Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1131: Nhân Sâm Đầy Đất

Chương 1131: Nhân Sâm Đầy Đất
Tống Thư Hàng:
“...”
Thật ra thì đúng là có thuật phân thân chịu đòn thay chủ nhân thật. Hắn nhớ Bạch Tôn Giả có thuật phân thân đi gánh thiên kiếp thay bản tôn, sau đó nổ tan tành. Hơn nữa phân thân này không chỉ có thể gánh thiên kiếp mà còn có thể chat chít thay Bạch Tôn Giả.
Hay là lát nữa tìm Bạch Tôn Giả hỏi thăm về thuật phân thân thần kỳ này nhỉ? Xem thử độ khó tu luyện ở mức nào?
Nhưng mà bây giờ Bạch Tôn Giả vẫn đang độ kiếp, phải chờ ngài ấy rảnh rỗi rồi mới hỏi được.
Ngoài ra Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Nhưng mà Đồng Quái tiền bối online lúc nào vậy nhỉ?”
Gần đây hắn muốn nhờ Đồng Quái Tiên Sư hỏi thăm con Thiên Lôi Trư có ba mươi sáu loại hình thái kia, xem thử rốt cuộc nó có phải là thú cưng của tổ tiên kim long hay không? Nếu đúng là thật, Tống Thư Hàng muốn thông qua Thiên Lôi Trư để tìm hiểu mối quan hệ giữa tổ tiên kim long và Tống đầu gỗ.
Vậy nên trước đó hắn đã follow Đồng Quái Tiên Sư trong nhóm, Đồng Quái tiền bối vừa online là hắn sẽ nhận được thông báo.
Nhưng vừa rồi hắn cũng đâu nhận được thông báo gì. Chẳng lẽ Đồng Quái Tiên Sư online đúng lúc hắn đang làm màu trước mặt với Đông Qua Thánh Quân ư?
Không đúng, lúc đó hắn cũng không nhận được tin thông báo Đồng Quái Tiên Sư đăng nhập mà.
“Online khoảng nửa tiếng trước, lên một lát lại offline rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng tỏ vẻ khó hiểu:
“Lạ thật, tại sao ta không nhận được thông báo Đồng Quái tiền bối online nhỉ? Rõ ràng ta đã follow ngài ấy rồi mà.”
“Ngươi follow Đồng Quái làm gì?”
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Có chút chuyện quan trọng muốn hỏi Đồng Quái tiền bối.”
Bắc Hà Chân Quân giải thích:
“Hôm nay Đồng Quái online bằng tài khoản của Thiết Quái, còn nguyên nhân tại sao hắn lại dùng tài khoản của Thiết Quái để online thì ta không hỏi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cạn lời không biết nói gì luôn, sau đó hắn chỉ đành im lặng đi follow tài khoản Thiết Quái Toán Tiên.
“Ở trong nhóm Đồng Quái tiền bối còn clone nào nữa không?”
Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy không yên lòng.
Bắc Hà Chân Quân:
“Chắc là hết rồi... Hắn chỉ có một đệ tử là Thiết Quái, mà Thiết Quái vẫn chưa kịp thu đồ tôn cho Đồng Quái.”
Tống Thư Hàng thở dài, hy vọng lần sau có thể gặp được Đồng Quái tiền bối.
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương tò mò hỏi:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đã ép lui Đông Qua Thánh Quân rồi mà? Còn muốn hỏi thuật phân thân chịu đòn thay bản thể làm gì nữa?”
Bắc Hà Chân Quân trả lời thay cho Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu hỏi vậy ắt hẳn là vì để phòng bất trắc, dù sao cũng là quẻ do Đồng Quái tính mà.”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Có lý, à đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này, tín hiệu bên ngươi tốt chứ? Ta mới viết một ca khúc mới, ngươi có muốn nghe không?”
Trong nháy mắt, cả nhóm Cửu Châu số 1 lặng ngắt như tờ.
Bởi vì có vết xe đổ lần trước, lúc này nếu Tạo Hóa Pháp Vương gửi tin nhắn thoại, mọi người nhất quyết sẽ không bấm vào đâu.
“Không được rồi, không được rồi, đột nhiên tín hiệu yếu quá... Điện thoại cũng sắp hết pin rồi. Tạm biệt các vị tiền bối, trò chuyện sau nhé.”
Tống Thư Hàng tức tốc gửi một tin nhắn đi, sau đó offline ngay lập tức.
Khóe miệng Tạo Hóa Pháp Vương co giật mấy cái.
Quái lạ, chẳng phải Thư Hàng tiểu hữu thích giọng hát của hắn lắm à? Rõ ràng còn lén lút hát bài Thất Sát Ca khi ở một mình, sao bây giờ lại tránh như tránh tà thế này?
Chẳng lẽ Thư Hàng tiểu hữu là kiểu bụng ưng mồm chối ư?
...
Sau khi đăng xuất khỏi nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng lại gửi giấy cho Bạch Tôn Giả:
[Bạch tiền bối, ngài có rảnh không?]
[Đang bận bù đầu bù cổ, cơm cũng không kịp ăn đây, mấy tiếng nữa nói chuyện sau.]
Không biết là phân thân số mấy của Bạch Tôn Giả trả lời.
Xem ra Bạch tiền bối đang chơi rất high, đành phải gác chuyện hỏi thăm thuật phân thân lại thôi.
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục tiếp tục ngự đao phi hành đến nơi Thông Nương sinh ra.
Trên đường đi, Tô thị A Thập Lục tò mò hỏi:
“Thư Hàng, ngươi muốn hỏi Đồng Quái tiền bối chuyện gì thế?”
“Ta muốn nhờ Đồng Quái tiền bối hỏi thăm con Thiên Lôi Trư đã bắt hắn đi vài chuyện.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Con ngươi của Tô thị A Thập Lục trầm xuống, hỏi tiếp:
“Ngươi muốn biết tin tức gì về Thiên Lôi Trư thế?”
“Ta muốn hỏi về mối quan hệ giữa Thiên Lôi Trư và một vị tổ tiên kim long của hải tộc, xem nó có phải là thú cưng của tổ tiên kim long hay không.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Tô thị A Thập Lục:
“Ngươi biết tổ tiên kim long ư?”
“Ta nghe được từ chỗ Ngư Kiều Kiều, A Thập Lục cô cũng biết tổ tiên kim long à?”
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
“Ừ, Thiên Hà Tô thị bọn ta vẫn luôn hợp tác với hải tộc, cho nên ta biết một ít tin tức tổ tiên kim long. Sao đột nhiên ngươi lại có hứng thú với tổ tiên kim long thế?”
Tô thị A Thập Lục gật đầu nói.
“Nói ra thì rất dài dòng, ta biết chuyện này từ chỗ Ngư Kiều Kiều, tổ tiên kim long để lại một vài lời nhắn bí mật trong Long Vương Điện. Sau đó còn có một vị khác, hẳn là đại năng thời viễn cổ để lại câu trả lời bên dưới lời nhắn của tổ tiên kim long. Thế nên ta mới cảm thấy tò mò về tổ tiên kim long.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Để lại... lời nhắn gì?”
Tô thị A Thập Lục quay đầu qua, tò mò hỏi.
“Một vài lời nhắn sắc mùi tự tìm đường chết.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Thi:
“Tự tìm đường chết như thế nào?”
Tống Thư Hàng nghiến răng:
“Nói chung là những lời nhắn khiến người ta vừa nhìn vào đã muốn rút đao chém người.”
Trước khi nhận được sự đồng ý của Ngư Kiều Kiều, hắn không thể tiết lộ nội dung cụ thể của những lời nhắn đó được. Dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến Long Vương Điện, là cấm địa tuyệt mật của hải tộc mà.
Thi nháy mắt, gật đầu một cái.
“Ừm.”
Tô thị A Thập Lục cũng đáp lại một tiếng, sau đó cúi đầu như đang trầm tư.
Hai người tiếp tục ngự đao tiến về trước.
“Thập Lục, cô đang nghĩ gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sau khi kết thúc đề tài kia, Tô thị A Thập Lục vẫn im lặng không nói gì hết.
“Có nghĩ gì đâu, chỉ là tự nhiên thấy buồn ngủ, tinh thần uể oải chút thôi. Giờ chúng ta đua ngự đao phi hành để tỉnh táo hơn đi. Lần này ta không dùng nhân đao hợp nhất, chúng ta chỉ so ngự đao phi hành bình thường thôi.”
Tô thị A Thập Lục đề nghị.
“Được đấy.”
Tống Thư Hàng cười đáp, không hỏi thêm gì nữa.
Có lúc... hỏi đến cùng, không biết chừng mực cũng chẳng phải là thói quen tốt.
Một lát sau, hai người đồng thời điều khiển độn quang, lao nhanh về phía trước.
Tô thị A Thập Lục không dùng độn thuật nhân đao hợp nhất, Tống Thư Hàng cũng không dùng Khiên Đao Thuật, hai người chỉ dùng phương pháp ngự đao phi hành đơn giản nhất.
××××××××××××××××××××
Ba giờ chiều.
Rốt cuộc Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục cũng tới gần nơi Thông Nương sinh ra, cách đó không xa là một ngọn núi cực cao.
“Là chỗ này sao?”
Tống Thư Hàng vẫn giữ trạng thái ngự đao phi hành, nhìn xuống dưới.
Ngọn núi này rất giống ngọn núi hắn đã thấy trong lúc nhập mộng thể nghiệm đời hành của Thông Nương.
Thông Nương thò đầu ra ngoài:
“Cũng không chắc nữa... Ta không tới đây mấy trăm năm rồi, nhưng chắc là nơi này đấy.”
“Vậy chúng ta xuống dưới xem thử đi.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Hai người ngự đao bay chậm rãi đến đỉnh núi, chuẩn bị đáp xuống.
Nhưng mới đáp xuống được một nửa thì lại phát hiện có một tầng kết giới mềm mại ngăn cản cả hai.
Tống Thư Hàng cảm ứng được một loại khí tức quen thuộc từ kết giới này, là khí tức của Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
“Xem ra đúng là nơi này rồi, chúng ta xuôi theo kết giới đáp xuống thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Do có kết giới nên hai người không thể đáp xuống đỉnh núi được, chỉ có thể đáp xuống ở đâu đó rồi xem có cửa vào nào không.
Ba người một chim một hành đáp xuống dưới chân núi.
Trong lòng Tống Thư Hàng dâng lên cảm giác cực kỳ quen thuộc, cứ như hắn lại nhập mộng vào cuộc đời của Thông Nương lần nữa vậy.
“Cửa vào ở đâu?”
Tô thị A Thập Lục quay qua hỏi Thông Nương.
“Để ta xem thử.”
Thông Nương thò đầu ra khỏi túi thu nhỏ một tấc, trên ngọn hành hiện ra hai con mắt, bắt đầu quan sát ngọn núi lớn nọ. Một lát sau, cô chớp mắt mấy cái:
“Ta quên mất rồi.”
Tô thị A Thập Lục:
“...”
Thi:
“...”
Thông Nương cả giận:
“Đừng có nhìn ta như vậy, ta quên mất cũng là chuyện thường thôi mà. Năm đó ta mới vừa trở thành tiểu yêu đã xuống núi, ngay sau đó đã gặp phải người xấu, bị bắt nhốt suốt ba trăm năm, suýt chút nữa còn quên luôn nơi mình sinh ra là ở đâu, sao mà nhớ nổi cửa vào chứ?”
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên nói:
“Đi theo ta.”
Loại cảm giác quen thuộc kia càng ngày càng mãnh liệt, sau đó Tống Thư Hàng cứ nghe theo bản năng và cảm giác này, đi về phía Tây Nam của ngọn núi, tiếp đó hắn đột nhiên đưa tay đẩy về phía trước.
Dường như có một cánh cửa vô hình bị đẩy ra.
“Chính là chỗ này, vào thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương:
“Trời ạ~, nơi này là nhà ta hay nhà ngươi hả? Sao ngươi còn quen thuộc hơn cả ta thế?”
“Bí mật.”
Tống Thư Hàng bật cười nói.
Thông Nương:
“...”
Càng ngày cô càng hoài nghi, có phải Tống Thư Hàng đã âm thầm làm chuyện gì rất quá đáng với cô không? Kiểu như lén rút ký ức của cô chẳng hạn?
...
Một nhóm ba người một chim thêm một cọng hành tiến vào kết giới.
Sau khi đi vào kết giới, trước mắt chợt bừng sáng, phong cảnh xung quanh thay đổi, có một con đường nhỏ lót đá đi thẳng lên đỉnh núi xuất hiện trước mặt họ.
Ven đường mọc đủ loại dược thảo xanh biếc như linh thảo, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô... Chúng mọc đầy rẫy khắp nơi như cỏ dại. Thậm chí có một số nhân sâm còn lộ nửa thân ra ngoài như củ cà rốt.
Thấy một cây nhân sâm xinh đẹp, Thi tò mò ngồi xổm xuống, đưa tay định kéo nó ra.
Lúc này Tô thị A Thập Lục khẽ cầm lấy tay Thi, lắc đầu nói:
“Đừng động vào chúng nó, mỗi một ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều là bộ phận tạo thành một đại trận. Dù chỉ nhổ một bụi cỏ nhỏ cũng có thể kiến cho kết giới xảy ra biến hóa.”
Thi nghe vậy thì vội rụt tay về.
Lúc này Tiểu Thải cũng đang há mỏ thật to, đầu óc ngừng hoạt động. Vừa rồi suýt nữa cô đã mổ vào một quả trái cây màu đỏ!
“Chúng ta cứ đi theo con đường lót đá này, đừng ra khỏi đường.”
Tống Thư Hàng nói.
Tước yêu Tiểu Thải bay về đậu trên bả vai Tống Thư Hàng, sau đó tò mò quan sát xung quanh. Thông Nương thò phần đầu hành ra khỏi túi thu nhỏ một tấc, con đường nhỏ trước mắt này làm cô nhớ lại một phần ký ức chôn sâu trong đầu.
Năm đó cô được Xích Tiêu Tử đạo trưởng nâng trong lòng bàn tay to lớn, bước từng bước leo lên đỉnh núi hệt như thế này.
Lúc đoàn người đi tới giữa sườn núi lại bị một tầng cửa kết giới cản lại.
“Ơ? Lạ thật, năm đó lúc ta xuống núi đâu có gặp cửa kết giới này chứ.”
Thông Nương thắc mắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận