Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1176: Vũ Nhu Tử: Truyền Hình Trực Tiếp Thật Thú Vị

Chương 1176: Vũ Nhu Tử: Truyền Hình Trực Tiếp Thật Thú Vị
Thánh ấn của Huyền Thánh lại tiêu tán, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới chưa từng thấy loại chuyện này bao giờ.
Có lẽ trước kia cũng có Huyền Thánh thất bại trước tâm ma kiếp, nhưng lúc bọn họ thất bại thì hiệu ứng nhân tiền hiển thánh cũng không tiếp tục. Nên dù thánh ấn của bọn họ có tiêu tán thì tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cũng không thấy được.
Mà bây giờ, do ảnh hưởng từ màn hình hiển thánh của Bạch Thánh, các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều thấy được cảnh thánh ấn của Thường Viễn Tử tiêu tán.
Khi thánh ấn tiêu tán, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới bỗng cảm thấy tim mình chợt nhói.
Khi thánh ấn biến mất, bọn họ cảm thấy dường như trong lòng đã mất đi một thứ gì đó. Chuyện này có liên quan đến ấn ký thánh danh do thánh ấn của Huyền Thánh Thường Viễn Tử in vào trong lòng bọn họ.
Giờ đây nghìn năm đệ tam thánh đã trở thành quá khứ. Từ hôm nay trở đi, hẳn phải gọi Thường Viễn Tử là “cựu đệ tam Huyền Thánh”.
Thoáng chốc tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều trầm mặc.
Lúc này không có ai lại cười trên sự đau khổ của người khác cả.
Chư thiên vạn giới vừa mất đi một vị Huyền Thánh, đây là một tổn thất rất nặng nề.
Thường Viễn Tử thở dài tiếc nuối. Đây là kết quả do việc tự tìm đường chết của mình mang đến, thế nên dù có nuốt nước mắt ngược vào tim cũng phải cố mà chịu.
Cũng may... mặc dù thánh ấn biến mất nhưng cảnh giới tấn thăng trước đó vẫn không bị thụt lùi. Bây giờ hắn chính là Chân Quân lục phẩm hàng thật giá thật.
“Thế này cũng tốt.”
Thường Viễn Tử khẽ nói.
Lời vừa dứt, thân hình hắn lập tức biến mất. Hắn bị thế giới thiên kiếp đưa ra ngoài, về đến sân nhỏ trong nhà Dược Sư ở khu Giang Nam.
Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thánh vẫn còn đang hiển thánh.
“Nợ tình địch lớn nhất một mạng, loại cảm giác này... cho dù có dùng mười vạn chữ cũng không lột tả hết được.”
Thường Viễn Tử than thở.
“Thiếu gia à, với tài văn chương của ngài chắc chắn nặn không ra nổi một bài văn mười vạn chữ, ngài không cần miêu tả đâu.”
Lúc này, một giọng nói thật thà truyền tới.
Thường Viễn Tử quay đầu nhìn lại thì thấy tên thuộc hạ đắc lực đang đứng bên ngoài sân nhỏ vẫy tay chào mình.
“Nói bậy, bản quân vốn là thành viên của hiệp hội sáng tác, thi họa song tuyệt. Đừng nói một bài văn mười vạn chữ, cho dù là một bài trăm vạn chữ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như như con thỏ thôi nhé.”
Thường Viễn Tử cả giận nói.
“Vâng vâng vâng, thiếu gia ngài thi họa song tuyệt.”
Nam tử thật thà vẫn giữ vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch của mình đáp.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước. Ta muốn bế quan một thời gian để củng cố cảnh giới Chân Quân lục phẩm. Sau đó chúng ta phải nghĩ ra một phương án hoàn toàn mới để khiến Biệt Tuyết Tiên Cơ động lòng.”
Thường Viễn Tử vạch ra kế hoạch cần làm.
Nam tử thật thà:
“Đều nghe theo ý thiếu gia.”
“Chúng ta đi thôi.”
Thường Viễn Tử nói.
Lúc này thánh ấn của hắn đã biến mất, nhưng không sao cả, hắn vẫn còn cơ hội. Bây giờ hắn mới chỉ đạt đến cảnh giới Chân Quân lục phẩm, lại qua chừng mấy trăm hoặc nghìn năm nữa, hắn vẫn còn cơ hội trùng kích cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm lần nữa!
Nhất định hắn vẫn còn cơ hội ngưng tụ lại thánh ấn.
Cứ vậy, một chủ một tớ rời khỏi sân nhà Dược Sư, biến mất trong khu Giang Nam.
××××××××××××××××××××
Trong thế giới thiên kiếp.
Sau khi Thường Viễn Tử biến mất, tuy thánh ấn của hắn tiêu tán nhưng cuối cùng vẫn còn để lại một khối lập phương không phải đá cũng không phải kim loại, rơi từ không trung xuống.
Đây là phần tàn tro còn sót lại sau khi thánh ấn tiêu tán ư?
Liễu thụ yêu Khinh Vũ vươn một nhánh cây ra nhặt tàn tro thánh ấn kia lên rồi thu vào trong túi càn khôn mà chủ nhân đã chuẩn bị cho cô.
Thân là yêu sủng nhặt bảo, khả năng nhặt bảo của cô rất chuyên nghiệp. Vừa nhìn đã biết khối tàn tro thánh ấn này chính là bảo bối, đương nhiên phải cất giấu kỹ, nói không chừng một ngày nào đó chủ nhân dùng được thì sao?
Nếu như chủ nhân nhìn không vừa mắt, có khi sẽ thưởng nó cho cô cũng nên.
Thân là yêu sủng của Bạch tiền bối, gần đây Khinh Vũ thu hoạch khá lớn. Bạch tiền bối thường xuyên chia cho cô một ít thứ tốt, giúp cảnh giới của cô cũng tăng mạnh.
Ngoài ra, có một số thứ Bạch tiền bối không cần nhưng rất có thể lại là bảo bối đối với tu luyện giả khác.
Ví dụ như một rương hạt thanh mai hoàng kim, chính là loại hạt do Bạch tiền bối phun phụt phụt ra chẳng hạn.
Mặc dù là hạt trái cây nhưng tất cả chúng nó đều là do lực lượng công đức có độ tinh thuần cao thực thể hóa ngưng tụ mà thành. Chúng nó chắc chắn là bảo bối rồi.
Bạch tiền bối thu hồi tay trái của Tống Thư Hàng rồi cất lại vào trong hộp thủy tinh, sau đó lại gọi liễu thụ yêu Khinh Vũ về.
Ý niệm lóe lên, cây công đức ở sau lưng cũng trở về trong cơ thể Bạch tiền bối.
Cuối cùng, thân hình của Bạch tiền bối biến mất khỏi thế giới thiên kiếp.
Không biết có phải do Tống Thư Hàng nhìn nhầm hay không mà vào ngay lúc Bạch tiền bối rời đi, dường như hắn thấy được lôi điện trong thế giới thiên kiếp chớp giật điên cuồng giống như là đang... ăn mừng thì phải?
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
...
Sau khi rời khỏi thế giới thiên kiếp, thân ảnh của Bạch tiền bối xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
Trước đó hắn đang ở trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng trùng kích thiên kiếp thất phẩm tấn thăng bát phẩm, sau đó mới tiến vào không gian thiên kiếp. Vậy nên sau khi độ kiếp xong, hắn cũng xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Yo, Thư Hàng!”
Nhìn thấy Tống Thư Hàng, tâm trạng Bạch tiền bối lại tốt hẳn lên, hai mắt cũng cười híp lại. Bởi vì hắn nghĩ rằng Tống Thư Hàng đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho hắn.
“Chúc mừng Bạch tiền bối tấn thăng Huyền Thánh.”
Tống Thư Hàng lên tiếng chúc mừng.
“Khách sáo gì chứ, trả đồ lại cho ngươi này, cứ lắp luôn vào là được.”
Bạch tiền bối lấy cánh tay trái từ trong hộp thủy tinh ra trả lại cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy cánh tay trái của mình.
Bé trái ơi là bé trái, lâu rồi mới gặp lại mày đấy!
Mấy ngày nay, sau khi mất đi bé trái, làm cái gì cũng thấy không quen, may mà rốt cuộc nó cũng đã trở lại.
Tống Thư Hàng cầm nó gắn vào vị trí cánh tay trái trên cơ thể.
Hai bên dính liền với nhau một cách vô cùng tự nhiên, không hề có dấu vết như đã từng bị tách ra gì cả.
Hắn bóp nhẹ cánh tay trái của mình, cảm thấy không có gì bất thường hết.
Trừ việc tay trái “mạnh” hơn tay phải ra thì những mặt khác đều y hệt như trước lúc bị tách ra.
À đúng rồi... còn có ngón trỏ màu vàng nữa chứ.
Tống Thư Hàng chọt ngón trỏ màu vàng kia mấy cái, xúc cảm chẳng khác gì ngón tay bình thường. Lúc bị đâm cũng sẽ có cảm giác, không phải biến thành ngón tay kim loại thật.
Bắc Phương Đại Đế có nói ngón tay này biến đổi tương tự như thân xác cũ của Cật Qua Thánh Quân, ánh sáng công đức và nhục thể dung hợp làm một thể.
Cũng không biết có xuất hiện năng lực kỳ lạ gì không nhỉ?
Vì vậy Tống Thư Hàng ngồi chồm hổm xuống, tìm một tảng đá rồi dùng ngón trỏ của mình chọt vào đá.
“Sư phụ đang làm gì vậy?”
Tước yêu Tiểu Thải hỏi.
“Ta muốn thử xem ngón tay vàng này có thể biến đá thành vàng hay không.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Nhưng tiếc là thí nghiệm của hắn đã thất bại, ngón tay vàng không có loại năng lực luyện kim này.
Bạch tiền bối:
“Ngươi chưa từng học pháp thuật “biến đá thành vàng” đương nhiên không thể nào làm được chuyện này rồi.”
“Tu chân giới có pháp thuật biến đá thành vàng thật ư?”
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
Nếu có pháp thuật này thật thì vàng trên thế giới còn đáng giá gì nữa chứ?
“Chẳng qua là một loại tiểu pháp thuật mang tính lừa dối mà thôi, thông qua linh lực biến đá thành bộ dạng như vàng trong một khoảng thời gian nhất định. Chờ đến khi linh lực tản đi hết thì đá vẫn là đá.”
Bạch tiền bối nhún vai nói:
“Hơn nữa ta cảm thấy tính thực dụng của pháp thuật này quá thấp, cần vàng thì cứ đi đào đại là ra thôi. Ta từng nhặt được rất nhiều vàng vunh trong một dòng suối nhỏ, tiện tay đào một chút đã được cả túi ấy chứ.”
Bạch tiền bối, dòng suối nhỏ nơi ngài nhặt được rất nhiều vàng vụn ở đâu vậy? Chỉ chỗ cho ta đi đào vàng vụn với.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
Hắn nói sai rồi. Lúc trước hắn đoán vận khí của vị Bạch Thánh này có thể sánh ngang với Thánh Nhân Nho gia. Nhưng bây giờ xem ra không chừng vận khí của vị Bạch Thánh này còn mạnh hơn cả Thánh Nhân Nho gia một bậc.
“Nhưng ngón tay vàng này của ta có công năng đặc biệt gì không vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Một lượng lớn ánh sáng công đức được dồn vào trong một ngón tay, nếu không sinh ra công năng đặc biệt gì thì lãng phí quá rồi còn gì?
“Sư phụ thử kích phát lực lượng của nó xem thế nào, nói không chừng có thể bắn ra kiếm khí hay gì đó thì sao?”
Tước yêu Tiểu Thải đề nghị.
“Cái này cũng có phải là Nhất Dương Chỉ đâu mà.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn làm theo lời của Tiểu Thải nói, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể rót vào trong ngón tay vàng.
Ngay sau đó, ngón tay vàng sáng rực lên như đèn pha.
Tống Thư Hàng càng rót nhiều chân nguyên vào thì ánh sáng phát ra trên ngón tay vàng lại càng chói mắt giống như ánh mặt trời, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào nó được.
“Chói mắt quá, chói mắt quá!”
Tiểu Thải kêu lên.
Trong ánh sáng này hàm chứa lực lượng công đức đặc thù, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
“Đây cũng là một chiêu tuyệt vời đấy. Nếu như trong lúc giao chiến với người khác, ngươi đột nhiên sử dụng chiêu này thì có thể làm cho thị giác của đối phương bị ảnh hưởng, nói không chừng có thể tạo ra sơ hở cũng nên.”
Bạch tiền bối bình luận.
Bắc Phương Đại Đế:
“Có thể gọi chiêu này là Thái Dương Chỉ.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đại Đế ngài mới tên là Thái Dương Chỉ, chính ngài mới cần bị Thái Dương chỉ ấy.
“Chào đạo hữu.”
Bạch tiền bối quay qua nhìn Bắc Phương Đại Đế rồi lên tiếng chào hỏi.
“Chào Bạch đạo hữu.”
Bắc Phương Đại Đế mỉm cười nói:
“Ngươi cứ gọi cô là Bắc Phương là được.”
Tống Thư Hàng:
“Chẳng lẽ ngón tay vàng này không còn chức năng nào khác nữa à?”
“Có.”
Lúc này, Cật Qua Thánh Quân lên tiếng đáp.
Cật Qua Thánh Quân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mặt không cảm xúc.
“Xin Cật Qua đạo hữu chỉ điểm!”
Tống Thư Hàng hớn hở nói.
“Nếu như ngón tay vàng này của đạo hữu có cùng tính chất với bộ thân thể cũ của bần đạo trước đó, vậy thì nó có thể “công đức hóa trong thời ngắn”, biến thành đủ loại hình dáng mà ngươi muốn.”
Cật Qua Thánh Quân khoan thai nói.
Bởi vì nhục thân và lực lượng công đức đã hòa làm một thể cho nên trong thời gian ngắn, nhục thân có thể biến thành đủ loại hình thái giống như ánh sáng công đức.
“Biến hình sao?”
Tống Thư Hàng thử thôi động ngón tay của mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngón tay hắn bắt đầu kéo dài ra, biến thành hình dáng một con dao nhỏ.
“Biến hình thật này!”
Tước yêu Tiểu Thải hô lên.
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng:
“Ta muốn ngón tay biến thành một thanh kiếm kia mà.”
“Loại năng lực này có vẻ thú vị nhỉ.”
Bạch tiền bối xoa cằm nói.
“Nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi thú vị mà thôi.”
Bắc Phương Đại Đế bổ sung, hơn nữa bản thân hắn cảm thấy năng lực này có chút biến thái.
“Ngoài năng lực này ra, còn có năng lực nào khác nữa không?”
Tống Thư Hàng nhìn Cật Qua Thánh Quân với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng Cật Qua Thánh Quân lại bình tĩnh lắc đầu phủ định.
“Ta biết ngay mà.”
Tống Thư Hàng thở dài chán nản.
Thôi dược rồi, có ít còn tốt hơn không.
Thái Dương Chỉ + Năng lực ngón tay biến hình.
Á lộn, Thái Dương Chỉ cái quái gì chứ.
“Thư Hàng, giờ chúng ta dùng cơm được chưa vậy?”
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng quay qua nhìn Bắc Phương Đại Đế:
“Đại Đế, đi ăn cơm nhé?”
“Ngươi vẫn chưa nói vị trí của Biệt Tuyết Tiên Cơ cho cô biết mà, đưa tọa độ đây cho cô, lập nhóm đi chung với nhau luôn.”
Đại Đế đáp.
...
Tại Linh Điệp đảo xa xôi.
Vũ Nhu Tử giơ một tay chống má:
“Livestream trông cũng thú vị nhỉ.”
Mới nghe xong câu này, Linh Điệp Tôn Giả đang ngồi uống trà bỗng run tay một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận