Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1183: Dùng Dao Khắc Ra Hai chữ “VÔ TỘI” In Hoa Thật Lớn

Chương 1183: Dùng Dao Khắc Ra Hai chữ “VÔ TỘI” In Hoa Thật Lớn
Ngay khoảnh khắc Biệt Tuyết Tiên Cơ đưa tay ôm lấy kén to của Bạch tiền bối bắt đầu lắc, Tống Thư Hàng đã thấy trước được kết cục của Tiên Cơ.
“Đôi mắt ta đã nhìn thấy trước tương lai của cô rồi. Biệt Tuyết Tiên Cơ à, tương lai cô chỉ có chết... ồ không đúng, tương lai cô chỉ có một kết quả, đó chính là bị kén to của Bạch tiền bối đè bẹp!”
Tống Thư Hàng thầm phán trong lòng.
“Thư Hàng, đừng lắc nữa~ để ta ngủ thêm lát nữa, chỉ một lát thôi.”
Bạch tiền bối kêu lên.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“...”
“Bạch đạo hữu, ta là Biệt Tuyết mà.”
Trong lòng Tiên Cơ xót xa nghĩ.
Sau đó có thể là do xuất phát từ một loại tâm lý đố kỵ không nói ra được, Biệt Tuyết Tiên Cơ càng lắc dữ dội hơn:
“Bạch đạo hữu, ta là Biệt Tuyết đây. Món thứ nhất trong đại tiệc Kình Thánh bát phẩm đã làm xong rồi, là món canh được nấu từ nước hầm thịt vô cùng mỹ vị. Nhân lúc còn nóng, gươi mau ra đây thưởng thức đi, canh này mà để nguội thì sẽ mất đi hương vị đặc biệt của nó.”
“Đừng lắc nữa mà~”
Bạch tiền bối kêu lên.
Khác với Bạch tiền bối two, hình như Bạch tiền bối không thích bị người khác lắc kén trong lúc đang ngủ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn. Còn Bạch tiền bối two lại cảm thấy nếu trong lúc ngủ mà ‘được’ người ta lắc kén sẽ rất thoải mái, giống như đang nằm trong nôi vậy, giúp hắn ngủ càng ngon hơn.
Biệt Tuyết Tiên Cơ thở dài, lòng mềm nhũn. Cuối cùng cô bỏ cuộc, định buông tay thả kén to xuống:
“Cũng được, đến lúc đó ta lại nấu lại cho ngươi ăn... A a a~~”
Đúng lúc này, kén trắng đột nhiên bay lên đè cô xuống.
Tống Thư Hàng:
“Ta biết ngay là sẽ như vậy mà.”
Hai mắt Tô thị A Thập Lục nửa khép nửa mở nhìn Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Lúc ấy ở quảng trường của Bạch Vân thư viện nho gia, ngươi cũng bị đè thế này.”
“Chúng ta đừng nhắc đến đoạn lịch sử đen tối đó nữa mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Tô thị A Thập Lục cong môi mỉm cười, dụi mắt một cái rồi ngồi thẳng dậy. Món ăn khai vị đã được mang lên rồi, cô đã ngửi thấy được mùi thơm bay tới từ trong xe đẩy khiến con sâu thèm ăn trong bụng cứ ngọ ngoạy không ngừng.
Dưới kén lớn, Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng chỉ giật mình kêu lên một tiếng chứ không hét thảm thiết như Tống Thư Hàng lúc trước.
Thứ nhất, do thực lực của cô cao hơn nên có thể tiếp nhận áp lực lớn hơn Tống Thư Hàng rất nhiều.
Thứ hai, vì Biệt Tuyết Tiên Cơ là một tiên tử có dáng người rất đẹp, chính dáng người bá đạo này đã biến thành một tầng đệm giúp cô giảm lực tác động còn Tống Thư Hàng lúc đó thì lại không có.
Lúc này, Biệt Tuyết Tiên Cơ nhìn kén lớn đang đè trên người mình mà khóc không ra nước mắt.
Nếu không có tầng kén chết tiệt này thì tốt biết bao?
Không đúng không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy chuyện thế này.
“Bạch đạo hữu, dời qua chỗ khác đi, ngươi đang đè ta đấy. Ta không lắc kén nữa được chưa nào? Mấy món ăn cho đại tiệc Kình Thánh bát phẩm ở trong bếp còn cần ta chế biến, ta sẽ để lại cho ngươi một phần, bây giờ thì nhích sang một bên để ta đi mang món ăn lên cho mấy vị đạo hữu khác thưởng thức nào.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ lên tiếng nói.
“Ừ~~”
Bạch tiền bối trong kén mơ màng đáp lại một tiếng.
Nhưng kén lớn vẫn không nhúc nhích gì, Bạch tiền bối vẫn đang trong trạng thái say ngủ.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“...”
Nếu như là lúc khác, cho dù cô có bị đè đến sáng mai cũng không thành vấn đề. Nhưng thân là một tiên trù, đại tiệc Kình Thánh bát phẩm ở trong bếp còn cần cô đi hoàn thành bước cuối cùng, cô không thể mặc kệ những món ăn đó được.
Biệt Tuyết Tiên Cơ thử đưa tay muốn đẩy kén to trên người xuống nhưng kén này lại nặng như một ngọn núi nhỏ, đẩy thế nào cũng không xuống. Biệt Tuyết Tiên Cơ dùng đến mấy tư thế đẩy khác nhau nhưng đều không cách nào đẩy kén lớn xuống được.
“Phụ ta một tay với, kén này nặng quá.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ ngoáy đầu lại xin mấy người Tống Thư Hàng giúp đỡ.
Tống Thư Hàng đứng dậy đi tới bên cạnh kén lớn, sau đó vỗ mạnh lên kén ngủ của Bạch tiền bối một cái:
“Bạch tiền bối, di cái kén xuống đi, Biệt Tuyết tiên tử đã nói là không lắc kén nữa, đồng thời cũng sẽ để lại một phần cho ngài. Ngài cứ ngủ thẳng giấc đi, lúc nào đi ra thì dùng bữa cũng được.”
“Ừ.”
Bạch tiền bối đáp.
Nhưng kén to của hắn vẫn không có dấu hiệu di động.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Vậy để ta dời kén đi giúp ngài, nói trước nhé ngài đừng làm loạn gì thêm đấy. Ta mang cái kén để qua một bên, ngài cứ yên tâm ngủ tiếp đi.”
“Ừ.”
Bạch tiền bối đáp lại một tiếng.
Thế là Tống Thư Hàng đưa tay ôm lấy kén to, vận sức nhấc mạnh lên.
Cái kén vẫn không hề nhúc nhích.
À... Lần trước lúc hắn bị đè trên quảng trường của Nho gia, tình hình cũng thế này. Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cùng với mấy người Diệp Tư thay phiên nhau thử sức, nhưng không một ai có thể nhấc kén xuống.
Nhớ lúc ấy Lệ Chi Tiên Tử đã đoán rằng có thể là lúc dùng cự kiển đè người, Bạch tiền bối đã thi triển một pháp thuật phong ấn loại hình trấn áp nào đó...
“Bạch tiền bối, cởi bỏ phong ấn thuật trấn áp đi mà, nếu không đại tiệc Kình Thánh bát phẩm sẽ bị gián đoạn, chúng ta sẽ không ăn được cái gì hết.”
Tống Thư Hàng lại nói.
“Ừ.”
Bạch tiền bối đáp một tiếng.
Sau đó phong ấn thuật trấn áp đã bị cởi bỏ, kén to bị Tống Thư Hàng ôm đi dễ dàng.
“Giải quyết xong.”
Tống Thư Hàng ôm kén to để sang một bên.
“Cẩn thận đấy.”
Lúc này, Tô thị A Thập Lục bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“???”
Rắc rắc~~ kén to vừa được đặt xuống, mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc như thủy tinh vỡ.
Sau đó, kén to trong tay Tống Thư Hàng đột nhiên hãm sâu vào trong mặt đất.
“WTF?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác đứng đấy, mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế này?
Tại sao ở phòng khách trong động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ lại có một cái hố thế này?
Đây là cạm bẫy ư?
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này, hiện tại có một nguy cơ lớn hơn đang rình rập!
Chỉ thấy kén to đột nhiên rơi vào trong hố cứ lắc qua lắc lại một hồi.
“Để yên cho ta ngủ một giấc, đừng lắc nữa!”
Bạch tiền bối kêu lên.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng chợt thấy kén trắng nhảy lên thật cao rồi đè về phía hắn.
“Đừng~ mà~~”
Tống Thư Hàng hét to.
Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi, Bạch tiền bối!
Đứng đè xuống mà!
Bịch~
Đây là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tống Thư Hàng bị đè gục xuống, còn kén to thì đang ‘đứng’ trên lưng hắn trông như con lật đật. Đồng thời loại phong ấn thuật trấn áp kia cũng khởi động, lập tức đè Tống Thư Hàng nằm bẹp xuống đất.
Tống Thư Hàng siết chặt nắm tay nên mạnh xuống đất:
“A a a a! Cái eo, cái eo của ta sắp gãy rồi! Nhẹ một chút, Bạch tiền bối, xin hãy nhẹ tay một chút!”
Kén trắng điều chỉnh vị trí một chút, sau đó lại đè mạnh xuống, trấn áp hoàn thành!
“A a a a!”
“Bạch tiền bối, mới vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, tha cho ta đi mà!”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Nhưng lần này Bạch tiền bối không đáp lại. Ngay cả ‘ừ’ một tiếng cho có lệ cũng không.
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên cảm giác không ổn.
Lẽ nào Bạch tiền bối lại bịt tai lại rồi?
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối?”
“Nghe được xin hãy trả lời, xin hãy trả lời! Ui da, cái eo, cái eo của ta.”
Thôi xong!
Bạch tiền bối bịt tai lại thật rồi!
Lúc này đây, Tống Thư Hàng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
“Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Tiểu Thải nhảy đến bên cạnh Tống Thư Hàng rồi hỏi nhỏ.
Tống Thư Hàng liếc mắt một cái:
“Ngươi nói thử xem? Cho ngươi vào đây để bị đè thử nhé?”
Bây giờ hắn chỉ muốn dùng dao khắc hai chữ “VÔ TỘI” theo kiểu in hoa lên trên đất mà thôi.
“Thật ra ta muốn hỏi là nếu sư phụ đã bị Bạch tiền bối đè dưới đất không đứng dậy được, vậy lát nữa ta thay sư phụ ăn luôn phần Kình Thánh bát phẩm của người nhé? Người ta thường nói “sư phụ có việc, đệ tử phải ra thay”, nếu sư phụ gặp chuyện, thân là đệ tử phải có tránh nhiệm gánh vác thay. Loại chuyện này, ta hoàn toàn có thể gánh vác giúp sư phụ.”
Hai mắt Tiểu Thải sáng rực lên.
“Có tin vi sư trục xuất ngươi ra khỏi sư môn không hả? Thứ nghịch đồ!”
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi quát.
Tiểu Thải cười hì hì rồi lại nhảy về chỗ cũ, sau đó nói với Tô thị A Thập Lục và Thi:
“Xem ra sư phụ không bị sao hết, khí thế vẫn rất mạnh, còn lớn tiếng mắng ta nữa, chắc chắn là không sao đâu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Mà này tại sao vừa rồi lúc ta đặt kén to của Bạch tiền bối xuống, trên mặt đất lại đột nhiên xuất hiện một cái hố chứ? Hại chết ông đây rồi.”
Tống Thư Hàng cố gắng thử nghiêng đầu nhưng với góc độ bây giờ, hắn không thấy được vị trí cái hố ban nãy.
Biệt Tuyết Tiên Cơ đã bò dậy khỏi mặt đất, cô vừa nhìn Tống Thư Hàng đang nằm dưới đất vừa trả lời:
“Chỗ đó vốn là sàn kính cường lực, bên dưới là hồ cá, một thiết kế rất hiện đại, có thể nhìn xuyên qua kính cường lực thấy được những chú cá đang bơi ở bên dưới. Nhưng mà lần trước có con miêu yêu tới chỗ ta chơi, sau khi nhìn thấy mấy chú cá nhỏ trong hồ thì bản năng trỗi dậy không cách nào kềm chế được, cuối cùng cô ấy đã ra tay đập vỡ sàn kính cường lực của ta, bắt hết cá trong hồ ăn sạch. Vốn dĩ ta định đi đổi sàn kính nhưng do gần đây bận chuẩn bị tổ chức Thực Tiên yến, cho nên chuyện này vẫn cứ kéo dài mãi.”
“Sau đó... Ta xúi quẩy, vô tình đặt kén ngủ của Bạch tiền bối lên trên phần sàn kính bị rạn kia?”
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
Biệt Tuyết Tiên Cơ ngượng ngùng gật đầu một cái.
Tống Thư Hàng lại đấm mạnh xuống đất:
“Bất hạnh quá mà~”
Khóe miệng Bắc Phương Đại Đế khẽ nhếch lên một chút.
Vận khí của Tống Thư Hàng tiểu hữu quả thật là quá kém.
“Khụ, Thư Hàng tiểu hữu, hay là ta cũng để lại một phần cho ngươi nhé? Đến lúc đó để chung với phần của Bạch luôn.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
“Nhưng mà ta muốn ăn ngay bây giờ. Bắc Phương tiền bối, ngài ra tay dời cái kén này đi có được không?”
Tống Thư Hàng ngước đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Bắc Phương Đại Đế. Đại Đế vốn là trường sinh giả của Thiên Đình viễn cổ, hơn nữa còn là nhân vật đáng gờm trong tầng lớp trường sinh giả. Nếu ngài ấy ra tay thì chắc sẽ dư sức dời kén ngủ của Bạch tiền bối xuống nhỉ?
Đại Đế cười to mấy tiếng, sau đó chỉ vào kén to của Bạch tiền bối rồi nói:
“Theo như cô nghĩ vận khí của Bạch Thánh rất cổ quái, nếu hắn muốn đè ngươi thì tốt nhất là ngươi cứ ngoan ngoãn để bị đè đi. Nếu không, với khí vận cổ quái của hắn, cho dù cô có cứu tiểu hữu ra được thì nói không chừng tiểu hữu cũng sẽ gặp chuyện xui xẻo hơn nữa thôi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Định mệnh, Đại Đế nói rất có lý.
“Phần của Thư Hàng cứ giao cho ta đi.”
Tô thị A Thập Lục khẽ ngáp một cái:
“Thư Hàng, lát nữa ta đút cho ngươi ăn.”
Tống Thư Hàng:
“Ể?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ ngẩng đầu nhìn trời, ép nước mắt chảy ngược về.
Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch đút đồ ăn cho Bạch trong đại tiệc Kình Thánh bát phẩm.
Cô còn chuẩn bị đến mấy phương án.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng sao lại biến thành tiểu nha đầu Tô thị đút đồ ăn cho Tống Thư Hàng kia chứ.
Lẽ nào bao nhiều công sức khổ cực chuẩn bị, cuối cùng lại để người khác hưởng lợi?
Có tin cô lật bàn không hả?
“Được rồi, vào tiệc thôi, đây là món thứ nhất.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cắn răng nói.
Cô đã chuẩn bị cho mỗi người ở đây một phần “canh óng ánh”.
Phần của A Thập Lục là phần dành cho hai người, bát to gấp đôi.
Cái bát này vốn là phần cô chuẩn bị cho Bạch.
A Thập Lục bưng bát, ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Há miệng nào, a~”
Tiểu Thập Lục cười tít mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận