Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1174: Không Bằng Tự Treo Cành Đông Nam

Chương 1174: Không Bằng Tự Treo Cành Đông Nam
Liễu thụ yêu vươn nhánh cây của mình dài ra, nhánh cây của cô còn linh hoạt hơn tay của người, nhanh chóng hái những trái cây vàng rực kia xuống rồi đưa cho chủ nhân.
Động tác của cô giống như sản xuất dây chuyền vậy, tốc độ nhanh vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, một nửa số dương mai màu vàng bên trên cây công đức đã bị hái xuống. Trái cây được đựng trong một cái hộp gỗ, sau đó đưa tới bên cạnh Bạch tiền bối.
Thân là yêu sủng “Tự động nhặt bảo” đạt chứng chỉ, trên người Khinh Vũ luôn mang theo mấy cái túi càn khôn chứa đủ loại đạo cụ bên trong. Dụng cụ như bình, rương, vạc, hộp dùng để đựng bảo bối thì càng không thể thiếu.
Cô đã là dân chuyên nghiệp trong nghề nhặt bảo này.
Bạch tiền bối chọn một trái dương mai từ trong hòm gỗ rồi nhét vào trong miệng, sau đó mắt hắn nheo lại.
Mùi vị rất tuyệt.
. . .
. . .
Nhóm Cửu Châu Số 1.
Tống Thư Hàng:
“Qủa đó có thể ăn thật kìa!”
“Chắc cây công đức này của Bạch tiền bối cũng là giống biến dị như mỹ nhân rắn công đức của Thư Hàng tiểu hữu đấy.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ta đột nhiên nhớ tới dị năng “Thiệt Xán Liên Hoa” của Tống Thư Hàng, nó cũng có thể ăn được. Tống Thư Hàng, ngươi dạy hư Bạch tiền bối rồi.”
Vậy cũng đổ lỗi lên đầu ta được à? Đổ lỗi nghỉn dặm trong truyền thuyết đây sao?
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Vậy cũng không thể trách ta chứ? Ngoài ra... Nếu dương mai màu vàng này thật sự ăn được, nói không chừng những tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới sẽ được thấy được một khung cảnh rất thú vị.”
Bạch Hạc Chân Quân:
“Khung cảnh gì?”
Tống Thư Hàng:
“Khung cảnh phụt phụt phụt phụt phụt phụt.”
Bạch Hạc Chân Quân:
“Tên chết giẫm, nói tiếng người đi. Hôm nay ta nhìn ngươi mà lòng cứ thấy khó chịu, bây giờ ngọn lửa ghen tị của ta đang cháy hừng hực đây này, ngươi có biết không hả?”
Tống Thư Hàng:
“... Ngươi cứ xem tiếp thì sẽ biết thôi."
“Ta vẫn cảm thấy ngươi như đang khoe mẽ với ta ấy. Bá Tống, đêm nay chúng ta gặp ở Văn Châu, ta muốn cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Bạch Hạc Thần Thối!”
Bạch Hạc Chân Quân cả giận nói.
“Ủa? Lần trước không phải là Bạch Hạc Thần Trảo à, sao lần này biến thành Bạch Hạc Thần Thối rồi?”
Cuồng Đao Tứ Lãng tò mò hỏi chêm vào.
“Ta là hạc, là hạc đó! Thân là chim, chân của ta chính là móng vuốt, ngươi có ý kiến gì không hả?”
Bạch Hạc Chân Quân cả giận nói.
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Xin lỗi nhé, ta hết ý kiến rồi. Thật ra ta chỉ muốn hỏi một chút, Bạch Hạc Thần Trảo và Bạch Hạc Thần Thối có phải thuộc một bộ hay không thôi.”
Tam Lãng cảm thấy hôm nay Bạch Hạc Chân Quân cứ cáu bẳn với hắn thế nào ấy? Hôm nay hắn đắc tội gì với Bạch Hạc Chân Quân à?
Tống Thư Hàng:
“Đến rồi.”
Bạch Hạc Chân Quân:
“Cái gì?”
Lúc này, trong màn hình trực tiếp, chẳng biết Bạch tiền bối đã đút bảy tám quả dương mai vào miệng từ lúc nào. Tốc độ của hắn quá nhanh, khán giả đều không nhìn rõ động tác của hắn.
Chỉ có thể thấy khung cảnh vừa lóe một cái, hai má của Bạch tiền bối đã phình lên.
Sau lát sau.
“Phụt phụt phụt phụt phụt.”
Bạch tiền bối phun hạt như phun đạn, toàn bộ đều rơi vào một cái rương khác ở bên cạnh.
Cái rương này cũng là do liễu thụ yêu Khinh Vũ chuẩn bị ngay từ đầu.
Hạt của dương mai công đực cũng rực rỡ ánh vàng, toàn bộ đều được ngưng tụ từ sức mạnh công đức. Theo liễu thụ yêu Khinh Vũ thấy thì đây cũng là bảo bối, không thể để cho chủ nhân lãng phí được. Trước tiên cứ sưu tầm lại đã, biết đâu có diệu dụng gì khác thì sao?
Sau đó, khung cảnh lại nhảy đoạn.
Hai má của Bạch tiền bối lại phồng lên.
“Phụt phụt phụt phụt phụt~”
Hạt trái cây lại rơi vào trong rương lần nữa.
Đối với tu sĩ khắp chư thiên vạn giới, đây mới là phúc lợi thật sự.
Bạch Thánh dễ thương như thế, thật sự rất muốn ngồi ngắm hắn ăn dương mai, ăn đến khi trời tàn đất tận luôn.
Nhưng tiếc là hình như Bạch tiền bối không muốn phát phúc lợi nữa.
Sau khi quất hai đợt dương mai, hắn đột nhiên vung tay lên, thu mấy rương dương mai kia lại.
“Quả nhiên, trái cây vẫn nên ăn sau bữa cơm, giờ ta đi ăn cơm trước đã.”
Bạch tiền bối khẽ nói.
Ở sau lưng, liễu thụ yêu Khinh Vũ cũng dừng hái dương mai.
Số lượng dương mai trên cây công đức chẳng những không giảm bớt, mà còn đang trong xu thế tăng lên không ngừng.
Đây là bởi vì khi Bạch tiền bối đang “Phụt phụt phụt~”, khắp chư thiên vạn giới lại ngưng tụ thêm một đợt công đức chi lực khác.
Đợt ánh sáng công đức này, không chỉ kéo cây công đức dài thêm 4-5m, đạt tới độ cao hai mươi mét, cũng làm cho trên cây công đức mọc ra thêm nhiều quả dương mai hơn.
Khinh Vũ đã hái được vài rương dương mai, nhưng tốc độ hái vẫn không so được với tốc độ trổ quả.
“Kết thúc rồi..., ta phải đi đây!”
Bạch tiền bối lên tiếng.
Nhưng mà, ánh sáng công đức ở đỉnh đầu hắn vẫn còn đang buông xuống chưa kết thúc.
“Nhiều ánh sáng công đức như vậy cũng vô dụng thôi, không cần đâu, ta đi trước đây.”
Bạch tiền bối tiếp tục nói.
Đáp lại hắn, là ánh sáng công đức càng nhiều và dữ dội hơn. Xem ra là do tu sĩ khắp chư thiên vạn giới đang gồng hết sức, ném thêm sức mạnh công đức cho hắn?
Cây công đức phía sau hắn càng lúc càng lớn, dương mai màu vàng trên đó cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, cây công đức này sẽ đạt tới độ cao trăm mét ấy chứ.
Bạch tiền bối:
“...”
Một lát sau.
Bạch tiền bối bỗng vỗ tay một cái:
“Đúng rồi, thử xem có thể chia một chút cho người khác hay không.”
Dứt lời, Bạch tiền bối mở hộp thủy tinh đó ra, bên trong là một cánh tay trái.
Cánh tay trái này, đám tu sĩ khắp chư thiên vạn giới đều biết —— Bởi vì thứnày tự mang theo giới thiệu bản thân.
Chỉ cần nhìn vào cánh tay này một lát, trong lòng đám tu luyện giả sẽ biết đây chính là cánh tay của nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh. Cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trong tay Bạch Thánh nhỉ?
Bạch Tôn Giả vươn tay ra, ném cánh tay trái của Tống Thư Hàng lên trên cây công đức. Cánh tay trái tội nghiệp cứ bị treo trên nhánh cây như thế. Sức mạnh công đức khổng lồ rơi xuống, trong đó... Có một phần dung nhập vào trong cánh tay trái của Tống Thư Hàng.
Đúng như suy đoán của Bạch tiền bối, chỉ cần hắn muốn thì sức mạnh công đức từ không trung có thể đi vào cánh tay của Tống Thư Hàng, trở thành một phần công đức của Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối thử nghiệm thành công nên hài lòng gật đầu.
. . .
. . .
Nhóm Cửu Châu Số 1.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Nhân sinh trên đời không như ý, không bằng tự treo cành đông nam*.”
*Tự treo cành đông nam: Là câu khoái khẩu của người Trung Quốc, vốn chỉ tự treo mình trên cây hướng về phía đông nam, tự vẫn vì tình, nhưng ý nghĩa trên mạng lại rất là phong phú, thường mang nghĩa trào phúng.
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Thật đáng sợ! Tại sao tay trái của nghìn năm đệ nhất thánh - Bá Tống Huyền Thánh lại bị treo trên cành cây thế?!”
“Công lực của Tam Lãng đạo hữu còn non và xanh lắm, xem ta đây.”
Điền Thiên đảo chủ nói:
“Thật đáng sợ, không ngờ trên đại thụ màu vàng lại treo một cánh tay trái cấp Huyền Thánh! Tốt cuộc tại sao cánh tay trái này lại bị treo trên cành cây đây? Chủ nhân của nó là ai? Mời theo dõi “Kênh thám hiểm Cửu Châu Số 1” phát sóng vào năm giờ chiều nay, vì ngài mà vén lên bí mật động trời!”
Điền Điềm phó đảo chủ:
“Thật đáng sợ, tay trái của nghìn năm đệ nhất thánh - Bá Tống Huyền Thánh lại bị treo trên đại thụ một cách vô tình, rốt cuộc hung thủ đối xử tàn nhẫn với tay trái của Bá Tống Huyền Thánh như thế là ai? Mời theo dõi “Kênh trinh thám Cửu Châu Số 1” vào sáu giờ chiều nay, vì ngài mà phân tích vụ án “Tay trái trên cành cây”.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
“Để ta phối nhạc nền cho các ngươi, vừa tìm được một bài hát rất thú vị. Lời bài hát là “Tay trái hỗn láo ~ hô, hô hô hô ~~ tay trái hỗn láo, hô, hô hô hô”, chuẩn không cần chỉnh.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Được rồi, các vị tiền bối chơi vui là được.
Mệt tim quá.
Nếu như có một ngày hắn trở thành nhân viên quản lý của “Nhóm Cửu Châu Số 1” thì nhất định phải cho những kẻ mắc chứng Tam Lãng hết đường cứu chữa này thử cảm giác phòng tối là như thế nào.
Chờ đã... Nói đến bệnh Tam Lãng thì tình trạng của hắn hinh như cũng sai sai thế nào ấy.
Mệt tim quá, có phải trong mắt những tiền bối của Nhóm Cửu Châu Số 1 thì hắn cũng là một tên bệnh nặng hay không đây?
Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, Tống Thư Hàng có cảm giác tay trái của mình hơi hơi nóng lên. Đó là do tay trái đã tích lũy được một lượng lớn ánh sáng công đức.
Chờ đến khi tay trái của mình trở về, chắc là phần sức mạnh công đức này sẽ dung nhập vào trong mỹ nhân rắn công đức chứ nhỉ?
. . .
. . .
Trong thế giới thiên kiếp.
Bạch tiền bối ngẩng đầu nhìn về phía cây công đức càng lúc càng lớn sau lưng mình, mưa công đức trên bầu trời vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất hắn.”
Bạch tiền bối bỗng nghĩ tới một chuyện.
Hắn ra một cái rương lớn to như quan tài.
Rương lớn bị mở ra, lộ ra một tu sĩ sắc mặt trắng bệch ở bên trong.
Nghìn năm đệ tam thánh —— Thường Viễn Tử Huyền Thánh!
Một trong ba kẻ đáng thẹn của Đạo môn.
Vào lúc này, tu sĩ khắp chư thiên vạn giới nhóm đều sôi trào lên.
“Tại sao Thường Viễn Tử Huyền Thánh vẫn còn ở thế giới thiên kiếp chứ?”
“Bá Tống Huyền Thánh độ kiếp chung với hắn cũng đã trở về hiện thế rồi mà!”
“Nghe nói Thiên Nhai Tử Huyền Thánh và Thất Sinh Phủ Huyền Thánh cũng đã trở về. Tại sao Thường Viễn Tử Huyền Thánh không về chứ? Hơn nữa tình trạng của hắn là lạ thế nào ấy.”
“Sắc mặt trắng bệch như bị vướng tâm ma vậy!”
Mà trong lòng một số Huyền Thánh có kinh nghiệm lâu năm lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
Thường Viễn Tử không xem “Huyền Thánh giảng pháp” ra cái đinh gì, bèn lợi dụng cơ hội Huyền Thánh giảng pháp để tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Nếu như Thường Viễn Tử có sẵn sức mạnh công đức khổng lồ giống như Bá Tống Huyền Thánh lúc trước thì cũng thôi đi. Nhưng bản thân Thường Viễn Tử cũng không được bao nhiêu sức mạnh công đức, sau khi tỏ tình tìm đường chết, không có sức mạnh công đức bảo vệ nên không triệt tiêu được tâm ma kiếp.
Xem ra, từ lúc nhân tiền hiển thánh đến nay Thường Viễn Tử vẫn luôn ở trong trạng thái bị tâm ma quấn thân.
“Biệt Tuyết ~ Biệt Tuyết ~ đừng bỏ ta.”
Thường Viễn Tử lẩm bẩm nói. Giọng rất nhỏ, ngoại trừ Bạch Tôn Giả ở bên cạnh hắn ra thì không ai nghe được.
Bạch tiền bối sờ sờ cằm.
Tên này là kẻ theo đuổi Biệt Tuyết Tiên Cơ sao?
“Thôi thì nể mặt của Biệt Tuyết đạo hữu mà giúp ngươi một lần vậy.”
Bạch Tôn Giả vừa nói vừa đưa tay ném Thường Viễn Tử lên cây công đức, làm bạn với cánh tay trái của Tống Thư Hàng.
Trong hư không, sức mạnh công đức khổng lồ trút xuống, có một phần rơi xuống tay trái của Tống Thư Hàng, cũng có một phần rơi lên người của Thường Viễn Tử.
Thường Viễn Tử hiện tại đã lún sâu trong tâm ma kiếp, hy vọng số sức mạnh công đức này có thể giúp hắn phần nào.
“Mọi thứ hiện hữu đều là pháp, như ảo ảnh trong mơ, như sương cũng như điện, nên làm như là xem.”
“Giả dối, hết thảy đều giả dối. Hết thảy đều hư ảo.”
“Hư không của hư không, hư không của hư không, mọi thứ đều là hư không.”
Trong miệng Thường Viễn Tử bắt đầu lẩm bẩm.
Bạch tiền bối liếc hắn.
Tên này lẩm bẩm cái gì vậy?
Sợ là hết thuốc chữa rồi.
Cho dù có thể vượt qua lần tâm ma kiếp này thì e là thế giới quan cũng sẽ thay đổi.
Lần này, giọng của Thường Viễn Tử khá lớn, tu sĩ khắp chư thiên vạn giới nhóm đều có thể nghe được thanh âm của hắn.
“Yêu đương mà còn khoe mẽ, đáng đời lắm!”
. . .
. . .
Bên cạnh Tống Thư Hàng
Bắc Phương Đại Đế đã xem quá trình giảng pháp của Bạch Tôn Giả từ đầu tới đuôi.
“Sao số mệnh của vị Bạch Thánh này lạ thế?”
Đại Đế thì thào tự nói.
Quá bất thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận