Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 127: Thả Con Cháu Tô Thị Ra!

Chương 127: Thả Con Cháu Tô Thị Ra!
Bốn giờ chiều.
Đợi đến khi học lý thuyết ở trường dạy lái xe xong, Tống Thư Hàng và Thổ Ba đi đăng ký tham gia cuộc khi thấy bằng.
Đối với hắn và Thổ Ba thì phần thi lý thuyết không có gì là khó khăn.
Chưa đến năm phút, cả hai đã đạt được kết quả tối đa.
Sau đó hai người nhận bảng điểm của phần thi lý thuyết từ chỗ giám khảo, rồi rời phòng thi.
“Thư Hàng, tao tìm được giáo viên rồi. Tao với mày đi nộp tiền học thực hành, rồi người ta cho tập, cùng lắm thì nửa tháng là đi thi được.” Thổ Ba cười gian, vị giáo viên mà cậu ta tìm được là người giúp tiết kiệm thời gian nhất, người ta có thể nhanh chóng sắp xếp thời điểm thi thực hành được.
“Được rồi, lúc nào nộp học phí thì bảo tao.” Tống Thư Hàng nói tiếp, “Đúng rồi, Thổ Ba, tối tao có việc phải ra ngoài, bữa tối nay đừng đợi tao.”
“Được, biết rồi.” Thổ Ba đáp.
Cả hai tạm biệt nhau ở trường dạy lái xe.
Tống Thư Hàng vừa rời trường dạy lái xe, A Thập Lục đứng đợi nãy giờ bèn tiến lên đón.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu? Cái manh mối mà ngươi nói là gì?” Cô hỏi với điệu tò mò.
Tống Thư Hàng vỗ cây hắc thiết phi kiếm bên eo, bảo:
“Manh mối chính là cây phi kiếm của Thông Huyền Đại Sư này đây.”
Do có trận pháp che mất, nên A Thập Lục không nhìn thấy cây kiếm này. Cô nhớ rằng Tống Thư Hàng dựa vào nó để chém thích khách.
Cây phi kiếm này chính là manh mối sao?
A, đợi chút! Ban đầu, thích Khách mới là kẻ cầm kiếm tới đúng không?
“Cây phi kiếm này được Thông Huyền Đại Sư “Phi kiếm truyền thư” mà lưu lại, sau Dược Sư tiền bối bảo ta gửi nó về cho Thông Huyền Đại Sư theo đường bưu điện.” Tống Thư Hàng giải thích, “Nhưng hôm qua, Tiểu Giang, người nhận việc chuyển phát thanh kiếm này, gọi điện bảo ta rằng, hắn bị người ta đánh xỉu, đồ chuyển đi cũng bị cướp.”
Việc này... trùng hợp thật đấy.
Ai mà ngờ, tên thích khách kia lại cầm hắc thiết phi kiếm theo để ám sát A Thập Lục. Cuối cùng lại bị Tống Thư Hàng dùng chính thanh kiếm đó để giết ngược lại.
A Thập Lục hỏi:
“Thanh kiếm này bị tên thích khách đó cướp sao?”
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Không, người kiếm kiếm không phải tên thích khách đó. Lúc gọi điện, Tiểu Giang bảo ta rằng tên cướp kiếm đã bị bắt vào hôm qua rồi, còn bị nhốt trong tay hắn. Theo ta thấy, tên cướp và thích khách rất có thể là đồng lõa.”
“Vậy nên, giờ chúng ta phải đi gặp tên cướp đó, sau đó moi những thông tin chúng ta muốn từ miệng hắn. Chỉ cần biết thân phận hắn, là có thể điều tra được manh mối.”
Tống Thư Hàng nghi rằng, chuyện của Tiên Nông Tông có liên quan đến thế lực đứng sau tên thích khách. Rõ ràng là chúng muốn tạo mâu thuẫn giữa Tô Thị A Thập Lục và Tiên Nông Tông để đắc lợi.
“Giờ chúng ta đi tìm Tiểu Giang sao?” Hai mắt A Thập Lục sáng rực lên.
“Ta gọi điện cho Tiểu Giang để hỏi xem hắn đang ở đâu đã.” Tống Thư Hàng mở di động, bấm số của Tư Mã Giang.
Tư Mã Giang chuyển máy rất nhanh.
Không đợi Tống Thư Hàng mở miệng, Tư Mã Giang đã nói ngay:
“Cậu Thư Hàng. Cậu định hỏi chuyện về vụ chuyển phát sao? Xin cứ yên tâm, bọn tôi đã moi được vị trí của tên đồng lõa rồi. Tối nay, tôi nhất định sẽ lấy lại cái kiện đồ ấy về!”
Tống Thư Hàng nhìn thanh kiếm bên hông, cười bảo:
“Ha ha, không cần tìm kiện đồ ấy nữa. Do một số việc trùng hợp nên hiện món đó vừa quay về với tôi rồi. Quá trình cụ thể thế nào thì nói sau. Hiện tôi có việc cần nhờ Tiểu Giang, tôi muốn gặp tên cướp đó để hỏi vài chuyện.”
Ở đầu bên kia, Tư Mã Giang có chút sửng sốt, nhưng vẫn đáp lời ngay tắp lự:
“Không thành vấn đề, giờ tôi đang ở trụ sở của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu ở Giang Nam. Giờ cậu ở đâu? Tôi lái xe qua đón!”
“Cũng được, vậy qua cửa đông của đại học Giang Nam đón chúng tôi đi. Bọn tôi đứng đó đợi anh.” Tống Thư Hàng đáp.
“Qua luôn đây.”Tư Mã Giang bảo.
Tống Thư Hàng cúp máy rồi quay sang bảo:
“Đi thôi, chúng ta qua cửa đông đợi Tiểu Giang.”
“Ừm.” Tô Thị A Thập Lục cất tiếng.
Hai người đi dọc theo hồ nhân tạo trong trường để qua cửa đông.
“A Thập Lục, A Thất tiền bối sao vẫn chưa qua nhỉ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Vốn nói là mười phút sau là đến, thế mà giờ đã qua mấy tiếng rồi ấy chứ?
“Ai mà biết?”A Thập Lục bảo.
“Ta vào nhóm chat hỏi chút.” Tống Thư Hàng mở nhóm chat Cửu Châu số 1 ra, rồi nhắn một tin lên.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“A Thất tiền bối, ngươi chưa qua à?”
Bắc Hà Tán Nhân trả lời:
“Bên ta cũng không nhận được tin hồi đáp của A Thất, giữ liên lạc đi, nếu có tin gì về A Thất, ta sẽ báo ngươi.”
“Được, giữ liên lạc. Giờ bọn ta chuẩn bị qua trụ ở của Thu Phong Express ở Giang Nam, nếu A Thất tiền bối có nhắn lại thì bảo hắn tới thẳng trụ sở tìm bọn tôi là được.”Tống Thư Hàng đáp.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Được, nhớ giữ an toàn.”
A Thập Lục thở dài, bảo:
“Thôi, để ta hỏi đi. Thư Hàng, cho ta mượn di động một chút, ta gọi điện cho A Thất xem hắn đang ở đâu.”
“Thế thì tốt quá.” Tống Thư Hàng quay người lại đưa di động cho cô.
A Thập Lục cúi đầu bấm số.
Một lúc sau, cô nhíu mày bảo:
“Điện thoại của A Thất hết pin à? Sao cứ tắt máy vậy?”
“Vậy đành đợi đến khi hắn chủ động liên lạc vậy... A, cái gì kia?” Tống Thư Hàng chỉ về phía xa xa, hỏi.
Từ hướng ngón tay hắn chỉ, có thể nhìn thấy ở khoảng trời cách đó không xa, có một luồng khói đen tụ lại thành hình cầu, đang lao rất nhanh.
Mà phía sau quả cầu khói đó, có một con chó Kinh Ba, dài chừng năm mét, đang le lưỡi đuổi theo nó.
Một quả cầu, một con chó, chơi đuổi bắt trên không.
Nhưng điều đáng lưu ý là, không một học sinh nào nhìn thấy quả cầu và con chó ấy, họ xem chúng như không tồn tại.
“Yêu thú sao?” Tô Thị A Thập Lục nói.
Thể chất của yêu thú rất đặc biệt, người phàm không thể phát hiện chúng nó.
Trong lúc hai người nói chuyện, quả cầu đen kia bỗng nhiên đổi hướng, lao về phía Tống Thư Hàng và A Thập Lục.
Tống Thư Hàng đặt một tay lên phi kiếm, tay kia luồn vào áo, túm một lá phá tà phù, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Quả cầu đen áp sát rồi bỗng nhiên nổ tung, bọc Tống Thư Hàng và A Thập Lục vào trong nó.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa màn khói:
“Khặc khặc, con cháu nhà Tô Thị, tìm được ngươi rồi!”
“Kẻ nào?” Tống Thư Hàng quát.
Vừa dứt lời, hắn bỗng cảm nhận được một bàn tay khổng lồ túm mình lên. Hắn cảm thấy mình bỗng chốc bay lên như diều gặp phải gió!
Mà Tô Thị A Thập Lục ở phía sau, thì bị một nguồn sức mạnh vô hình hất tung.
“Khặc khặc. Tên ta sao, ngươi có thể gọi ta là An Tri Ma Quân!” Quả cầu khói đen nở nụ cười quái dị, “Con cháu Tô Thị, đi với ta một chuyến được không? Yên tâm, ta không định lấy mạng ngươi.”
“Đồng lõa của tên thích khách nọ sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Mà nữa, ta không phải con cháu Tô Thị.
An Tri Ma Quân, bắt nhầm à?
Ma Quân không trả lời Tống Thư Hàng, bởi con chó phía sau đã gầm lên giận dữ, phóng nhanh tới rồi cắn vào màn sương.
“Con chó chết tiệt!” An Tri Ma Quân tóm chặt Tống Thư Hàng, rồi tăng tốc, bay về phía không trung.
“Gâu gâu!” Con chó Bắc Kinh khổng lồ bám riết không thôi.
Ngay khi An Tri Ma Quân túm Tống “con cháu Tô Thị”, bay lên cao, từ một góc khác của sân trường, bỗng xuất hiện một bóng người, người này đuổi theo quả cầu khói đen:
“Bỏ con cháu Tô Thị ra, tên khốn! Cô ta là mục tiêu của bọn ta!”
Chính là ông chú của Tiên Nông Tông nọ, hai tay hắn còn quấn băng vải.
Quả cầu An Tri Ma Quân, con chó, và ông chú đuổi theo nhau, loáng một cái đã biến mất.
Nhân vật chính của sự kiện này, Tô Thị A Thập Lục ôm bụng, đầu đau đớn, cô bò dậy từ nền đất…ơ kìa, cô mới là con cháu Tô Thị chứ nhỉ?
Mấy kẻ này bắt Tống Thư Hàng làm trò gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận