Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1128: Đạo Hữu Xin Dừng Bước

Chương 1128: Đạo Hữu Xin Dừng Bước
Tống Thư Hàng lần nữa cầm chén trà lên rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp:
“Đạo hữu thấy thế nào?”
Anh đẹp trai tóc vàng cau mày, rơi vào trầm tư, không trả lời Tống Thư Hàng ngay.
Luồng đao ý lẫm nhiên cuối cùng như muốn chém cả bầu trời khi nãy khiến hắn cảm thấy mình có loại có ảo giác như da đau nhói khi bị kim đâm, đao ý đó thật sự rất sắc bén. Hắn không thể không thừa nhận, Bá Tống Thánh Quân quả thực đã làm được việc kết hợp phòng ngự và tấn công lại một cách hoàn mỹ.
Hay là hắn cũng nên để cho khải ý của mình diễn hóa ra công kích nhỉ?
Ý nghĩ kia vừa hiện ra đã bị hắn chém ngay từ trong đầu.
Tấn công và phòng ngự hòa làm một thể là đạo của Bá Tống Huyền Thánh chứ không phải đạo của hắn. Đạo của hắn rất kiên định. Đó chính là phòng ngự, kiên trì phòng ngự!
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đứng lên, cầm lấy ấm trà rồi rót đầy cốc cho Tống Thư Hàng và anh đẹp trai tóc vàng.
Anh đẹp trai tóc vàng uống trà xong thì cảm thán:
“Bá Tống Thánh Quân quả nhiên không khiến ta thất vọng, giảng giải của ngươi trên phương diện phòng ngự và tấn công rất độc đáo.”
Thế nhưng, đao ý công phòng nhất thể của Bá Tống Thánh Quân vẫn không cách nào khiến hắn phục hẳn. Hắn luôn có cảm giác trong ‘lý niệm’ của Bá Tống Thánh Quân có gì đó sai sai, có một loại ảo giác rất ba phải!
Nhưng rốt cuộc lý niệm của Bá Tống Thánh Quân sai cái gì thì nhất thời hắn lại không nói ra được.
Vì vậy, tạm thời gọi lý niệm của Bá Tống Thánh Quân là phái trung gian. Phái tấn công, phái trung gian, phái phòng ngự, rốt cuộc loại nào mới thật sự là vương đạo, tất cả sẽ được chứng tỏ ngay trong trận chiến đêm nay!
“Tu sĩ chúng ta, mỗi người đều có đạo riêng. Tạo ra được đạo của mình mới có cơ hội giành được trường sinh. Đạo của người khác chưa chắc sẽ thích hợp với bản thân.”
Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng.
Điều này là do hắn tức cảnh sinh tình nên nói ra. Hắn từng tiếp xúc với mấy vị Trường Sinh Giả nên ít nhiều cũng có chút hiểu biết về chuyện này.
“Đạo của chính mình.”
Anh đẹp trai tóc vàng gật đầu nói:
“Mỗi người đều có đạo của mình, điều này ta đồng ý. Nhưng ta lại cho rằng, nhất định phải khiến kẻ khác thừa nhận tính chính xác trong đạo của mình.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Nếu như người khác không thừa nhận, ngươi sẽ dùng nắm đấm đánh tới khi nào người khác thừa nhận mới thôi đúng không?
“Bá Tống Thánh Quân, hẹn gặp lại lúc trăng tròn đêm nay.”
Lúc này, anh đẹp trai tóc vàng đứng lên, hắn không định che giấu thân phận của mình nữa:
“Ta đã mời ký giả của nhật báo tu sĩ, trung tâm tin tức Thiên Cơ, radio tu sĩ Thần Cương, kênh Thánh Điện, trung tâm internet Vu Sư… đến đây để phát sóng trực tiếp trận chiến đêm nay.”
Tống Thư Hàng thầm thở dài, Đông Qua Thánh Quân muốn chơi lớn đây mà.
“Ta biết trạng thái của Bá Tống Thánh Quân ngươi còn chưa khôi phục lại, ở đây có một viên đan dược thánh phẩm, cực kỳ quý giá. Đủ để Bá Tống Thánh Quân ngươi khôi phục lại trạng thái của mình trước đêm nay.”
Đông Qua Thánh Quân dứt lời thì lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ rồi ném cho Tống Thư Hàng.
“Loại đan dược quý giá như này đủ để dùng làm bảo vật giữ mạng. Vì đánh một trận đêm nay mà tặng nó cho ta như thế, ngươi cảm thấy có đáng không?”
Tống Thư Hàng lắc chiếc bình nhỏ, cười ha ha nói.
“Không đáng.”
Đông Qua Thánh Quân nhăn nhó xót của, nói:
“Vậy trả ta nhé?”
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn thật sự không ngờ Đông Qua Thánh Quân sẽ trả lời như vậy, biết nói gì tiếp đây?
“Khụ ~~ Thật ra viên thuốc này là phí ra trận, mời Bá Tống Thánh Quân đánh với ta một trận. Dù sao, nếu đổi ta thành Bá Tống Thánh Quân, tự dưng bị người cưỡng ép hẹn ra chiến đấu như thế thì ta nhất định sẽ không tham gia. Vì vậy, phí ra trận là nhất định phải có.
Tống Thư Hàng:
“…”
Tên này cũng tự biết mình ghê nhỉ.
“Cứ quyết định vậy nhé.”
Đông Qua Thánh Quân đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tống Thư Hàng nói:
“Không chiến không được ư?”
“Nhất định phải đánh, dù Bá Tống Thánh Quân ngươi muốn tránh cuộc chiến này thì ta cũng sẽ quấn lấy ngươi đến cùng. Tuy rằng ta biết làm vậy là không đúng, nhưng muốn ta không đánh một trận với ngươi là chuyện không thể nào.”
Đông Qua Thánh Quân kiên định nói.
Trên người hắn mặc khôi giáp khải ý sáng rực, toàn thân tựa như quang minh thánh kỵ sĩ trong thần thoại giáng lâm, nhưng miệng lại nói ra những lời vô cùng lưu manh.
“Nếu ta cự tuyệt thì sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta dùng lời đã nói trong Huyền Thánh giảng pháp lúc trước trả lời Bá Tống Thánh Quân, từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Dù cho ngươi cự tuyệt quyết đấu cũng thế cả, không ai có thể ngăn cản trận chiến giữa ngươi và ta!
Đông Qua Thánh Quân vỗ khôi giáp trước ngực mình, đắc ý nói.
“Vậy… ta chịu thua.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi đừng có mơ hão mà hao mỡ.”
Đông Qua Thánh Quân nói.
“Việc đã đến nước này, ta đành phải nói cho ngươi biết một bí mật lớn của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Thân hình Đông Qua Thánh Quân dừng lại, hỏi:
“Mời nói.”
“Kỳ thật ta không phải Huyền Thánh bát phẩm, ta chỉ là một tu sĩ tứ phẩm, bởi vì trùng hợp nên mới ngưng tụ thánh ấn. Thậm chí thực lực của ta bây giờ, còn chưa chính thức tới tứ phẩm, chỉ có thể xem là một kẻ tứ phẩm nửa mù thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ha ha ha ha ha ha.”
Đông Qua Thánh Quân cười lớn, sau khi ngưng cười, hắn nói:
“Bá Tống Thánh Quân, câu chuyện cười của ngươi thật thú vị.
Tống Thư Hàng:
“…”
“Bá Tống Thánh Quân, ta biết ngươi rất mạnh. Trên thực tế, lúc rời khỏi thế giới thiên kiếp, ta đã gặp được một vị Bạch đạo hữu đang độ kiếp. Hắn nói hết cho ta biết Bá Tống Thánh Quân ngươi là tu sĩ thiên tài nhất mà hắn từng gặp. Ngươi chỉ dùng bốn tháng đã tu luyện tới cảnh giới tứ phầm. Nói thật, lúc đó ta có hơi bị đả kích. Nhưng chính vì Bá Tống Thánh Quân ngươi yêu nghiệt như thế, thiên tài như thế, ta lại càng có động lực khiêu chiến. Ta muốn cho tu luyện giả trong chư thiên vạn giới biết, phòng ngự chi đạo của ta sẽ không thua bất kỳ thiên tài yêu nghiệt nào!”
Đông Qua Thánh Quân nói với vẻ mặt kiên định.
Tống Thư Hàng:
“Tuy rằng ngươi nói không sai, nhưng mà…”
“Bá Tống Thánh Quân, không cần nể mặt ta, cứ dốc toàn lực để đánh một trận đi. Dù thua trong tay đạo hữu thì ta cũng không oán không hối.”
Đông Qua Thánh Quân nói tiếp.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
“Rồi, cứ quyết định vậy đi nhé.”
Đông Qua Thánh Quân nói, dứt lời thì cất bước.
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi:
“Đạo hữu, phòng ngự chi đạo của ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu quả bom nguyên tử thiên kiếp?”
Đông Qua Thánh Quân xoay người lại:
“Là loại bom nguyên tử thiên kiếp, và bom nhiệt hạch thiên kiếp mà vị Bạch đạo hữu kia gặp phải khi độ kiếp ư?”
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu:
“Có tiện tiết lộ một chút không?”
“Bá Tống Thánh Quân ngươi hỏi thăm đường đường chính chính như vậy, ta cũng chẳng có gì mà không tiện trả lời. Ta đoán chừng uy lực của bom nguyên tử thiên kiếp hẳn là lực công kích cỡ Huyền Thánh bát phẩm sơ giai. Bằng vào phòng ngự chi đạo của ta bây giờ, dù là mười quả đồng thời tấn công ta cũng không sợ. Về phần uy lực của bom nhiệt hạch thiên kiếp thì ta không rõ lắm nên khó mà nói được.”
Đông Qua Thánh Quân nói.
Đương nhiên hắn chỉ nói một con số ảo. Trên thực tế, nếu hắn toàn lực phòng ngự thì nhất định có thể phòng được uy lực của nhiều bom nguyên tử thiên kiếp hơn nữa.
“Uy lực của bom nhiệt hạch thiên kiếp cỡ bát phẩm đỉnh phong.”
Tống Thư Hàng bổ sung.
Đông Qua Thánh Quân hít một hơi thật sâu:
“Nếu là như vậy, e rằng tối đa ta chỉ chống nỗi một quả bom nhiệt hạch thiên kiếp thôi.”
“Nếu đã như vậy, ta hỏi thêm một vấn đề.”
Tống Thư Hàng nói:
“Nếu đối mặt với một nghìn quả bom nguyên tử thiên kiếp, một trăm quả bom nhiệt hạch thiên kiếp, đạo hữu phải làm sao mới có thể chống chọi được?”
Khóe miệng Đông Qua Thánh Quân co giật:
“Chết chắc.”
Tống Thư Hàng lặng lẽ gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra vũ khí thiên kiếp tồn kho của mình. Bạch tiền bối cày được rất nhiều đợt thiên kiếp trong một ngày một đêm, sau đó thông qua ‘tay trái’ của Tống Thư Hàng mà đưa chúng nó vào thế giới hạch tâm.
Có điều, số lượng bom nhiệt hạch thiên kiếp và bom nguyên tử còn chưa đạt tới số lượng dự tính ban đầu. Cũng không biết trước đêm nay, Bạch tiền bối có thể cày thêm được bao nhiêu bom nhiệt hạch với bom nguyên tử nhỉ?
“Tại sao Bá Tống Thánh Quân lại hỏi câu này thế?”
Đông Qua Thánh Quân hỏi ngược lại.
“Ừm, kỳ thật… ta có một tiểu pháp thuật, muốn biểu diễn cho đạo hữu xem thử.”
Sau khi Tống Thư Hàng suy tính một lát thì lên tiếng.
Ban đầu hắn định để dành tuyệt chiêu cuối ‘uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân’ đến đêm trăng tròn mới trưng ra. Nếu tận dụng tốt, nói không chừng có thể trực tiếp ép lui Đông Qua Thánh Quân.
Hơn nữa, đến buổi tối, nhất định Bạch tiền bối sẽ cày được nhiều bom nguyên tử và bom nhiệt hạch hơn nữa, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhưng tối nay Đông Qua Thánh Quân lại mời nhật báo tu sĩ, còn có các ký giả khác trong giới tu sĩ, muốn tạo sự kiện siêu hot.
Tống Thư Hàng lo lắng lúc phát sóng trực tiếp mà dùng chiêu ‘uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân’ thì sẽ có sự cố.
Chẳng hạn như… Đông Qua Thánh Quân đứng trước bao người nên không tiện nhận thua, sợ mất mặt, kiên trì muốn đỡ một phát bom nhiệt hạch thiên kiếp hay gì đó thì sẽ khá là phiền toái.
Còn nữa, nhiều phóng viên ở đó như vậy, nếu Tống Thư Hàng sử dụng bom nhiệt hạch thiên kiếp thì sẽ có điều cố kị, tuy hắn hắn tự biết bom nhiệt hạch thiên kiếp này căn bản không nổ được trong hiện thế. Nhưng người khác không biết, nếu làm ra vẻ muốn cho nổ bom nhiệt hạch ngay khi truyền hình trực tiếp như thế thì rất có thể sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Cuối cùng, hắn còn muốn để dành tuyệt chiêu uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân ‘hù dọa người’ này, nói không chừng mai sau có thể sử dụng nhiều lần. Át chủ bài như vậy, bị ‘livestream’ lộ ra ngoài thì không tốt chút nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng cứ giơ chiêu ‘uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân’ ngay bây giờ đi.
Nếu như có thể dọa lui Đông Qua Thánh Quân thì tốt, nếu như không thể… Thì hắn cứ chui vào thế giới hạch tâm, chờ Bạch Tôn Giả độ xong thiên kiếp lại ra ngoài tẩn Đông Qua Thánh Quân một trận.
Đông Qua Thánh Quân cười vang:
“Có pháp thuật gì thì đợi đến tối chúng ta đánh một trận rồi tung ra luôn.”
Dứt lời, Đông Qua Thánh Quân cất bước dài về phía xa.
“Đạo hữu xin dừng bước, ta cảm thấy để đạo hữu nhìn pháp thuật này ngay bây giờ thì sẽ tốt hơn.”
Tống Thư Hàng dứt lời, tay phải búng một cái, mở thế giới hạch tâm của bản thân ra.
Trong hư không, vài đầu đạn hạt nhân lách ra từ không gian tạo nên từng đợt gợn sóng. Đám đạn hạt nhân thiên kiếp kia một nửa ở hiện thế, một nửa khác ở lại thế giới hạch tâm, như ẩn như hiện.
Trên mỗi đầu đạn đều ẩn chứa khí tức thiên kiếp, còn có uy áp kinh khủng. Mỗi một cái trong đám đầu đạn hạt nhân này đều có uy lực công kích cỡ bát phẩm sơ giai.
Tổng cộng gần hai trăm quả bom nguyên tử thiên kiếp, đây mới chỉ là một phần của chỗ bom mà Tống Thư Hàng đang giữ.
“Đậu móa!”
Đông Qua Thánh Quân trợn mắt nhìn.
“Vậy nên, đạo hữu… đêm nay ngươi thật sự muốn đánh với ta một trận ư?”
Tống Thư Hàng muốn bày ra tư thế hai tay khoanh ôm ngực, nhưng giờ hắn chỉ có một tay nên đành phải thôi.
Hắn chỉ có thể đút tay vào túi quần rồi bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận