Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1179: Biệt Tuyết Tiên Cơ Xấu Hổ Đến Mức Hóa Đá

Chương 1179: Biệt Tuyết Tiên Cơ Xấu Hổ Đến Mức Hóa Đá
Cho dù thân thể cũ của Cật Qua Thánh Quân đã bị rút hết sức mạnh, còn bị rút sạch tinh huyết bản mệnh nhưng nó vẫn là nhục thân cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm.
Lá gan này trông thế mà rất ghê gớm, con dao trong tay Tống Thư Hàng chẳng làm gì được nó cả.
Quá cứng!
Suy cho cùng thì Bá Tống Huyền Thánh nói vẫn chỉ là một tu sĩ mới bước vào cảnh giới tứ phẩm. Nếu đặt ở thời đại viễn cổ, với cấp bậc này hắn chỉ vừa đạt tiêu chuẩn ‘xuống núi’ mà thôi.
“Lá gan này cứng quá!”
Tống Thư Hàng than thở.
Biệt Tuyết Tiên Cơ đang bận lấy thịt trong nồi số một ra, tiến hành quy trình chế biến thứ hai. Cô vẫn không quay đầu lại, chỉ đáp:
“Yên tâm đi, lá gan này không bị xơ đâu.(*)”
(*) Cứng và xơ gan đều là chữ ngạnh (硬).
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiên Cơ bắt bẻ người ta ghê.
“Làm sao cắt được lá gan cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm này đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Bá Tống Huyền Thánh à, ngài hãy thử dùng đao ý cắt nó đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn không quay đầu lại:
“Nói thế nào ngươi cũng là nghìn năm đệ nhất thánh, chỉ cắt một lá gan thôi mà, đừng có than dài thở ngắn như thế chứ.”
“Tiên Cơ cũng biết ta chỉ là một tên nghìn năm đệ nhất thánh hàng rởm. Hơn nữa đao ý của ta... mà thôi, thử xem sao vậy.”
Tống Thư Hàng trả lời, đồng thời thử vận chuyển đao ý của mình.
Mặc dù là đao ý khôi giáp nhưng nó vẫn có thể tăng cường một chút lực sát thương.
Tống Thư Hàng khống chế đao ý của mình rồi rót nó vào trong con dao đang cầm trên tay. Đồng thời hắn cũng cố hết sức khống chế ‘độ’ của đao ý, thử không cho đao ý tạo thành khôi giáp, chỉ đơn thuần là bám vào trên con dao thôi.
Thế nhưng... hắn thất bại.
Đao ý vừa bám vào trên con dao đã ngưng tụ thành một bộ khôi giáp nhỏ tinh xảo, bao bọc con dao lại.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đúng lúc này Biệt Tuyết Tiên Cơ xoay đầu lại:
“Phụt~~”
Cô quên mất đao ý của Tống Thư Hàng có vấn đề.
Tống Thư Hàng nhìn mà đau cả gan, hắn nghiến răng nghiến lợi, vung dao chém mạnh vào lá gan Huyền Thánh trước mặt.
Keng~~
Tiếng kim loại va vào nhau lại vang lên lần nữa, tia lửa văng tung tóe.
“Không được, chém không đứt.”
Tống Thư Hàng nói.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Là đàn ông thì đừng nói hai chữ không được. Nghĩ cách thái mỏng nó đi, ta cũng không rảnh xử lý lá gan lớn như vậy đâu.”
“Tiên Cơ không có biện pháp gì làm cho nó mềm hơn một chút sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhún vai.
“Quả nhiên, ta vẫn nên đi tìm Bạch tiền bối vào thôi. Bây giờ ngài ấy đã tấn thăng Huyền Thánh, đối phó với một lá gan chắc chắn không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng thở dài nói.
Lỗ tai của Biệt Tuyết Tiên Cơ khẽ giật một cái.
Thật ra thứ cô đang chờ chính là câu nói này của Tống Thư Hàng.
Thân là tiên trù nổi tiếng nhất trong tu chân giới hiện nay, là tiên trù có năng lực chế biến cá voi khổng lồ cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm, trong tay Biệt Tuyết Tiên Cơ đương nhiên có phương pháp có thể làm mềm nguyên liệu nấu ăn cấp Huyền Thánh bát phẩm.
Thế nhưng cô lại muốn ở trong bếp chung với Bạch Tôn Giả.
Dưới đây là cảnh tượng trong mơ của cô.
Cô và Bạch ở chung trong bếp nấu ăn cùng nhau. Trong lúc nấu nướng, cô còn có thể đút thức ăn cho Bạch. Cảnh tượng ấy vừa nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc dạt dào rồi.
Chỉ là trước đó cô lại ngại không dám gọi Bạch vào giúp. Cho nên cô chỉ có thể áp dụng cách thức vòng vèo thế này, thông qua Tống Thư Hàng gọi Bạch vào trong bếp.
Nếu biết được suy nghĩ trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ, Tống Thư Hàng cũng chỉ biết cạn lời nhìn trời, sau đó cảm thán một câu “Dân thành phố quá âm hiểm!” mà thôi.
...
Sau khi ra khỏi nhà bếp, Tống Thư Hàng thấy Bạch tiền bối, Tiểu Thải và Bắc Phương Đại Đế đang chơi bài.
Hình như là đang chơi trò đấu địa chủ, Bạch tiền bối là địa chủ(1).
Lúc Tống Thư Hàng đi ra, đúng dịp thấy cảnh Bạch tiền bối bày ra vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng ném bài nổ* liên tục.
Từ đầu đến cuối, Đại Đế và Tiểu Thải cứ đần mặt mà nhìn, bài trong tay bọn họ gần như không đánh xuống được lá nào.
Tống Thư Hàng chỉ biết ôm trán. Khi chơi loại trò chơi cần may mắn như thế này với Bạch tiền bối, nếu không gian lận thì không cách nào chơi được đâu.
“Khụ~~ Bạch tiền bối, lá gan trong bếp cứng quá, ta cắt không được. Ngài đi vào giúp được không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Bạch tiền bối gật đầu một cái, ngay lúc hắn định đồng ý thì Bắc Phương Đại Đế lại thả bài xuống:
.
“Thôi để cô đi vào làm cho, đột nhiên cô không muốn chơi bài nữa.”
Sau khi nói xong, Đại Đế chạy thẳng vào bếp như một làn khói.
...
Lúc này, trong nhà bếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Biệt Tuyết Tiên Cơ ửng hồng. Lúc này tay cô đang run rẩy, cẩn thận cắt một miếng thịt thành từng lát, chế biến thành món ăn thứ nhất.
Ngay từ đầu miếng thịt nhỏ này đã được cô xử lý riêng, hoàn thành hết mấy công đoạn, giờ mới chế biến thành phẩm.
Tiếp đó cô dùng đũa kẹp một lát thịt, hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh lại.
Lúc nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, cô mỉm cười kẹp lấy một lát thịt rồi xoay người lại:
“Ngươi tới rồi đấy à, đúng lúc ta đã chế biến xong món ăn thứ nhất, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Vừa nói Biệt Tuyết Tiên Cơ vừa kẹp thịt đưa lên.
Ở trong tưởng tượng của Tiên Cơ, cảnh tượng hẳn phải là... Bạch đẩy cửa vào, đi tới sau lưng cô. Lúc này cô làm như không có chuyện gì xảy ra, thân mật kẹp một thịt đưa về phía Bạch để hắn nếm thử xem món thịt cá voi do mình chế biến theo phương pháp bí truyền có hương vị thế nào. Sau đó Bạch cũng tự nhiên há miệng ra, ‘A~’ một tiếng rồi ngậm lấy miếng thịt vào miệng.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó Biệt Tuyết Tiên Cơ đã cảm thấy hạnh phúc lâng lâng. Thật ra cô muốn tự tay đút thức ăn cho Bạch từ lâu rồi.
Mộng tưởng lúc nào cũng rất đẹp.
Nhưng thực tế lại luôn trần trụi và tàn khốc.
Lúc Biệt Tuyết Tiên Cơ đang bày ra bộ dạng ‘làm như không có chuyện gì xảy ra’, kẹp thịt xoay người lại đưa lên thì... cô thấy được người phía sau, tay Tiên Cơ chợt cứng lại.
Khuôn mặt cool ngầu điển trai của Bắc Phương Đại Đế ánh vào trong mắt Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Đại Đế rất anh tuấn nhưng nếu hắn không cười lại trông lạnh lùng tựa như hàn băng vạn năm không thay đổi vậy, lạnh đến thấu xương.
Nụ cười trên mặt Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng cứng lại, gò má đỏ bừng.
Cô không ngờ người tiến vào không phải Bạch mà là vị Bắc Phương tiền bối thần bí này.
Khí tức trên người Bắc Phương tiền bối đã được thu liễm hoàn toàn, hơn nữa trong đầu Biệt Tuyết Tiên Cơ cứ đinh ninh rằng người đi vào là Bạch, cho nên mới xảy ra chuyện như trên.
Xấu hổ quá đi mất!
Kịch bản sai bét rồi!
Thật muốn tìm cái lỗ chui xuống quá đi mất.
Cánh tay kẹp thịt của Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn giữ nguyên tư thế như trước, giờ giơ lên tiếp cũng không được mà rụt lại cũng không xong. Nụ cười trên môi cũng cứng ngắc, thậm chí cả người cô đều bắt đầu hóa đá.
“Bá Tống Huyền Thánh nhất định phải chết!”
Ngoài cảm thấy lúng túng xấu hổ, trong đầu Tiên Cơ chỉ còn một ý niệm như vậy.
...
Bắc Phương Đại Đế cũng thấy rất lúng túng.
Lúc hắn vừa tiến vào, khuôn mặt của Biệt Tuyết Tiên Cơ đột nhiên ửng hồng như hoa đào, trên môi mang theo nụ cười rực rỡ, tay dùng đũa kẹp một miếng thịt muốn đưa tới trước miệng hắn.
Nhưng lúc đưa tới một nửa, hắn lại thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ cứng đờ lại như hóa đá.
Bắc Phương Đại Đế liên tưởng đến lúc Tống Thư Hàng tiểu hữu đi ra, khi đó người hắn nhờ vào bếp hỗ trợ là Bạch Thánh. Với kinh nghiệm trải đời phong phú của mình, Đại Đế lập tức đoán ra được đầu đuôi câu chuyện.
Chắc chắn người mà vị Biệt Tuyết Tiên Cơ này đang chờ là Bạch Thánh, chẳng qua cô ấy không ngờ rằng hắn lại nhảy ra cướp việc đến phòng bếp hỗ trợ.
Cả hai người đều cảm thấy ngại ngùng, cứ đứng bất động ở đó.
Một lát sau, thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ sắp hóa đá, Bắc Phương Đại Đế thở dài bất đắc dĩ.
Mặc dù bản thân tu luyện thuộc tính hàn băng, nhưng thật ra hắn là một người rất dịu dàng.
Sau đó Bắc Phương Đại Đế há miệng ra, ‘A~’ một tiếng, cắn lấy miếng thịt do Biệt Tuyết Tiên Cơ đưa lên.
Thịt vừa vào miệng, Bắc Phương Đại Đế đã cảm giác được cả khoang miệng thơm ngát, mấy chục loại mỹ vị khác nhau tung trong miệng hắn như lựu đạn nổ.
Hương vị này không hề kém với hương vị do tiên trù cao cấp của Thiên Đình viễn cổ năm đó làm ra.
Hơn nữa, kỹ thuật nấu nướng mà Biệt Tuyết Tiên Cơ nắm giữ càng hoàn thiện, dụng cụ cũng tân tiến hơn. Vậy nên có thể nói hương vị của món ăn này còn cao hơn một bậc so với tác phẩm do tiên trù của Thiên Đình viễn cổ làm ra nữa.
Biệt Tuyết Tiên Cơ không hổ là tiên trù số một trong tu chân giới hiện nay.
Tống Thư Hàng tiểu hữu đề cử thật có tâm.
“Ăn ngon lắm, tài nấu nướng của đạo hữu quả thật đã đạt đến cấp bậc đứng đầu chư thiên vạn giới rồi.”
Bắc Phương Đại Đế cong môi nở một nụ cười ấm áp. Lúc hắn mỉm cười, sự lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất, từ một soái ca lạnh lùng cao ngạo chớp mắt đã hóa thành soái ca dịu dàng âm áp.
Mặt Biệt Tuyết Tiên Cơ nóng lên như phải bỏng.
“Nếu như không phải trong lòng ta đã sớm có Bạch thì có lẽ sẽ thích vị Bắc Phương tiền bối này ấy chứ.”
Tiên Cơ nghĩ thầm.
Bắc Phương tiền bối thật sự là một người dịu dàng, hơn nữa cũng rất điển trai, chỉ kém Bạch một chút xíu xiu mà thôi.
“Nghe Thư Hàng tiểu hữu nói tiên tử cần giúp đỡ, giờ cô phải thái gan thành lát mỏng đúng không?”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Ừm.”
Hai gò má của Biệt Tuyết Tiên Cơ nóng lên, gật đầu đáp lại một tiếng.
“Cứ giao cho cô.”
Bắc Phương Đại Đế vươn tay cầm lấy dao, cũng là con dao cắt thịt nhưng khi vào trong tay Đại Đế lại phát huy ra uy lực siêu phàm.
Mấy dao chém xuống, lá gan vốn cứng như sắt thép đã bị thái thành lát mỏng.
“Còn cần cô giúp gì nữa không?”
Đại Đế hỏi.
“Vậy xin nhờ tiền bối bỏ chúng vào nồi số năm giúp ta, sau đó dùng lửa nhỏ ninh chúng. Lát nữa ta còn phải tiến hành thêm ba bước nữa.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp.
Sau khi sự lúng túng qua đi, Tiên Cơ lại nhanh chóng tiến vào chế độ làm việc nghiêm túc.
Có Bắc Phương Đại Đế hỗ trợ, tiến độ chuẩn bị toàn kình yến cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm nhanh hơn rất nhiều.
××××××××××××××××××××
Ở bên ngoài.
Bạch tiền bối chơi đánh bài chơi đến nghiện.
Đương nhiên Tống Thư Hàng không ngu gì mà tự đi chịu ngược, vì vậy... hắn bắt Thông Nương đi ra, để cho cô ấy tham gia chiến cuộc thay hắn.
Đồng thời theo đề nghị của Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối cũng thả liễu thụ yêu của mình ra.
Ván bài từ ba biến thành bốn người chơi, giờ không đấu địa chủ nữa mà đổi sang chơi đánh bài cặp(2).
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, lên mạng đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1 xem thử có tin tức gì mới không.
Đúng lúc này Hằng Hỏa Chân Quân online.
“Thư Hàng đạo hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Hằng Hỏa Chân Quân gửi tin nhắn chat riêng.
“Có chút chuyện muốn nói cho ngài biết.”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Hằng Hỏa tiền bối, lúc trước ta có gặp được một vị Nho sinh ở vùng biển gần thành phố Văn Châu. Hắn rất có thể chính là Đạo Tử trong mười ba Kiếp Tiên của Nho gia các ngài, ngoại hình giống hệt với bức tượng mà ta thấy.”
Tống Thư Hàng tạm thời không nhắc đến chuyện Đạo Tử điên điên khùng khùng.
Hằng Hỏa Chân Quân trầm mặc.
Một lát sau, Hằng Hỏa Chân Quân trả lời:
“[icon cười khổ] Trạng thái của vị Đạo Tử sư tổ mà Thư Hàng tiểu hữu gặp thế nào?”
Tống Thư Hàng nghe vậy, trong lòng chợt hiểu:
“Nói thật, có vẻ như trạng thái tinh thần của Đạo Tử Kiếp Tiên không được tốt cho lắm.”
“Không sai, người mà ngươi thấy chính là Đạo Tử sư tổ đấy.”
Hằng Hỏa Chân Quân thở dài một hơi rồi trả lời.
Ơ? Lẽ nào trước giờ Nho gia vẫn biết đến sự tồn tại của Đạo Tử ư?
“Cảm ơn Thư Hàng tiểu hữu nói cho ta tin tức này, ta sẽ phái người đi đến vùng biển kia xem thử có thể tìm được Đạo Tử sư tổ không. Thật ra ta cũng có chuyện muốn thỉnh giáo Thư Hàng tiểu hữu, có liên quan tới việc di chuyển mảnh vỡ Thiên Đình.”
Hằng Hỏa Chân Quân nói.
Chú thích:
(1) Đấu địa chủ: trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Trò chơi phải có ít nhất 3 người, với 54 lá, một người sẽ là địa chủ, 2 người khác sẽ là nông dân. Địa chủ được thêm 3 con cuối, 2 nông dân sẽ đấu bài với địa chủ. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, còn 1 trong 2 nông dân ai hết bài trước thì 2 nông dân thắng. Bài dùng cả con Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay tứ quý (còn gọi là bom 4 lá) là sẽ được gấp đôi điểm thưởng.
(Nguồn: ebookshop.vn
(2)Song khấu (tạm dịch là đánh bài cặp): Đây là một kiểu đánh bài phổ biến ở Chiết Giang, do người Ôn Châu phát minh ra và đặc biệt thịnh hành ở Ôn Châu. Trò này dùng hai bộ bài tây, hai người ngồi đối diện nhau là một đội. Hai người cùng đội phải phối hợp làm sao đánh hết bài trong tay xuống càng nhanh càng tốt.
Bốn hoặc nhiều lá bài giống nhau thì gọi là bom. Đội thắng sẽ được nhân đôi, nhân ba, bốn, năm lần điểm thưởng tùy theo loại bom mình đã đánh xuống trước đó. Có bom 4 lá (điểm thưởng x1), 5 lá (x2), 6 lá (x3), 7 lá (x4), 8 lá (x5). Bốn con joker thì gọi là bom vương (điểm thưởng x4).
*Cả đấu địa chủ và song khấu có cách chơi khá giống bài tiến lên nhưng phức tạp hơn một chút. Lúc người chơi đánh bài bom xuống thì sẽ gọi là “nổ”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận