Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1144: Thu Kiếm Cực Ngầu Ngay Lúc Trận Quyết Chiến Đến Lúc Cao Trào

Chương 1144: Thu Kiếm Cực Ngầu Ngay Lúc Trận Quyết Chiến Đến Lúc Cao Trào
Đao ý thật bá đạo, rõ ràng là dùng kiếm chém ra, nhưng lại không hề làm suy giảm sự bá đạo của đao ý này chút nào.
Đao ý này còn mạnh hơn cả luồng đao ý trảm thiên cuối cùng trên khôi giáp đao ý vào buổi sáng, lúc hắn luận bàn phòng ngự chi đạo với Bá Tống đạo hữu.
“Bá Tống, Bá Tống, thánh danh này quả nhiên không sai.”
Đông Qua Thánh Quân thầm nói trong lòng.
Nhưng đao ý này mới chỉ là màn mở đầu thôi.
Sau khi bùng cháy trên Xích Tiêu kiếm, lửa đỏ giống như dòng chảy, lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm, lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Chỉ lát sau, ngọn lửa đầy trời đã phủ kín Tống Thư Hàng. Lúc này, người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy lửa cháy hừng hực và một bóng người mơ hồ đang cầm thanh Xích Tiêu trong tay mà thôi.
Tống Thư Hàng từ hư không đáp xuống mặt đất, bước từng bước đến gần Đông Qua Thánh Quân.
Mỗi khi hắn bước ra một bước, ngọn lửa đầy trời kia lại thiêu đốt theo chân hắn. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên cực nhanh, mặt đất khô cằn nứt nẻ, nước bốc hơi, cỏ cây héo úa. Thậm chí một số dòng chảy nhỏ dưới chân núi cũng bị bốc hơi khô cạn.
Đây mới chỉ là bắt đầu... Theo từng bước chân Tống Thư Hàng bước ra, ngọn lửa cháy càng mạnh, nhiệt độ tiếp tục tăng lên.
Cho dù đã lùi ra xa ngàn mét, nhưng mấy vị phóng viên kia vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả không khí hít vào khi hô hấp cũng nóng bỏng vô cùng.
“Trời ạ, đây chính là uy lực khi Huyền Thánh bát phẩm chính thức ra tay đấy ư?”
Phóng viên của radio tu sĩ Thần Cương không ngừng nuốt nước miếng, nhưng trong cổ họng vẫn khô nóng không chịu nổi.
“Một đao này thật bá đạo, còn chưa chính thức chém ra mà đã có uy thế bậc này rồi. Nghìn năm đệ nhất thánh quả là danh bất hư truyền.”
Phóng viên của nhật báo tu sĩ nhận xét. Hắn cảm thấy lượng nước trong thân thể mình đều bị bốc hơi hết rồi.
“Đây... mới chỉ là màn dạo đầu trước khi chính thức vung đao thôi. Chúng ta lui về sau chút nữa đi, cách nghìn mét vẫn còn quá gần.”
Phóng viên của kênh Thánh Điện cười khổ nói.
Lúc này đây, cách cả nghìn mét vẫn không an toàn. Màn dạo đầu trước khi vung đao của Bá Tống Huyền Thánh đã dẫn tới nhiệt độ kinh khủng bậc này, chờ đến khi một đao Phần Thiên chính thức chém đến trên người Đông Qua Thánh Quân thì sẽ bộc phát lực tàn phá kinh khủng đến mức nào đây?
Mấy vị phóng viên vội thu hồi dụng cụ quay chụp rồi lui về sau.
May mà thiết bị quay chụp bọn họ sử dụng đều là thành quả kết hợp giữa tu chân và khoa học kỹ thuật chứ không phải là vật phàm. Nếu không, bọn họ đừng hòng quay được bất kỳ thứ gì, dù chỉ là cái bóng của Tống Thư Hàng và Đông Qua Thánh Quân.
...
Tốc độ bước đi của Tống Thư Hàng cũng không chậm, thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành được phát huy đến mức tối cao. Mỗi bước bước ra, khí thế trên người lại tăng lên hết mức có thể, mỗi một bước đều tựa như đang đạp trong tâm khảm đối thủ.
Cuối cùng khi khí thế trên người tăng lên tới đỉnh điểm, hắn cũng đã đi tới khoảng cách thích hợp, cách Đông Qua Thánh Quân một trăm mét.
Khoảng cách này là cự ly công kích tốt nhất mà Xích Tiêu tính toán ra. Ở khoảng cách này, hắn có thể khống chế Phần Thiên Hỏa Diễm Đao chém ra dễ nhất, không đến nổi gây ra tai nạn.
“Mạnh thật, liệu ta có thể đỡ nổi... một đao này không?”
Trong đầu Đông Qua Thánh Quân chợt hiện lên ý nghĩ này. Hắn cực kỳ tự tin vào phòng ngự chi đạo của bản thân nhưng khi đối mặt với một đao này ở cự ly gần, trong lòng lại không nắm chắc.
Ngọn lửa lan rộng ra từ trên người Tống Thư Hàng đã hóa thành biển lửa, bao phủ luôn cả Đông Qua Thánh Quân vào trong.
“Phần Thiên!”
Ngay lúc này, Tống Thư Hàng khẽ quát hai tiếng, tay phải cầm kiếm chém về phía Đông Qua Thánh Quân.
Vung kiếm, hạ kiếm.
Biển lửa cộng hưởng với một đao của Tống Thư Hàng, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt giống như sóng lớn, cuối cùng... toàn bộ hội tụ vào trong một đao kia.
Ngay lúc này, trong mắt Đông Qua Thánh Quân chỉ có thể thấy lửa đỏ ngập trời!
Ngoài lửa ra hắn không còn thấy được gì nữa.
Dường như bản thân đang đi vào một thế giới lửa vậy.
Kiếm ý Phần Thiên mang theo đao diễm bá đạo chém mạnh lên lá chắn lớn của Đông Qua Thánh Quân.
Trên người Đông Qua Thánh Quân được bao phủ rất nhiều pháp thuật phòng ngự, pháp thuật thánh quang phụ trợ, nhưng ngay lúc tiếp xúc với đao diễm, toàn bộ đều vỡ nát. Minh văn tượng trưng cho thuộc tính kháng lửa trên người hắn chẳng tạo ra được chút tác dụng kháng tính nào khi đối mặt với ngọn lửa đẳng cấp trước mắt cả.
Mà hào quang thánh kỵ sĩ và kim cương thân thần bí đều không cách nào chống đỡ nổi nhiệt độ cao do ngọn lửa cuồn cuộn ngút trời kia tạo ra.
Rõ ràng phòng ngự của bản thân vẫn chưa bị phá vỡ nhưng Đông Qua Thánh Quân lại cảm thấy lượng nước trong thân thể như đang bị bốc hơi, môi cũng khô đến mức muốn nứt ra.
Một hơi thở sau...
Lá chắn lớn trong tay Đông Qua Thánh Quân tự động thu nhỏ lại, hóa thành thanh kiếm to ánh vàng rực rỡ như lúc đầu.
Phòng tuyến lá chắn lớn đã bị đột phá!
Lá chắn lớn này chính là pháp khí bản mệnh của Đông Qua Thánh Quân, hắn đã dùng nó một người một lá chắn cố gắng chống đỡ thiên kiếp bát phẩm suốt ba năm! Nhưng... khi đối mặt với một đao Phần Thiên này, lá chắn lớn chỉ trụ được một hơi thở, hơn nữa còn có loại ảo giác sắp bị tan chảy.
“Không ngờ công kích của Bá Tống Huyền Thánh lại mạnh đến mức này...”
Đông Qua Thánh Quân nói thầm trong lòng.
Quan trọng hơn chính là Bá Tống Huyền Thánh cũng không phải tu sĩ chuyên về hệ công kích, đối phương theo phái công phòng nhất thể.
Trong lúc Đông Qua Thánh Quân đang suy nghĩ, khải ý trên người hắn cũng bị đột phá, khôi giáp khải ý màu vàng rực rỡ vỡ nát.
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao liên tiếp đột phá lá chắn lớn và khôi giáp khải ý, dư thế không giảm, tiếp tục chém về phía thân thể của Đông Qua Thánh Quân.
“Chắc xong việc rồi nhỉ?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tiếp theo... chỉ cần khống chế cho Phần Thiên Hỏa Diễm Đao ngừng lại trước khi chém trúng người Đông Qua Thánh Quân là được.
Sau đó hắn chỉ cần bình tĩnh nói với Đông Qua Thánh Quân:
“Ngươi thua rồi.”
Vậy là trận quyết chiến “một chiêu định thắng bại” này có thể hạ màn.
“Không hổ là Bá Tống đạo hữu, đây mới là trận quyết đấu ta mong muốn, đây mới là thời điểm ta có thể chứng minh chính mình... A a a a!”
Đúng lúc này, Đông Qua Thánh Quân đột nhiên thét to.
Ngay lúc Phần Thiên Hỏa Diễm Đao sắp chém trúng người, trên thân thể hắn đột nhiên hiện lên một tầng hư ảnh hình pháo đài cỡ nhỏ.
Pháo đài kia bao bọc cả người Đông Qua Thánh Quân lại, bảo vệ hắn kín kẽ. Lúc hư ảnh pháo đài này xuất hiện, nó lập tức chặn đứng công kích của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.
Đây là thủ đoạn cuối cùng của Đông Qua Thánh Quân, là phòng ngự mạnh nhất mà hắn nghiên cứu ra cho đến nay.
“Cương Thiết Bảo Lũy* phòng ngự tuyệt đối!”
Đông Qua Thánh Quân thở hổn hển, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn đã dồn hết toàn lực vào một chiêu Cương Thiết Bảo Lũy này.
Phòng ngự chi đạo của hắn, niềm tin của hắn, toàn bộ hội tụ vào chiêu Cương Thiết Bảo Lũy này.
“Ngăn lại, ngăn một đao này lại cho ta! Thời khắc chứng minh phòng ngự chi đạo của ta chính là ngay lúc này!”
Đông Qua Thánh Quân gào thét trong lòng.
Ầm!
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao chém vào hư ảnh pháo đài lần nữa.
Cương Thiết Bảo Lũy chấn động dữ dội, nhìn như chao đảo sắp đổ nhưng cuối cùng nó vẫn trụ lại được một cách ngoan cường!
Cùng lúc này, ngọn lửa hừng hực bao phủ toàn bộ pháo đài sắt thép, thiêu đốt mãnh liệt.
...
Phóng viên của các kênh tin tức quay lại một màn này từ các góc độ khác nhau.
Vốn dĩ khi thấy phòng ngự do Đông Qua Thánh Quân bày ra bị một đao của Bá Tống Huyền Thánh phá hết, tất cả mọi người cứ tưởng rằng Đông Qua Thánh Quân sắp bại trận nhưng không ngờ hắn vẫn còn một pháp môn phòng thân cuối cùng.
Phòng ngự của Cương Thiết Bảo Lũy cực kỳ cứng cáp.
Vậy thì trong trận quyết đấu “một chiêu định thắng bại” này, ai thắng ai thua vẫn chưa xác định được.
Rốt cuộc là công kích của ngàn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh cao hơn một bậc? Hay là phòng ngự chi đạo của ngàn năm đệ ngũ thánh Đông Qua Thánh Quân sẽ đứng vững đến phút cuối cùng?
Tối nay bọn họ muốn hợp tác với nhau viết ra một tin tức chấn động cả thế giới.
...
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao và Cương Thiết Bảo Lũy đang giằng co quyết liệt.
Dựa vào pháo đài sắt thép, Đông Qua Thánh Quân đã chống đỡ hơn năm hơi thở.
Xích Tiêu kiếm:
[Phải công nhận mặc dù tên tiểu tử này cuồng phòng ngự chi đạo đến mức tẩu hỏa nhập ma nhưng đúng là cũng có mấy phần bản lĩnh. Lực phòng ngự của Cương Thiết Bảo Lũy này vượt qua tưởng tượng của ta đấy.]
[Có chém nổi không?]
Tống Thư Hàng chỉ muốn biết vấn đề này thôi.
Xích Tiêu kiếm:
[Đương nhiên là nổi, chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong thì hãy thu kiếm đi. Ta sẽ tặng hắn một kích cuối cùng ngay lúc thu kiếm.]
Tống Thư Hàng:
[Không cần ta phối hợp à?]
[Không cần, tiếp theo ngươi chỉ cần thu kiếm cho thật ngầu là được rồi. Ta muốn thẳng tay nghiền nát phòng ngự chi đạo của tên tiểu tử kia, sau đó nhìn xem hắn có thể phá rồi lập, tiến xa hơn trên phòng ngự chi đạo không.]
Xích Tiêu kiếm nói.
[Được thôi.]
Tống Thư Hàng đáp.
...
Vì vậy dưới cái nhìn chăm chú của các phóng viên, Tô thị A Thập Lục, Thi và Tiểu Thải, Tống Thư Hàng đột nhiên chậm rãi thu kiếm.
Hắn xoay cổ tay, cầm ngược chuôi kiếm. Tiếc là không có vỏ kiếm, nếu không, làm động tác tra kiếm vào vỏ thật ngầu đúng là một lựa chọn rất hay.
Ngay lúc Tống Thư Hàng xoay cổ tay thu kiếm, mỹ nhân rắn công đức lại lặng lẽ hiện thân. Cô đứng im bên cạnh Tống Thư Hàng, nhận lấy Xích Tiêu từ trong tay hắn.
Phóng viên của nhật báo tu sĩ, đài truyền hình tu sĩ thần cương và những kênh đưa tin khác đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Chiến đấu đang đến lúc cao trào, sao Bá Tống Thánh Quân lại đột nhiên thu kiếm thế này?
Chẳng lẽ...
Các phóng viên vội vàng nhìn chăm chú vào Đông Qua Thánh Quân.
Rắc rắc rắc~~
Một loạt tiếng vỡ vụn vang lên.
Trên Cương Thiết Bảo Lũy của Đông Qua Thánh Quân xuất hiện một vết rạn nhỏ, sau đó vết rạn càng ngày càng lớn, nhanh chóng lan khắp toàn bộ pháo đài sắt thép.
Ầm~~
Cương Thiết Bảo Lũy bị công phá, rõ ràng là hư ảnh... nhưng sau khi vỡ nát, nó lại bắn về phía trước giống như vô số mảnh vỡ làm bằng sắt thép thật.
Sau khi phá vỡ pháo đài sắt thép, đao diễm của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao vẫn duy trì khí thế bá đạo tiếp tục chém xuống, cuối cùng dừng lại ngay trước người Đông Qua Thánh Quân.
Lúc này, toàn bộ đao ý, đao khí và nhiệt độ cao trên đao diễm đều thu liễm lại, nhìn qua chẳng khác gì một đao Hỏa Diễm Đao bình thường thực thể hóa. Nhưng Phần Thiên Hỏa Diễm Đao thế này mới là trạng thái đáng sợ nhất. Chính Phần Thiên Hỏa Diễm Đao ở trạng thái này đã dùng một kích đánh nát Cương Thiết Bảo Lũy.
“Quả nhiên, ta vẫn thua.”
Đông Qua Thánh Quân nói.
Lần này hắn thua tâm phục khẩu phục, khác hoàn toàn với khi đối mặt với sự uy hiếp của vũ khí hạt nhân. Lúc đối mặt với vũ khí hạt nhân, hắn khẩu phục nhưng tâm không phục.
Cương Thiết Bảo Lũy của hắn vẫn còn rất nhiều điểm cần cải tiến, đặc biệt là kết cấu của pháo đài, cần phải tiến hành sửa đổi một chút.
Thật ra Đông Qua Thánh Quân cũng đang hao tâm tổn trí cho vấn đề này lắm.
Ngàn năm đệ nhất thánh VS ngàn năm đệ ngũ thánh, tuyên bố kết thúc!
“Cẩn thận!”
Đúng lúc này, Tô thị A Thập Lục, Thi và các phóng viên đột nhiên kêu lên.
Chỉ thấy trong số những mảnh vỡ Cương Thiết Bảo Lũycủa Đông Qua Thánh Quân, có mấy mảnh bắn ra mấy lần, va chạm vào nhau xong lại bắn về phía Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận