Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1181: Tiểu Thải “Clone Của Tống Thư Hàng!

Chương 1181: Tiểu Thải “Clone Của Tống Thư Hàng!
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói:
“Vậy cũng được nữa à?”
Hình như Thông Nương đã dựa vào nộ ý của Cuồng Bạo Thuật để ép nước mắt chảy ra do vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển thì phải?
Thông Nương đắc ý:
“Đương nhiên rồi. Từ khi phát hiện ra cách này, lần nào ta dùng cũng cho kết quả y như nhau, lần nào cũng thành công. Thiên Khấp Bảo Điển của ta còn cao cấp hơn cả bản gốc, nó đã được update thành “trời khóc ta không khóc bảo điển”(*) rồi, ha ha ha ha! Dù sao ta cũng là thiên tài kia mà... mà mà~ mà? Ơ ơ?”
(*)Thiên khấp: trời khóc
Ngay sau đó, Thông Nương hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Người ta nói vui quá hóa buồn, chẳng sai chút nào.
Toàn bộ phần mầm hành của Thông Nương trở nên đỏ rực, trong đôi mắt cũng mất đi thần thái, trở nên hoàn toàn lý trí.
“A a a a a!”
Cô phát ra tiếng gầm ‘nũng nịu’ như tiếng của dã thú.
Mặc dù cô đang điên cuồng gầm rú nhưng do giọng nói quá nhỏ nhẹ nũng nịu nên mới biến thành tiếng gầm ‘nũng nịu’.
Tiếp đó Thông Nương chạy như điên về phía Tống Thư Hàng.
Rõ ràng Tiểu Thải và liễu thụ yêu Khinh Vũ đứng gần đó hơn nhưng cô chỉ nhắm đúng vào một mình Tống Thư Hàng, điên cuồng vọt tới.
Bao cát hiệu Thư Hàng, ngài rất xứng đáng có được nó.
Tống Thư Hàng:
“...”
“A a a a!”
Thông Nương vừa hét to ‘nũng nịu’ vừa vung nắm tay nhỏ xíu đấm vào bắp chân của Tống Thư Hàng.
Keng keng keng keng~~
Một tràng thanh âm như đánh thép vang lên.
Trên quả đấm của Thông Nương còn ngưng tụ chân khí nhị phẩm thâm hậu, có thể thấy được sức mạnh của cô đã cao hơn lần trước một bậc rồi, tiếc là thể chất của Tống Thư Hàng còn mạnh hơn lần trước. Tuy đạo đã cao một thước nhưng ma đâu chỉ cao hơn một trượng chứ?
Với thể chất bây giờ của Tống Thư Hàng, quả đấm của Thông Nương cũng chỉ như muỗi, đánh vào không đau cũng chẳng ngứa nổi.
Nhưng Thông Nương trong trạng thái cuồng bạo lại không thèm quan tâm đến vấn đề này, cô cứ công kích điên cuồng vào bắp chân của Tống Thư Hàng, thỉnh thoảng còn nhảy cỡn lên đá mạnh vào đầu gối của hắn.
Keng keng keng keng~
Tống Thư Hàng thở dài. Lại là cảnh này, nhưng nói thật... hắn cũng không ghét cảnh này chút nào.
Bởi vì sau khi Thông Nương rơi vào trạng thái cuồng bạo, hắn có thể phối hợp với Thông Nương sử dụng một loại thần kỹ.
“Tới hay lắm, Thông Nương. Hãy để cho mọi người nhìn thấy sự lợi hại của cô đi! Bí kỹ... Hành ra khỏi vỏ!”
Tống Thư Hàng trầm giọng hô lên.
Sau đó hắn vươn tay túm lấy mầm hành của Thông Nương.
“A a a a!”
Thông Nương liều mạng giãy giụa, hai tay dùng sức đấm vào cánh tay của Tống Thư Hàng, hai chân đạp điên cuồng loạn xạ trong hư không.
Khi phát hiện mình không cách nào thoát khỏi bàn tay của Tống Thư Hàng, cô quyết đoán thi triển thần kỹ “Hành ra khỏi vỏ”.
“Soạt~”
Mầm hành cũ tuột ra, mầm hành mới rút ra.
Mầm hành cũ giống như vỏ kiếm, rơi vào trong tay Tống Thư Hàng.
Sau khi chơi trò ve sầu lột xác, Thông Nương lại tiếp tục nhảy cỡn lên quyền đấm cước đá vào người Tống Thư Hàng. Lần này cô nhảy cao hơn, quả đấm nhỏ có thể đấm vào ngực Tống Thư Hàng.
Nắm đấm của Thông Nương nện vào ngực Tống Thư Hàng như nện trên mặt trống, vang lên tiếng thùng thùng thùng~
Hai mắt Tiểu Thải sáng rực lên, cô vội vàng móc điện thoại di động đặc chế của mình ra, sau đó nhanh chóng mở một bài hát.
“Hứ! Đều tại anh~ cũng không chịu dỗ dành người ta~ người ta muốn khóc quá hà, đấm ngực anh này, đồ xấu xa!!! Bee~ đấm ngực anh này, anh thật đáng ghét! Muốn được ôm hà, huhuhu người ta giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh này!!! Đồ xấu xa, đánh chết anh này.(*)”
(*)Bài hát Nắm đấm nhỏ đánh ngực anh (小拳拳捶你胸口)
Tống Thư Hàng:
“...”
“Sư phụ, ngài thấy bài nhạc nền mà đồ nhi mở thế nào?”
Tiểu Thải hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Nếu còn đi theo mỹ nhân rắn công đức học mấy thứ lung ta lung tung nữa thì coi chừng ta kéo ngươi vào sổ đen đấy.”
Dứt lời, hắn lại túm lấy mầm hành của Thông Nương.
Hai bên lại phối hợp thi triển bí kỹ “Hành ra khỏi vỏ” một lần nữa.
Người chơi Tống Thư Hàng nhận được mầm hành ba trăm tuổi đặc biệt ×2
Tiểu Thải:
“...”
Liễu yêu Khinh Vũ lặng lẽ xoay đầu lại, lau nước mắt nơi khóe mắt.
Không hổ là Bá Tống Huyền Thánh bạn tốt của Bạch chủ tử, thái độ đối đãi với yêu sủng của hai người quá giống nhau. Lúc thiếu tài liệu chế tạo phi kiếm dùng một lần, Bạch chủ tử cũng sẽ bẻ cành nhỏ của cô để làm.
Còn Bá Tống Huyền Thánh lại ngắt mầm hành của Thông Nương.
Khinh Vũ cảm thấy sau này mình nhất định có thể trở thành bạn tốt với Thông Nương, giữa hai người có quá nhiều tiếng nói chung để chia sẻ với nhau.
...
Cứ thế, Tống Thư Hàng phối hợp với Thông Nương, liên tục thi triển bí kỹ “Hành ra khỏi vỏ” đến ba mươi ba lần thì Cuồng Bạo Thuật của Thông Nương mới hết tác dụng.
Sau khi thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, Thông Nương cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, đứng cũng không vững. Toàn thân vô lực, chân khí bị rút sạch, hơn nữa khắp người đều đau nhức vô cùng.
Vì đã có kinh nghiệm một lần nên Thông Nương lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Tiếp đó... cô nhìn thấy một đống mầm hành bên cạnh Tống Thư Hàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này đều là mầm hành của cô, là mầm hành với màu sắc khác nhau của cô.
“Hu hu hu~~”
Thông Nương cảm thấy đớn đau tận tâm can, hiệu quả của Thiên Khấp Bảo Điển bắt đầu phát huy, tuyến lệ như bị ai đâm mạnh vào, khóc như chết đi sống lại.
Đúng lúc này, tiếng của Biệt Tuyết Tiên Cơ vọng ra từ trong bếp:
“Thư Hàng, thiếu hành rồi, chỗ ngươi còn sẵn hàng không? Lần này số lượng thịt cá voi nhiều quá, cần nhiều hành lắm. Nếu còn thì cho ta đi, ta thiếu ngươi một nhân tình.”
[Σ(? Д ? |||)???]
Thông Nương vừa nghe Biệt Tuyết Tiên Cơ nói xong thì tiếng khóc lập tức ngưng bặt. Cô che miệng lại, tuy trong mắt vẫn ngấn lệ nhưng cô cố ép bản thân không được phát ra tiếng khóc.
Biệt Tuyết Tiên Cơ, là thiên địch Biệt Tuyết Tiên Cơ của cô!
Cô quá đắc ý mà quên mất nơi này là động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ – thiên địch của mình.
Đáng sợ quá đi mất!
Nói vậy là từ nãy đến giờ cô đang nhảy múa trên lưỡi đao, đang lăn lộn trong miệng sư tử mà chẳng hề hay biết gì!
“Thư Hàng, ta muốn về thế giới hạch tâm.”
Thông Nương cầu xin:
“Nếu không tiện thì cho ta về túi thu nhỏ một tấc cũng được.”
Tống Thư Hàng dịu dàng an ủi cô:
“Yên tâm đi, tất cả đều đã qua rồi. Tác dụng của Cuồng Bạo Thuật cũng đã hết, cô về thế giới hạch tâm nghỉ ngơi đi. Chừng nào ăn cơm ta sẽ kêu cô.”
“Hu hu hu~, Thư Hàng ngươi thật là tốt.”
Thông Nương cảm động đến mức nước mắt đầm đìa.
Sau đó cô được Tống Thư Hàng đưa vào thế giới hạch tâm.
“Mà nói chứ lát nữa có nên gọi Thông Nương đi ra ăn cơm không nhỉ? Mặc dù là một bữa tiệc được chế biến từ Huyền Thánh bát phẩm hiếm có, nhưng dù sao trong đó cũng có mầm hành của cô ấy.”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Vừa suy nghĩ hắn vừa mang 33 mầm hành mới lấy được vào trong bếp.
Biệt Tuyết Tiên Cơ thấy mầm hành tươi rói như vậy thì không tiếc lời khen ngợi Tống Thư Hàng, hơn nữa còn tỏ ý nếu như được thì cô muốn mua thêm nhiều mầm hành hơn nữa.
Tống Thư Hàng mỉm cười lắc đầu.
Sợ là hôm nay Thông Nương sẽ không sử dụng Cuồng Bạo Thuật nữa, khó mà lấy được mầm hành tiếp.
“Nếu đã nhận chỗ mầm hành này thì cũng coi như ta thiếu ngươi một nhân tình. Chờ sau khi Thực Tiên yến kết thúc, ta sẽ xuống bếp nấu mấy bàn tiên trân yến cho ngươi... Đương nhiên, tài liệu thì tự chuẩn bị nhé.”
Cuối cùng Biệt Tuyết Tiên Cơ bổ sung thêm một câu.
Nói mới để ý, dạo này Tiên Cơ có cảm giác mình sắp trở thành đầu bếp riêng của Tống Thư Hàng luôn rồi, mấy lần xuống bếp gần đây đều là vì chuẩn bị tiên trân yến cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mỉm cười chấp nhận thịnh tình của Tiên Cơ. Có cơ hội được Biệt Tuyết Tiên Cơ ra tay chế biến tiên trân yến cho, trong quãng thời gian sắp tới, hắn và bạn bè đều có lộc ăn rồi.
××××××××××××××××××××
Tiên cơ và Bắc Phương Đại Đế vẫn đang cố gắng chế biến thịt cá voi cấp bát phẩm.
Bắc Phương Đại Đế rất cẩn thẩn phối hợp với Biệt Tuyết Tiên Cơ, không chê vào đâu được. Biệt Tuyết Tiên Cơ phải công nhận qua bao nhiêu năm nấu nướng, cho tới giờ vẫn không gặp được trợ thủ nào vừa ý như vậy.
Sau khi đưa mầm hành xong, Tống Thư Hàng đi ra khỏi bếp, trở lại phòng khách.
Liễu thụ yêu Khinh Vũ đang ngẩn người bên cạnh cái kén ngủ của Bạch tiền bối, cô đã hoàn toàn thích ứng với thân phận yêu sủng của mình rồi.
Còn Tiểu Thải thì đang chờ Tống Thư Hàng trở lại.
Vừa thấy Tống Thư Hàng đi vào, Tiểu Thải đã tỏ vẻ kích động:
“Sư phụ sư phụ, bây giờ chúng ta bắt đầu học Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công được chưa?”
“Được chứ, nhưng trước khi học bộ công pháp này, ta phải kiểm tra ngươi cái đã, xem thử rốt cuộc ngươi thích hợp với thiên nào trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Kiểm tra thế nào? Sư phụ cũng từng kiểm tra chính mình rồi ư?”
Tiểu Thải hỏi.
“Lúc đó là Bạch tiền bối kiểm tra cho ta nhưng sau khi tu luyện tới cảnh giới tứ phẩm, tự ta cũng có cách kiểm tra xem ngươi thích hợp với thiên nào.”
Tống Thư Hàng nói.
Tâm niệm vừa động, hư đan cá voi mập trong đan điền bản mệnh bắt đầu chuyển động, phát ra từng đợt tiếng kêu vừa giống cá voi vừa giống tiếng rồng.
Tiếp đó Tống Thư Hàng đặt tay lên người Tiểu Thải, một luồng tiên thiên chân nguyên ngưng tụ trong tay Tống Thư Hàng, huyễn hóa thành một phù văn.
Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới tứ phẩm, hư đan cá voi mập trong người Tống Thư Hàng là do hư ảnh của cả ba mươi ba loại linh thú hỗn hợp lại mà thành. Vậy thì hắn có thể thông qua hư đan cá voi mập, kiểm tra xem Tiểu Thải hợp với thiên nào trong công pháp nhất.
Phù văn bám lên trên người Tiểu Thải, mơ hồ huyễn hóa thành hình dáng cá voi mập.
“Tiểu Thải là tước yêu, chắc sẽ thích hợp với một trong bốn thiên gà, hạc, nhạn, ưng của bộ công pháp nhỉ?”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Dù sao cũng đều thuộc lớp chim muông mà.
Nhưng ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, một phần nào đó của hư đan cá voi mập lại sinh ra cộng hưởng với Tiểu Thải. Đúng là phần ‘cự kình’ trong ba mươi ba thú có độ cộng minh với Tiểu Thải cao nhất!
“Phụt~~ cự kình á? Không thể nào!”
Tống Thư Hàng suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng.
Thân là một con tước yêu, vậy mà Tiểu Thải lại có độ phù hợp cao nhất với Cự Kình thiên trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công ư?
“Chẳng lẽ phương pháp kiểm tra của mình có vấn đề à?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Không, kết quả kiểm tra của ngươi không sai đâu.”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Là Xích Tiêu Kiếm nằm trong... bụng mỹ nhân rắn công đức.
“Nhưng Tiểu Thải là loài chim mà, sao lại có độ phù hợp với cự kình cao nhất chứ?”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Xích Tiêu Kiếm bình tĩnh nói:
“Ngươi quên rồi sao? Ngươi và Tiểu Thải mới vừa trải qua trận pháp nghi thức của Cật Qua Thánh Quân. Mà bản thể của Cật Qua Thánh Quân lại là một con đại yêu có huyết thống thần kình. Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp đó, Tiểu Thải đã trải qua một lần lột xác. Cô ấy phù hợp với Cự Kình thiên nhất là chuyện rất bình thường.
“Vậy... giờ để Tiểu Thải tu luyện Cự Kình thiên à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm:
“Đành chịu chứ biết sao, giờ cho cô ấy tu luyện Cự Kình thiên mới là thích hợp nhất. Do đã được lực lượng của Cật Qua Thánh Quân cải tạo, đảm bảo Tiểu Thải mà tu luyện Cự Kình thiên thì sẽ tiến bộ cực nhanh cho xem.”
Tống Thư Hàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nhưng nếu vậy thì bất kể là công pháp, pháp môn luyện thể, pháp môn công đức hay đao pháp, Tiểu Thải đều tu luyện giống y như hắn.
Thế này thì Tiểu Thải biến thành clone của hắn rồi còn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận