Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1160: Tống Tiểu Hữu, Hôm Nay Vận May Của Ngươi Rất Tốt

Chương 1160: Tống Tiểu Hữu, Hôm Nay Vận May Của Ngươi Rất Tốt
Cật Qua Huyền Thánh nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Dù sao hắn thân là kẻ mang huyết mạch thần thú, hắn với cảnh giới bát phẩm, chính là thiên tài địa bảo biết đi trong mắt rất nhiều tu sĩ. Lúc trước khi tu vi hắn còn thấp, những tu sĩ dòm ngó hắn cũng có không ít. Chẳng qua, những tên dòm ngó hắn cũng đã bị bánh xe lịch sự nghiền nát rất thảm, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Không chỉ một mình Cật Qua Thánh Quân nghĩ như vậy. . . Ngay cả Tống Thư Hàng ở bên cạnh cũng đang hoài nghi, liệu có phải Bắc Phương Đại Đế đang thèm ăn “tiệc cá voi” với sốt bí truyền hay không, nên mới kiếm một cái cớ để lừa gạt Cật Qua Thánh Quân.
Dù sao vừa rồi, hắn nghe được Bắc Phương Đại Đế thì thào lẩm bẩm “Có thể chia ra vài nồi để nấu, hấp, kho tàu, sốt, dầu cay” gì đó. Vì vậy, Tống Thư Hàng nghĩ sai cũng là chuyện bình thường.
Bắc Phương Đại Đế liếc cá voi Cật Qua đang trầm mặc, lập tức đoán được trong lòng của hắn đang nghĩ gì.
“Chớ có nghĩ bậy. . . Nếu như cô thật sự muốn lấy tính mạng của ngươi thì chỉ cần giơ tay đâm một cái là giết được ngươi rồi. Đến lúc đó, không chỉ có thể lấy hết tinh huyết trên người ngươi mà còn có thể bỏ vô mấy nồi lớn, nấu được mấy loại mùi vị khác nhau nữa chứ. Hơn nữa, ngươi hoàn toàn chẳng có chút cơ hội chạy trốn nào.”
Bắc Phương Đại Đế lười nhác nói.
Nếu không phải nể mặt của Tống Thư Hàng tiểu hữu và @#%× Tiên Tử thì hắn chẳng thèm điểm con cá voi này làm gì.
Tuy rằng tinh huyết của cá voi bát phẩm rất quý giá, nhưng đối với Bắc Phương Đại Đế mà nói, thì cũng chỉ là “Mới đạt chuẩn”, có tư cách thêm vào bảo khố của hắn mà thôi.
Con cá voi này tu luyện đại công đức, làm vô số việc thiện, sau khi giết chết nó sẽ có rất nhiều điều phiền phức.
Nhưng nếu như Bắc Phương Đại Đế một lòng muốn tinh huyết của nó thì chỉ cần đánh ngất, lấy chút tinh huyết tuyệt đối không thành vấn đề. Lấy chút máu có ích cho sức khỏe mà.
Cật Qua Thánh Quân nghe vậy thì khóc một dòng sông.
——Một lý do thật đơn giản và cục súc, nhưng vị tiền bối này cũng không nói sai. Lúc đối phương xuất hiện, tiện tay tung một chưởng là có thể đóng băng hắn ngay, làm cho hắn mất đi ý thức. Nếu như đối phương thật sự muốn giết hắn thì sợ rằng cũng chỉ cần một chiêu thôi là đã có thể biến hắn thành một con cá voi chết rồi.
“Tiền bối, bước cuối cùng thật sự phải từ bỏ thân xác thật sao? Không lẽ mỗi một vị Kiếp Tiên, đều phải bước ra một bước này ư?”
Cật Qua Thánh Quân tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên là không rồi, đối với phần lớn tu sĩ chính thống mà nói, thân xác là một khâu quan trọng nhất, thậm chí còn liên quan đến việc có thể chứng đạo trường sinh hay không. Nhưng công pháp ngươi tu luyện chính là “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”, con đường của bộ công pháp này hoàn toàn khác với con đường tu luyện chính thống. . . Lai lịch của “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật” rất lớn, trên thực tế bộ công pháp này còn kết hợp với hương hỏa chi đạo. Lúc tu luyện tới cảnh giới bát phẩm đỉnh phong, thân xác và hầu như hòa làm một thể với ánh sáng công đức. Nhưng chắc bản thân ngươi cũng đã cảm ứng được, thân xác đến cuối cùng vẫn là thân xác, cũng không hề hóa thành ánh sáng công đức thật sự, ngươi vẫn sẽ đổ máu, vẫn sẽ bị thương. Mà lúc này đây, nếu ngươi muốn bước thêm một bước thì thân xác sẽ trở thành trói buộc.”
Bắc Phương Đại Đế ngẩng đầu nhìn trời và giải thích.
Cật Qua Thánh Quân trầm mặc.
Quả thực, sau khi tu luyện đến cảnh giới bát phẩm đỉnh phong, tuy rằng thân xác và ánh sáng công đức giống như đã hòa làm một thể. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn sẽ bị thương, vẫn sẽ đổ máu.
Hơn nữa trong mơ hồ, hắn cũng có một loại dự cảm, hắn có cảm giác cơ thể của mình trở nên dư thừa.
Thế nhưng, loại chuyện từ bỏ thân xác này thật sự đi ngược với xu hướng tu luyện. Trước kia hoàn toàn không có ai nói với hắn, bản thân hắn càng không thể nào nghĩ tới được.
“Không từ bỏ thân xác thì sẽ không thể bước ra một bước cuối cùng kia sao?”
Cật Qua Thánh Quân hỏi một cách đắng chát.
Cơ thể của hắn, có được huyết mạch, mạnh mẽ cỡ nào cơ chứ. Có thể nói, cho dù hắn không sử dụng bí pháp công đức, chỉ cần hiện ra nguyên hình, dựa vào sức trâu và độ mạnh mẽ của thân xác cũng có thể quét ngang rất nhiều kẻ địch cùng cảnh giới.
Nếu bỏ thật thì hắn không nỡ chút nào.
Thân xác cũng không phải là quần áo, quần áo cởi ra còn có thể mặc lại, nếu như từ bỏ thân xác thì sẽ không còn nữa.
Bắc Phương Đại Đế bình tĩnh nói:
“Cô có thể khẳng định với ngươi là điều này không hề sai đâu. Nếu không muốn từ bỏ thân xác thì ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm đỉnh phong. Bộ công pháp của ngươi tên là “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”, nhìn từ bên ngoài, ý của nó giống như là “Một bộ công pháp công đức vẹn cả đôi đường”. Thế nhưng, ý nghĩa thật sự của nó chính là “Thế gian sao có công pháp vẹn cả đôi đường”. Nếu đã lựa chọn tu luyện môn công pháp này thì sẽ không thể vẹn cả đôi đường.”
Bắc Phương Đại Đế lại nói:
“Lúc trước cô đã từng nói qua, vị sáng tạo bộ công pháp “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật” này có lai lịch thật lớn, lớn đến mức vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, là nhân vật đứng trên đỉnh cao của của tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới thật sự. Mà vị kia, sau khi sáng tạo ra cuốn công pháp nà, thì lại dừng chân ở cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm. Lấy thực lực của hắn, hoàn thiện công pháp đến cảnh giới cửu phẩm cũng chỉ là tiện tay mà thôi. . . Thế nhưng, công pháp cảnh giới cửu phẩm, hắn không hài lòng. Hoặc nên nói là ngay cả hắn cũng không thể sáng tạo ra cách giữ lại thân xác khi tấn chức cửu phẩm. Đây cũng là kết luận mà cô và mấy vị đạo hữu đúc kết ra sau khi đi sâu vào nghiên cứu môn “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật” này.”
“Người sáng tạo ra môn công pháp này là ai thế?”
Tống Thư Hàng tò mò lên tiếng hỏi.
Trong kết quả giám định của hắn, tin tức liên quan tới “Người sáng tạo”, đã bị che mất.
“Cô đã nói rất rõ rồi, tồn tại đứng trên đỉnh cao của tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới, còn cần cô nói rõ thêm sao?”
Bắc Phương Đại Đế mỉm cười.
Trong lòng Tống Thư Hàng hiểu ra.
Tồn tại đỉnh cao của tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới, chẳng lẽ là. . . Thiên Đạo ư? !
Bởi vì từ ngữ khí của Bắc Phương Đại Đế, cho dù là Trường Sinh Giả bình thường cũng không thể trở thành tồn tại “Đứng trên đỉnh cao của tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới” trong miệng Bắc Phương Đại Đế được.
Như vậy, cũng chỉ có thể là tồn tại như “Thánh Nhân” Nho gia! Mặc dù không trở thành Thiên Đạo, nhưng quét ngang đương thế, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, khiến cho những Trường Sinh Giả khác đều phải tâm phục khẩu phục.
“Thời gian của cô cũng không phải rất nhiều, như vậy đi, cho ngươi ừm. . . Tầm ba ngày để cân nhắc đi vậy. Nếu như ngươi đã suy nghĩ thông suốt, quyết định xong rồi thì liên hệ cô thông qua Tống tiểu hữu đi. Đến lúc đó, cô sẽ chỉ cho ngươi phương pháp từ bỏ thân xác, ít nhất thì cũng giúp ngươi có nắm chắc tiến lên cửu phẩm.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Đại Đế cũng rất là biết quan tâm, dù sao chuyện như phải từ bỏ chính là thân xác này cần có thời gian để suy nghĩ. Hơn nữa, tuổi thọ của con cá voi này còn rất dài, chưa tới mức liều chết đánh cược, nhất định là sẽ có nhiều băn khoăn hơn nữa.
“Không cần đợi đâu, xin tiền bối hãy dạy ta!”
Lúc này, Cật Qua Thánh Quân đột nhiên quyết định nói.
“Sao không suy nghĩ thêm một chút? Đừng xúc động nhất thời nhé. Một khi thật sự bắt đầu từ bỏ thân xác thì sẽ không còn cơ hội để hối hận đâu.”
Bắc Phương Đại Đế bình tĩnh nói.
“Không cần đợi nữa, ý ta đã quyết. Có lẽ, đây chính là cơ hội duy nhất cả đời ta, nếu bỏ lỡ, nói không chừng ta sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với cách tiến lên cửu phẩm nữa.”
Cật Qua Thánh Quân cắn răng nói.
Bắc Phương Đại Đế ngắm nhìn hắn, nói:
“Cô đúng là đã xem thường ý chí của ngươi rồi.”
Con cá voi yêu này tu luyện “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”, lại đúng lúc gặp được Tống Thư Hàng tiểu hữu, sau đó lại gặp được hắn, không chỉ là đơn giản hữu duyên đâu, trong đó càng là do sự khát vọng và theo đuổi cảnh giới cao hơn của chính bản thân hắn.
“Tuy rằng phải khen ngợi ý chí của ngươi, chỉ có điều. . . Loại tính cách này của ngươi rất dễ bị người ta lừa đấy.”
Bắc Phương Đại Đế lại bổ sung.
Cật Qua Thánh Quân:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nếu như Bắc Phương Đại Đế thật sự đang lừa cá voi thì Cật Qua Thánh Quân tuyệt đối đã bị mang đi bán mấy chục lần luôn rồi.
“Nếu như ngươi đã đã quyết định rồi thì bắt đầu lấy máu đi."
Bắc Phương Đại Đế nói.
Cật Qua Thánh Quân nói:
“Bây giờ phải lấy hết máu trong cơ thể ra trước ư?”
Loại hành vi này, hình như có chút muốn tự sát thì phải?
“Cô chỉ nói là lấy máu, cũng không có nói là lấy hết tinh huyết của ngươi. cô phải dùng máu của ngươi để khắc một đại trận cho ngươi. Ngươi cho rằng quá trình từ bỏ thân xác này có thể hoàn thành dễ như cắt cổ tự sát à? Quá trình này rất là phức tạp, nếu không phải cô lựa chọn ra tay tương trợ, chỉ với thực lực của ngươi thì chỉ riêng việc vẽ đại trận này thôi, cũng phải mất mấy năm rồi.”
Bắc Phương Đại Đế đáp.
Nói xong, hắn lại nói với Tống Thư Hàng:
“Lát nữa sau khi đại trận hoàn thành thì cô để lại một mắt trận cho ngươi. Chờ đến khi con cá voi này từ bỏ thân xác thì ngươi hãy đứng lên mắt trận, sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
“Không ảnh hưởng đến trận pháp ư?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi —— hắn lại gặp được chuyện ngon lành như vậy sao?
“Yên tâm đi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Cả đại trận chính là có mấy cái mắt trận, có thể chấm mút được đôi chút, không dùng thì tiếc. Lúc trước khi @#%× Tiên Tử bước ra một bước này, cô và mấy vị đạo hữu cũng chiếm từng cái mắt trận đấy.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Có tận mấy cái mắt trận sao? Vậy ta có thể gọi thêm mấy người ra không?”
Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Bắc Phương Đại Đế nói:
“Ở đâu? Thời gian gấp lắm, xa quá thì đừng gọi, cô vẽ trận nhanh lắm.”
“Ở ngay chỗ ta đây, có thể ra bất kỳ lúc nào.”
Tống Thư Hàng nói —— đồng thời, hắn còn nghĩ tới tên Tôn Giả thất phẩm bị giam giữ trong Điện Hàn Đông kia.
Lát nữa chờ chuyện của “Cật Qua Thánh Quân” kết thúc, cũng có thể mời Đại Đế ra tay giải quyết tên Tôn Giả thất phẩm này.
Có vẻ ổn đấy!
“Vậy thì được, ngươi đưa bọn họ ra đi, một lát nữa cô vẽ xong trận pháp, sẽ sắp xếp chỗ đứng cho các ngươi.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Cật Qua Thánh Quân:
“...”
Hắn đột nhiên có một loại ảo giác bản thân như sắp bị đưa lên bàn ăn, sau đó một đám người vây quanh thưởng thức phúc lợi của hắn vậy. Loại cảm giác này thật là vi diệu.
. . .
. . .
Sau đó, Cật Qua Thánh Quân bắt đầu ngoan ngoãn lấy máu, chỉ là lấy máu bình thường, không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cơ thể của hắn. Với tu vi bát phẩm của hắn, lượng máu chảy ra sẽ lập tức hồi phục trong nháy mắt.
Bắc Phương Đại Đế vừa bắt đầu dùng pháp khí đựng máu, vừa bắt đầu ngưng tụ tầng băng ở trên mặt biển để bố trí đại trận.
Tống Thư Hàng gọi Tô Thị A Thập Lục, Tiểu Thải và bé Thi ra, thậm chí ngay cả Thông Nương cũng gọi ra, đứng ở trên tầng băng, ngồi đợi Đại Đế phát phúc lợi.
Mỹ nhân rắn công đức “cưỡi” chú cá voi mập mạp xinh xẻo, lơ lửng ở sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng như bị trúng độc ngẩng đầu lên nhìn trời, rơi vào trầm tư.
Cũng không phải đang suy nghĩ nên sốt mala hay là hấp, mà là đang nghĩ xem hư đan cá voi mập của mình có liên quan gì đến Cật Qua Thánh Quân hay không.
“Cật Qua đạo hữu, ngươi có nghe nói đến “Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công” bao giờ chưa?”
Tống Thư Hàng quyết định hỏi thẳng người trong cuộc.
Dù sao thì bản thể của Cật Qua Thánh Quân quá giống với hư đan cá voi mập của hắn.
“Có nghe qua một chút, là công pháp trấn phái của Tam Thập Tam Thú Thần Tông phải không. Có điều hơn một trăm năm trước thì Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã bị diệt môn rồi.”
Cật Qua Thánh Quân thuận miệng đáp.
Lúc này Bắc Phương Đại Đế xoay người nói:
“Cự Kình Thiên của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công chính là cấu tạo dựa trên nguyên hình thủy tổ của huyết mạch trong cơ thể con cá voi này,. Cho nên mới nói, Tống tiểu hữu, hôm nay ngươi may mắn lắm đấy
Bạn cần đăng nhập để bình luận