cuối cùng thì hắn sẽ không cho nổ đám bom Thiên Kiếp này trong thế giới hạch tâm.
Cuối cùng, ý thức Tống Thư Hàng đảo qua căn phòng nào đó trong Điện Hàn Đông.
Mọi cánh cửa của căn phòng đều bị đóng chặt.
Vị Tôn Giả thất phẩm bị nhốt kia đang ngồi xổm chỗ góc tường, gõ lấy gõ để khắp căn phòng này, dường như đang nghiên cứu cái gì đó.
Sau khi ý thức Tống Thư Hàng đảo qua, vị Tôn Giả thất phẩm này lập tức cứng đờ.
Sau đó, hắn lên tiếng nói:
“Bá Tống Huyền Thánh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Hờ hờ.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
“Nếu như ta không nhìn lầm thì nơi này chính là một phần của Thiên Đình viễn cổ đúng không?”
Vị này Tôn Giả thất phẩm nói.
Tống Thư Hàng không trả lời, có điều tinh thần lực vẫn còn chú ý tới hắn, ý là để cho hắn nói tiếp.
“Xem ra đúng là ta đã đoán đúng. Không ngờ dã tâm của Bá Tống Huyền Thánh ngài lại lớn như thế.”
Tôn Giả thất phẩm thở dài nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Dã tâm lớn như thế? Nói mình ư?
“Thế nhưng, hành vi này của ngươi là đang tự tìm cái chết, nhất định sẽ diệt vong!”
Tôn Giả thất phẩm nọ trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Theo đó, hắn vung tay lên, chuyển vị Tôn Giả thất phẩm qua căn phòng bị niêm phong khác. Trong căn phòng đó, có mười quả bom nguyên tử Thiên Kiếp tỏa ra uy áp vô cùng kinh khủng.
“Đậu xanh, đậu xanh, đậu xanh!”
Tôn Giả thất phẩm bị dọa cho sợ vỡ mật, đừng có đùa vậy chứ!
Tống Thư Hàng cười ha ha một tiếng, lại chuyển hắn qua một căn phòng khác —— phòng trong Điện Hàn Đông nhiều không kể xiết, cứ cách một đoạn thời gian hắn lại chuyển phòng, không cho đối phương có thời gian nghiên cứu.
Đáng tiếc bên trong Điện Hàn Đông không có phòng giam, nếu như có thì hay biết mấy.
. . .
. . .
Sau khi thu xếp Thi và Tiểu Thải ổn thỏa, Tống Thư Hàng lại trở về căn phòng của Phù Sinh Tiên Tử.
“Bá Tống tiền bối.”
Phù Sinh Tiên Tử đứng lên hành lễ, cô đã thu dọn đồ đạc của mình xong, đang chuẩn bị nói lời từ biệt với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu:
“Phù Sinh đạo hữu muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy, kế tiếp ta phải về động phủ của mình một chuyến, đoán chừng trong hai ngày tới đại huynh sẽ tới tìm ta. Ngoài ra, ta cũng phải chuẩn bị một chuyến để đến di tích của Tam Thập Tam Thú Thần Tông.”
Hai mắt Phù Sinh Tiên Tử đỏ lên, nói.
“Vậy thì xin chúc đạo hữu thuận buồm xuôi gió.”
Tống Thư Hàng hướng ôm quyền với Phù Sinh Tiên Tử nói.
“Cám ơn Bá Tống tiền bối chiếu cố mấy hôm nay.”
Phù Sinh Tiên Tử lại thi lễ với Tống Thư Hàng một cái.
. . .
. . .
Phù Sinh Tiên Tử xuống lầu, tạm thời mang theo đệ tử hồ yêu của cô rời đi.
Tống Thư Hàng lại đến căn phòng của Sở Sở Sở, đồng thời trong tay lấy ra một phần đồ ăn sáng —— Lúc mua đồ ăn sang cho bạn cùng phòng thì hắn đã mua dư ra. Hắn cũng chuẩn bị một phần cho Thi, Tiểu Thải và Sở Sở. Vốn là Phù Sinh Tiên Tử cũng có phần, chẳng qua cô ấy đi khá vội nên không tiện đưa.
Sở Sở đã tỉnh lại, đang ngồi ở trước bàn sách suy nghĩ gì đó.
“Sở Sở, trung thu đến rồi, em không muốn về nhà với ba mẹ trước sao?”
Tống Thư Hàng hỏi, đồng thời thuận tay đưa bữa sáng cho cô.
“Anh Tống thì sao?”
Sở Sở Sở hỏi.
“Anh cũng muốn nhân dịp được nghỉ lễ mà về ăn cơm với gia đình.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ồ.”
Sở Sở gật đầu, đột nhiên lại nói:
“Anh Tống này, sau khi hết lễ thì em có thể đến nữa không?”
“Em không cần đi học à?”
Tống Thư Hàng nói.
“Ý em là, nếu đến ngày nghỉ thì em có thể tới nữa không?”
Hai mắt của Sở Sở sáng ngời.
Tống Thư Hàng dừng một chút rồi hỏi:
“Nhà em ở gần khu Giang Nam à?”
Sở Sở chợt cúi đầu.
Xem ra là không gần rồi.
“Lúc nào được nghỉ lâu lâu thì hãy đi. Dù sao thì em cũng lập mục tiêu là thi đậu vào đại học Giang Nam mà đúng không? Điểm sàn của đại học Giang Nam không thấp chút nào đâu. Anh cho em số điện thoại, nếu như có chuyện gì thì có thể tìm anh.”
Tống Thư Hàng nói.
Hai mắt Sở Sở lại sáng rực lên.
××××××××××××××××××××
Sau khi tiễn Sở Sở lên tàu, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục tìm cơ hội, tăng thêm huyễn thuật lên trên cơ thể, sau đó ngự đao phóng lên trời.
Lần trước sau khi mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử tu luyện, trình độ ngự đao của Tống Thư Hàng tăng lên như diều gặp gió. Vốn còn định thi ngự đao phi hành với Tô Thị A Thập Lục một lần nữa. . . Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn, thấy quê của Thông Nương cách khu Giang Nam khá xa nên đành phải dẹp bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì hai người đều vừa mới thăng lên tứ phẩm, cho dù có đan dược chèo chống đi nữa thì cũng không đủ sức bền để ngự đao phi hành xa như thế.
Do đó, sau khi phi hành hơn ba giờ, Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đáp xuống giữa rừng núi để nghỉ ngơi một chút.
Thật ra, với trạng thái bây giờ của Tống Thư Hàng, bay thêm mấy ngày mấy đêm nữa cũng không thành vấn đề —— trong cơ thể hắn có “Thánh Ấn” không ngừng bổ sung linh lực cho hắn. Tuy rằng phần lớn linh lực bổ sung của Thánh Ấn đều được đưa vào trong “hư đan cá voi mập”, nhưng vẫn còn một phần linh lực bổ sung cho tiêu hao của Tống Thư Hàng.
Chưa kể suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm cũng không ngừng bổ sung chân nguyên cho hắn.
Khế ước giữa Tống Thư Hàng và linh quỷ Diệp Tư cũng liên tục tăng cường và rèn luyện cường độ cho chân nguyên của hắn.
Ngoài ra, còn có hình chiếu hoa sen đang điên cuồng hấp thu nguồn“Tà năng Cửu U” kia nữa, năng lượng ẩn chứa trong nguồn tà năng Cửu U này còn mạnh hơn tưởng tượng của Tống Thư Hàng. Đã hấp thụ một ngày một đêm rồi nhưng nguồn tà năng Cửu U này vẫn còn hơn phân nửa. Hình chiếu hoa sen hấp thu tà năng Cửu U và mở rộng “Thế giới hạch tâm”, đồng thời cũng sẽ bổ sung lượng chân nguyên tiêu hao của Tống Thư Hàng.
Chỉ có điều, vì chiếu cố Tô Thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng thấy cũng gần trưa rồi nên đề nghị nghỉ ngơi, thuận tiện ăn cơm trưa.
Sau khi hai người đáp xuống, Tống Thư Hàng lấy khăn trải từ pháp khí không gian ra.
Sau đó Tống Thư Hàng lại lấy ra rất nhiều đồ ăn, có thứ do Thông Nương mua trên mạng, có bữa sáng do hắn mua, thậm chí còn có một phần đồ do Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu mà hắn để dành được. Cộng thêm rất nhiều thứ ngay cả Tống Thư Hàng cũng không nhớ nổi đã mua ở đâu.
Dù sao thì hắn cũng móc hết ra.
Lại dùng nước suối của suối nguồn sự sống, ngâm một bình linh mạch bích trà.
Hai người ngồi xuống.
“Thư Hàng, ngươi nghĩ chúng ta rời khỏi khu Giang Nam như thế, liệu Đông Qua Thánh Quân có đuổi theo hay không?”
Tô Thị A Thập Lục cầm một cái bánh bao gặm lấy gặm để, đồng thời dùng truyền âm nhập mật để hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Tuy rằng rất hy vọng hắn không sẽ không đuổi theo, nhưng ta luôn có cảm giác hắn sẽ đi theo chúng ta đấy.”
Cái cảm giác đứng ngồi không yên kia của hắn vẫn chưa mất đi, thậm chí càng ngày càng nặng nề hơn.
Sau một hồi suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên cười nói:
“Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải là điều đáng mừng sao. Đạo hữu, gặp nhau chính là có duyên, chi bằng cùng uống một chén nhỉ?”
Tống Thư Hàng vừa nói, hai tay bưng linh mạch bích trà lên rồi khẽ thổi một hơi.
Dùng nước suối của suối nguồn sự sống pha trà thì thơm thôi rồi —— theo lời của Bạch Tôn Giả, nó có thể so với đồ ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ ấy chứ.
Trà thơm, nước ngọt.
Một lát sau, một anh đẹp trai tóc vàng bước ra từ trong rừng:
“Không hổ là Bá Tống Thánh Quân, tại hạ Manstein, tham kiến Thánh Quân.”
“Đạo hữu mời ngồi."
Tống Thư Hàng mỉm cười. Trời ạ, diễn thôi mà dụ ra được thật kìa.
Tô Thị A Thập Lục dời chỗ ngồi cùng một hàng với Tống Thư Hàng.
Anh đẹp trai tóc vàng nọ cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận