Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1134: Thật Đáng Sợ, Tương Lai Vô Hạn Của Thông Nương!

Chương 1134: Thật Đáng Sợ, Tương Lai Vô Hạn Của Thông Nương!
“Ơ? Cửa đâu?”
A Thập Lục chớp mắt, lấy làm khó hiểu.
Cửa kết giới này thật kỳ lạ, lúc nãy bọn họ chơi trò chơi ngôn ngữ thua rồi mà? Tại sao cửa kết giới lại biến mất chứ?
Bình thường phải chơi thắng rồi mới được thông qua cửa kết giới chứ?
Tô thị A Thập Lục cảm thấy rất khó chịu, khó khăn lắm cô mới quyết định vận dụng lá bài tẩy, thế mà còn chưa kịp dùng thì mục tiêu đã biến mất tăm.
Trường hợp này cũng giống như khi dồn hết sức bình sinh tung một quyền, thế nhưng một quyền đấy lại đấm vào bông, khỏi nói cũng biết khó chịu đến nhường nào.
“Cửa kết giới biến mất rồi ư?”
Thông Nương nghe vậy lập tức nhảy cẩng lên, chạm tay về phía trước.
Ồ yeah, cửa kết giới biến mất thật rồi!
Tống Thư Hàng gãi đầu khó hiểu:
“Lúc nãy chúng ta chơi trò chơi ngôn ngữ thua mà đúng không?”
Nếu đã thua rồi thì tại sao cửa kết giới vẫn mở ra?
Chẳng lẽ kết quả không quan trọng, quá trình mới là quan trọng nhất ư?
Chỉ cần tham gia trò chơi ngôn ngữ là có thể thông qua cửa kết giới sao?
Nhưng nếu vậy thì ý nghĩa của trò chơi là gì chứ?
Xích Tiêu Tử đạo trưởng bố trí một cánh cửa kết giới ở đây nhằm mục đích gì?
Lẽ nào tất cả chỉ là một trò đùa ác ý của Xích Tiêu Tử đạo trưởng thôi ư?
Thi:
“Không còn trò chơi ngôn ngữ nữa, vậy là chúng ta không thể cày tinh thần lực ư?”
“Tiếc thật đấy, khó khăn lắm mới gặp được một phương pháp có thể giúp tăng cường tinh thần lực nhanh chóng.”
Tiểu Thải cũng than thở đầy tiếc nuối.
“Thôi, chúng ta tiếp tục tiến về trước nào.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi cửa kết giới mở ra, con đường lót đá đi thông lên đỉnh núi trước mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu kết giới đã biến mất, vậy không lý nào nhóm người Tống Thư Hàng lại không đi vào.
Cho nên, dù trong lòng có thắc mắc nhưng đoàn người Tống Thư Hàng vẫn tiếp tục men theo đường nhỏ lót đá đi lên đỉnh núi.
××××××××××××××××××××
Sau khi đám người Tống Thư Hàng đi xa, ở ngay vị trí cửa kết giới mới nãy bỗng xuất hiện một bóng người hư ảo.
Đó là một vị nam tử gầy gò mặc đạo bào màu đỏ thẫm, hai tay chắp sau lưng. Vị này chính là Xích Tiêu Tử đạo trưởng, người đã tự tay trồng Thông Nương xuống năm xưa. Chẳng qua thân thể hắn bây giờ đang ở dạng hư ảo, hiển nhiên không phải bản thể.
“Trồng duyên, kết duyên... Hỏa Diễm Đao là duyên, hành tinh là duyên, Lý Thiên Tố là duyên, Lý m Trúc cũng là duyên. Hôm nay duyên phận tiện tay trồng xuống năm xưa lại hóa thành hàng nghìn mối liên kết.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng thấp giọng nói.
Năm đó, trong lúc hắn đang truyền thụ kiếm pháp cho đệ tử Lý Thiên Tố thì vô tình phát hiện ra sự tồn tại của Tống Thư Hàng.
Lúc ấy hắn bỗng dưng nổi hứng, tiện tay dạy cho một thức cơ bản của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, xem như gieo một phần duyên.
Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng trong tương lai sau này, hành tinh hắn trồng, đệ tử ký danh của hắn là Lý Thiên Tố và Lý m Trúc lại lần lượt gặp mặt Tống Thư Hàng, làm cho phần duyên hắn tiện tay gieo xuống năm đó không ngừng lớn mạnh.
Dường như trong thiên địa có một bàn tay vô hình đang dẫn dắt hắn và Tống Thư Hàng, để hai con người ở hai thời đại khác nhau thông qua đủ chuyện trùng hợp, gián tiếp gieo xuống duyên phận thật sâu.
“Trong lúc vô tình đã kết duyên với ta sâu như vậy... Chẳng lẽ vị Tống tiểu hữu này cũng là một hạt giống thiên tài có thể trở thành thiên đạo đời tiếp theo ư? Xem ra hắn còn thích hợp trở thành thiên đạo đời tiếp theo hơn cả hành tinh ấy chứ.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng lẩm bẩm một mình.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng là một dị loại trong hàng ngũ tu luyện giả.
Hầu hết tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều nuôi hoài bão trở thành thiên đạo, mục tiêu của cuộc đời chính là chấp chưởng thiên đạo, tạo ra truyền thuyết bất hủ thuộc về mình. Đặc biệt là những Trường Sinh Giả đã sáng tạo ra đạo của bản thân, “bất hủ, thiên đạo” lại càng là mục tiêu mà bọn họ hướng tới.
Dù sao thì bọn họ cũng đã “trường sinh”, thế nên mục tiêu phấn đấu tiếp theo cũng chỉ có thiên đạo mà thôi.
Nhưng Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại khác.
Sau khi sáng tạo ra đạo của mình, hắn lại hướng đến mục tiêu “bồi dưỡng ra một vị thiên đạo”.
Thậm chí đạo mà hắn sáng tạo ra cũng có liên quan đến mục tiêu này.
Kiếp Tiên và Trường Sinh Giả trong chư thiên vạn giới đều có linh cảm: Thiên đạo đương nhiệm không trọn vẹn, đủ loại dấu hiệu cho thấy thiên đạo sắp biến mất.
Đến lúc đó, một thời đại hoàn toàn mới sắp sửa tới.
Vì vậy Xích Tiêu Tử bắt đầu tuyển chọn hạt giống thiên tài có thể trở thành thiên đạo.
Rất lâu trước đây, hắn đã trồng Thông Nương trên đỉnh núi này.
Lúc đó hắn có nói với Thông Nương: “Cố gắng phát triển đi nhé, dù chỉ là một cọng hành lá tầm thường nhất, cũng sẽ có được tương lai không thể đo lường được. Ta rất muốn xem thử tương lai ngươi sẽ phát triển tới mức độ nào.”
Tương lai không thể đo lường mà hắn nhắc đến là thật chứ không phải thuận miệng nói ra.
Tương lai không thể đo lường mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng nói đến ám chỉ vào một ngày nào đó trong tương lai, Thông Nương sẽ sáng tạo ra đạo của chính mình, chinh chiến khắp thiên hạ, trấn áp chư thiên vạn giới. Hay nói trắng ra ra chính là đè tất cả Trường Sinh Giả trên toàn vũ trụ ra đánh một lần, đánh tới khi ai cũng phải phục, sau đó tiếp nhận thiên mệnh, trở thành người chấp chưởng thiên đạo, tồn tại duy nhất trong vạn giới!
...
...
Nhớ lại chuyện cách đây chừng năm trăm năm trước.
Vào một ngày nào đó của năm trăm năm trước, Xích Tiêu Tử đạo trưởng đột nhiên thèm ăn, chuẩn bị tự mình ra tay nấu một nồi thịt dê xào hành lá. Nhưng sau khi đạo trưởng cắt thịt dê xong, cầm đại một cọng hành lên thì đột nhiên trong lòng có sở cảm.
Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, lúc ấy đạo trưởng cầm cọng hành trong tay chợt nghĩ: “Ồ, biết đâu cọng hành trong tay ta sẽ trở thành thiên đạo vào một ngày nào đó trong tương lai cũng nên.”
Một suy nghĩ rất bất thường, còn bất thường hơn cả ý nghĩ “Ồ, biết đâu con mèo nhà ta sẽ biến thân thành miêu nương gả cho ta vào một ngày nào đó trong tương lai cũng nên” nữa.
Nhưng từ khi suy nghĩ này hiện ra thì làm thế nào cũng không xua đi được.
Vì vậy Xích Tiêu Tử đạo trưởng nhà giàu tùy hứng đã tìm một ngọn linh sơn ở Hoa Hạ rồi bố trí kết giới.
Hắn còn dùng thiên tài địa bảo bố trí một đại trận hóa hình trên ngọn linh sơn này.
Cuối cùng, Xích Tiêu Tử đạo trưởng trồng cọng hành suýt bị nấu thành món “thịt dê xào hành lá” trên đỉnh núi của ngọn linh sơn.
Qua mấy trăm năm sau, Thông Nương hấp thu thiên địa linh khí, lại được đại trận hóa hình do rất nhiều thiên tài địa bảo bố trí thành tẩm bổ nên đã có được cơ sở tu luyện vô cùng vững chắc.
Nếu yêu tu trong toàn thiên hạ biết chuyện này chắc sẽ hâm mộ Thông Nương chết mất. Không chỉ vì cô vừa ra đời đã có thể huyễn hóa thành người, mà còn vì lúc cô huyễn hóa thành người, kết cấu kinh mạch trong cơ thể không khác gì con người cả.
Vậy nên Thông Nương không những có thân thể và thọ nguyên của yêu tu, có yêu lực tự động tích lũy dần theo tuổi tác tăng lên, mà còn có thân thể và thiên phú siêu cường của nhân loại. Khi tu vi mới ở cảnh giới nhất phẩm, cô đã có thể tu luyện công pháp của nhân loại.
Từ khoảnh khắc hóa hình trở đi, Thông Nương đã làm được chuyện mà rất nhiều yêu tu có dành cả đời cũng không làm được!
Xét về thiên phú tu luyện, về mặt lý thuyết thì thiên phú của Thông Nương vượt xa các đệ tử thiên tài trong các môn phái lớn. Dù gì đại trận hóa hình dùng thiên tài địa bảo đắp thành kia cũng là do Xích Tiêu Tử đạo trưởng, một tu sĩ cấp bậc Trường Sinh Giả dày công bố trí nên mà.
...
Hôm nay, một ngày vào năm trăm năm sau, Xích Tiêu Tử đạo trưởng thông qua bí pháp lại thấy được cọng hành tinh mình trồng ngày xưa.
Nói thật... khi thấy Thông Nương sống thảm như vậy, Xích Tiêu Tử đạo trưởng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Theo lý thuyết, với căn cơ tu luyện vững chắn mà hắn đã chuẩn bị cho Thông Nương vào năm đó, đáng lý qua ba trăm năm sau khi hóa hình, Thông Nương đã đạt tới cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm một cách nhẹ nhàng rồi mới đúng chứ?
Thế mà bây giờ Thông Nương mới chỉ đến cảnh giới nhị phẩm, cho dù cắm rễ trên Ngộ Đạo Thạch thì thực lực của cô vẫn gà hơn cả con gà.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
“Năm đó lúc ta cầm cọng hành thì trong lòng đột nhiên hiện lên ý nghĩ ‘cọng hành này có tương lai vô hạn’, phải chăng do thịt dê trong nồi bị bản thân xào cháy khét nên ta mới có suy nghĩ như vậy? Lẽ nào lúc đó trong tiềm thức của ta không muốn nấu món thịt dê xào hành lá nữa, thế nên mới tìm một cái cớ cho chính mình?”
“Nhưng lúc nãy khi chú ý tới hành tinh, ta lại thấy vận khí của nó tăng lên, tương lai vẫn sáng lạng vô hạn mà.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng xoa cằm suy tư.
“Có lẽ chỉ có một khả năng.”
Lúc này, ở bên cạnh Xích Tiêu Tử đạo trưởng bỗng hiện ra một thanh lợi kiếm, sau đó thanh lợi kiếm mở miệng nói chuyện:
“Hành tinh gặp được vị Tống tiểu hữu kia cho nên đã mở ra tương lai vô hạn.”
Xích Tiêu Tử:
“Hoặc là vị Tống tiểu hữu này mới thật sự là người đáng giá để đào tạo?”
“Chưa chắc, biết đâu... vị Tống tiểu hữu kia cũng giống như chúng ta, đều là ‘kẻ bồi dưỡng’ hành tinh thì sao?”
Lợi kiếm mỉm cười nói.
“Được rồi, ngươi nói cũng có lý.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại hỏi:
“Mà này, sao lúc nãy tự dưng ngươi lại không chơi trò chơi ngôn ngữ tiếp thế?”
“Bởi vì có người phá rối nên ta hất bàn không chơi nữa.”
Lợi kiếm cười khà khà nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng khẽ gật đầu:
“Ngươi tiếp tục chú ý mấy vị tiểu hữu này nhé, sau khi có kết quả thì trở về chỗ bản thể của ta. Lúc đi nhớ nhắc nhở mấy vị tiểu hữu này tăng cường học tập ngôn ngữ thời đại viễn cổ đấy. Ngôn ngữ thời đại viễn cổ là một yếu tố rất quan trọng để có thể sáng tạo ra đạo của mình.”
“Ta biết rồi.”
Lợi kiếm trả lời.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng gật đầu đáp lại, sau đó thân hình biến mất. Đây chỉ là ấn ký do đạo trưởng dùng pháp lực để lại vào năm trăm năm trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tiêu tán, mang ký ức về lại cho bản thể.
×××××××××××××××××××××
Ở bên khác.
Đoàn người Tống Thư Hàng đi thẳng một mạch, không gặp phải cản trở gì, thành công lên đến đỉnh núi.
Thông Nương ngẩng đầu nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm chỗ mình được trồng xuống năm đó.
Chỉ là đã qua hơn ba trăm năm, giờ cô không còn nhớ rõ chỗ mình cắm rễ là ở đâu nữa.
Nhưng lúc này, Tống Thư Hàng dựa theo ký ức lúc mình nhập mộng,
Nhanh chóng tìm thấy vị trí Thông Nương được trồng xuống năm đó.
Trong ký ức mấy trăm năm nhập mộng, lúc nhàm chán Tống Thư Hàng chỉ có thể chơi trò đếm số cây trong khu rừng rậm gần đó để giải buồn, hoặc là nhìn bọt nước trong dòng suối kế bên để sống qua ngày đoạn tháng.
Mà dưới sự bao bọc của kết giới, khu rừng rậm trên đỉnh núi của ngọn linh sơn này không hề thay đổi gì, hầu như cây cối chẳng cao hơn là bao.
Nhờ vậy nên dù có nhắm mắt Thư Hàng cũng có thể tìm ra được vị trí Thông Nương cắm rễ trước đây.
“Chính là chỗ này.”
Tống Thư Hàng nói, trên mặt lộ vẻ thổn thức.
Vị trí này chính là nơi hắn bị trồng xuống, dầm mưa dãi nắng phơi gió phơi sương hết ngày này sang ngày khác, hết năm này sang năm khác. Ở chỗ này, hắn biến thành một cây hành trải qua mấy trăm năm tối tăm nhất, nhàm chán nhất trong cuộc đời.
“Nè nè nè, quá đáng lắm rồi nhé! Tại sao ngươi lại quen thuộc hơn cả ta vậy hả? Đây là nơi ta được trồng xuống kia mà?”
Thông Nương tức giận đến giậm chân.
Tống Thư Hàng bật cười:
“Đừng tức giận, mau tới xem thử rốt cuộc nơi này có vật gì lại có thể hấp dẫn cô trở lại đây nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận