Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1156: Cá Voi To Quá, Một Nồi Hầm Không Hết

Chương 1156: Cá Voi To Quá, Một Nồi Hầm Không Hết
Tống Thư Hàng không ngờ khả năng bơi lặn của Tô Thị A Thập Lục lại xuất sắc như thế, cô như một mỹ nhân ngư, sau khi vừa nhảy xuống nước thì đôi chân nhỏ trắng nõn lay động rồi nhanh chóng bơi ra xa.
Ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, Tống Thư Hàng chỉ có thể cố gắng hết sức mà bơi theo.
A Thập Lục càng bơi càng nhanh, càng lặn càng sâu, cô sử dụng pháp môn giúp nín thở, thân hình nhanh nhẹn dạo quanh dưới đáy biển.
Sau khi Tống Thư Hàng đuổi theo được chốc lát thì tạm thời dừng lại.
Hắn chưa từng học qua pháp môn giúp nín thở, tuy rằng chỉ bằng thực lực tứ phẩm của hắn, dù không hô hấp trong thời gian dài cũng không thành vấn đề, có điều nín thở không phải là một việc làm người ta dễ chịu gì.
Cũng may trước kia hắn học được một tiểu pháp thuật có tên ‘Quy Tức Thuật’ từ chỗ Bạch Tôn Giả, hắn nhanh chóng vẽ một phù văn lên lòng bàn tay, thi triển Quy Tức Thuật trên người mình.
Sau đó hắn tiếp tục theo sát A Thập Lục bơi xuống sâu dưới đáy biển.
Cũng không biết đã lặn được bao xa…
Đột nhiên, A Thập Lục đảo vòng phía sau một tảng đá ngầm rồi biến mất trước mặt Tống Thư Hàng.
“Thập Lục?”
Tống Thư Hàng dùng phương thức truyền âm nhập mật để liên hệ với Tô Thị A Thập Lục.
Nhưng Tô Thị A Thập Lục lại không trả lời.
Tống Thư Hàng vội vàng tăng tốc lặn xuống chỗ tảng đá ngầm kia.
Sau đó hắn nhìn thấy Tô Thị A Thập Lục ngồi dựa vào đá ngầm, thân thể bồng bềnh, đôi chân mảnh khảnh đong đưa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ au, sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng tiến đến thì cười khẽ.
“Mệt à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô Thị A Thập Lục lắc đầu.
“Vậy tìm được con mồi rồi ư?”
Tống Thư Hàng cẩn thận bơi đến bên cạnh Thập Lục, tiếp tục truyền âm hỏi.
Trong lúc nói chuyện.
Ào ào ào ~~
Tống Thư Hàng nghe được một loạt tiếng động kỳ quái.
Hắn phóng tầm mắt nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền đến… Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy dường như phương xa có một bóng dáng hình rồng màu trắng đang vọt đến cực nhanh.
“Rồng?!”
Tống Thư Hàng bất giác hỏi.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Lúc này, con rồng trắng kia đã càng bơi càng xa, sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“Không ngờ có thể nhìn thấy rồng trắng ở nơi này, vận may của chúng ta thật không tệ.”
Tô Thị A Thập Lục cười hì hì.
Tiếp đó, cô kéo ống tay áo Tống Thư Hàng để đứng lên. Nhưng khi đứng được một nửa, thân thể cô lại lay động theo dòng hải lưu.
“Ta không nhúc nhích được, cõng ta bơi một lát đi.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
“Vừa rồi không phải cô bảo không mệt sao?”
Tống Thư Hàng cười nói, tiếp đó hắn xoay người cõng Tô Thị A Thập Lục lên.
“Hứ.”
Tô Thị A Thập Lục hừ nhẹ một tiếng, đầu tựa vào vai Tống Thư Hàng.
Khóe mắt cô nhìn về phía rồng trắng rời đi.
Về chuyện của rồng trắng… Bởi vì một giao ước nên tạm thời cô không thể nói cho Tống Thư Hàng biết. Vậy nên, tạm thời cứ giấu thêm một thời gian nữa vậy.
Giờ rồng trắng phải đến Long Vương Điện, thân phận của Tô Thị A Thập Lục không thích hợp đến đó vì nó là cấm địa của hải tộc.
Lúc rồng trắng rời đi đã mang theo toàn bộ năng lượng của cô, cho nên cô mới suy yếu như vậy, qua hồi lâu cũng chưa khôi phục lại được.


“Chúng ta về bờ à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô Thị A Thập Lục:
“Không, chúng ta còn chưa bắt được cá cơ mà. Chúng ta lặn thêm chút nữa đi, chờ sau khi ta khôi phục một chút thì chúng ta lại bắt một con cá thật to!”
Tống Thư Hàng:
“Ha ha, được rồi, bắt cá to ơi là to, càng to càng tốt.”
Nếu A Thập Lục đã muốn một con cá to thì cứ tiếp tục tìm xem sao.
Dưới đáy biển, loài cá hình thể lớn cũng không hiếm thấy.
Tốt nhất là thịt ngon một xíu.
Tìm thử xem có thể tìm được loài cá dài hơn một mét hay không.
Tống Thư Hàng cõng A Thập Lục, sau đó tế ra bảo đao Bá Toái, bắt đầu qua lại như con thoi dưới đáy biển.
“Nhanh lên, nhanh lên, con cá phía trước trông có vẻ rất lớn kìa.”
A Thập Lục vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng:
“Bám chặt vào.”
Bảo đao Bá Toái tăng tốc, phóng về phía con cá thoạt nhìn có vẻ dài hơn một mét kia.
Cũng chẳng biết con cá này có thể ăn được hay không, dù sao thì cứ đuổi theo trước đã rồi nói.
Chỉ là việc hoạt động dưới đáy biển rốt cuộc vẫn không bằng trên đất liền, hơn nữa biển cả là sân nhà của cá. Tống Thư Hàng cõng A Thập Lục đuổi theo, lại đột nhiên bị mất dấu con cá kia.
“Nếu không một hồi gặp con cá to hơn thì ta trực tiếp chém một đao nhé?”
Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
Tô Thị A Thập Lục:
“Vậy thì có gì hay chứ? Chúng ta phải bắt sống mới vui.”
“Vậy dùng công năng thánh ấn, trực tiếp trói chúng nó lại.”
Tống Thư Hàng nói.
“Làm vậy chán lắm, dùng hai tay đuổi bắt mới vui. Dù sao thì chúng ta cũng có việc gì gấp, xem như chơi đùa đi, luyện tập trình độ ngự đao phi hành của ngươi nữa.”
Tô Thị A Thập Lục:
“Í ~ Chỗ đó lại có một con cá lớn kìa, chúng ta mau lên.”



Dưới tiền đề không sử dụng các loại năng lực ăn gian như ‘đao ý, đao khí, thánh ấn’, bắt cá đúng là một kỹ thuật sống.
“Ngự đao phi hành của ngươi còn chưa đủ linh hoạt đâu.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng:
“Ôi trời, bởi vì ‘Đao Độn - Bá Vương’ cô dạy ta là kiểu bộc phát theo đường thẳng đó.”
“Cũng đúng.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
“Ta thử đuổi theo thêm lần nữa, nếu lại không được, chúng ta đành đổi cách bắt cá khác vậy.”
Tống Thư Hàng nói.


Mười lăm phút sau.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục ngu người.
Hai người ‘bắt’ được một con cá to ơi là to.
Con cá này đặc biệt lớn, kích cỡ tựa như một hòn đảo nhỏ vậy.
Được rồi, nghiêm túc mà nói, tên này không phải ‘loài cá’, tên này là một con cá voi biến dị.
“Ha ha ha, Bá Tống đạo hữu, các ngươi đang bắt cá à, ha ha ha, không ngờ ta lại bị các ngươi bắt thế này.”
Con cá voi lớn kia phát ra tiếng cười hô hố rất quái dị.
Tống Thư Hàng nhìn con cá voi còn lớn hơn hải đảo kia mà cảm thấy nghẹn họng.
Tên này là ai vậy?
Vừa tới đã ra vẻ như có quen biết với mình ấy.
“Được rồi, Thập Lục. Con cá này đủ lớn rồi.”
Tống Thư Hàng cười khan nói.
Tô Thị A Thập Lục:
“Cá voi không phải cá, hơn nữa lớn như vậy thì một nồi hầm không hết.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cá voi lớn:
“...”
“Ừm, lớn như vậy, một nồi đúng là hầm không hết. Có điều không sao cả, có thể chia ra làm vài nồi để hầm, ngon lắm ớ!”
Lúc này, một giọng nói ngốc nghếch đột nhiên truyền đến từ bên cạnh mấy người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và cá voi lớn đều kinh hãi nhìn sang bên cạnh.
Đặc biệt là cá voi lớn Cật Qua Thánh Quân, lấy thực lực bát phẩm của hắn vậy mà lại không hề phát hiện kẻ khác đến gần, chuyện này đúng là đáng sợ.
Lúc hai người một cá voi quay đầu lại thì nhìn thấy một vị nho sinh đang cười ngây ngô đứng bên cạnh. Tóc tai hắn bù xù, quần áo lộn xộn, giày trên chân cũng chỉ còn lại có một chiếc.
Chỉ là trên người hắn có ‘tiên năng’ mạnh mẽ đang tuôn trào, thỉnh thoảng nhấc lên một đợt sóng triều đáng sợ.
Kiếp Tiên cửu phẩm!
Lúc này, nho sinh cười ngớ ngẩn kia đang chảy nước miếng nhìn cá voi, lặp lại lần nữa:
“Ngon lắm ớ!”
Vảy cá toàn thân Cật Qua Thánh Quân đều dựng ngược lên.
Trong ánh mắt của đối pương tràn đầy dục vọng trắng trợn, đó chính là thật sự muốn cắt hắn ra, chia làm vài nồi để hầm!
“Đạo hữu đừng làm bậy, tại hạ Cật Qua Đạo Nhân, tu luyện đại công đức, có giao tình thâm hậu với Nho môn. Ta quen biết rất nhiều vị hành giả của Nho môn, đều là người một nhà!”
Cật Qua Thánh Quân la lớn lên.
“Nho môn?”
Nho sinh si ngốc kia nghiêng đầu suy tư.
“Nho gia, Nho gia… Hu hu hu hu…”
Đột nhiên, thư sinh si ngốc kia khóc òa lên, sau đó lao điên cuồng về phía xa.
Thực lực của hắn mạnh mẽ đến cực điểm, nước biển không cách nào ngăn cản hắn. Hắn đấu đá lung tung khiến nước biển tách thành hai. Ở nơi hắn vọt qua, nước biển chổng ngược lên, dựng đứng thành một bức tường nướcx.
Cứ như vậy, thư sinh si ngốc khóc lóc ầm ĩ càng đi càng xa, chẳng mấy chốc đã biến khỏi tầm mắt mấy người Tống Thư Hàng.
Cật Qua Thánh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy mình sẽ bị cắt ra mang đi hầm.
Trái Đất thật nguy hiểm mà, quả nhiên hắn vẫn nên trở về hành tinh của mình thì hơn.
Tống Thư Hàng nhìn nho sinh đi xa, chỉ cảm thấy dáng dấp của đối phương trông rất quen mắt. Hắn cẩn thận lục lọi trong trí nhớ của mình rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên.
“Người đứng đầu mười ba Kiếp Tiên dưới trướng Thánh Nhân, Đạo Tử.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, hắn từng nhìn thấy pho tượng mười ba Kiếp Tiên Nho gia trên quảng trường ở Bạch Vân thư viện của Nho gia. Bức tượng Đạo Tử đứng đầu kia giống y hệt vị nho sinh si ngốc mới bỏ chạy kia.
Nho gia, Nho môn. Tống Thư Hàng khẽ thở dài.
Giữa hắn và Nho môn cũng có nhân quả rất sâu. Nếu như vị nho sinh si ngốc này thật sự là Đạo Tử, vậy đợi sau khi trở về, hắn sẽ nói việc này cho Hằng Hỏa Chân Quân biết.
Sau đó, Tống Thư Hàng lại nhìn về phía con cá voi quái dị còn to hơn cả hòn đảo nhỏ trước mắt:
“Cật Qua đạo hữu?”
Không ngờ Cật Qua Thánh Quân lại là một con cá voi khổng lồ.
Hơn nữa đối phương thật đúng là cố chấp, ngàn dặm xa xôi chạy từ Hoa Sơn tới đây… là vì một quẻ lúc trước ư?
Tô Thị A Thập Lục tựa trên lưng Tống Thư Hàng, đôi mắt cô khép hờ, mệt mỏi rã rời.
“Bá Tống đạo hữu, à ha, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cật Qua Thánh Quân cười ha ha nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Trùng hợp cái con khỉ ấy.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại.
Lúc Tống Thư Hàng nhìn rõ toàn bộ diện mạo của Cật Qua Thánh Quân, đột nhiên trong lòng hắn nảy ra chút gì đó.
Nguyên hình cá voi này của Cật Qua Thánh Quân được bao phủ bởi “vảy cá voi” dày đặc, lại có lợi trảo cường tráng, đỉnh đầu còn có chiếc sừng sắc nhọn. Thậm chí bên dưới vảy cá còn cất giấu xúc tua trông rất giống mực.
Đây hoàn toàn là loại khuôn mẫu quái thú đóng vai phản diện, cho vào phim hoạt hình thì thế nào cũng bị siêu nhân điện quang tẩn cho một trận nhừ tử.
Có điều đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là… dáng vẻ của Cật Qua Thánh Quân khiến Tống Thư Hàng cảm thấy rất quen mắt.
Ý thức của hắn chìm vào trong đan điền bản mệnh của mình.
Ở nơi đó, một viên hư đan hình cá voi mập đang lười biếng lơ lửng trong đan điền bản mệnh, hấp thụ dinh dưỡng từ thân thể Tống Thư Hàng, tranh thủ sớm ngày hoàn thành việc phát triển, trở thành ‘hư đan tứ phẩm’ chân chính.
Tống Thư Hàng phát hiện hư đan hình cá voi mập của mình giống với Cật Qua Thánh Quân hơn sáu mươi phần trăm.
Thật trùng hợp.
“Được rồi, Bá Tống đạo hữu. Ta là cố ý tới đây tìm ngươi.”
Cật Qua Thánh Quân ho khan một tiếng, nói:
“Nguyên nhân thì ngươi biết rồi đó, ta rất để bụng về kết quả một quẻ trước đó. Ta luôn cảm thấy nguyên nhân quẻ kia xuất hiện là bởi vì ta và Bá Tống đạo hữu, hoặc là nói ánh sáng công đức của ngươi tiếp xúc với nhau.”
Tống Thư Hàng thở dài:
“Được rồi, Cật Qua đạo hữu, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận