Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1189: Hỡi Thế Giới, Hãy Thần Phục Dưới Thân Ta, Hãy Run Rẩy Đi!

Chương 1189: Hỡi Thế Giới, Hãy Thần Phục Dưới Thân Ta, Hãy Run Rẩy Đi!
Bí pháp phụ thân vào ánh sáng công đức chính là pháp thuật mà Cật Qua Thánh Quân đã dùng để cách không hiện thân lúc trước.
Do thời gian trước Tiểu Thải đi theo Đông Phương Lục Tiên Tử siêu độ khắp nơi, hơn nữa mới đây còn nhận được hiệu quả từ phúc lợi trận pháp nghi thức + hưởng dụng món ăn chế biến từ nhục thân Kình Thánh bát phẩm, thế nên lực lượng công đức trên người Tiểu Thải đã thành công ngưng tụ thành hình, phù hợp với yêu cầu cơ bản của việc phụ thân.
Sau khi bọc kín Tiểu Thải xong, mỹ nhân rắn công đức thi triển bí pháp dung nhập vào ánh sáng công đức của Tiểu Thải.
Bắc Phương Đại Đế kêu lên:
“Chờ đã, @#%× Tiên Tử. Cô không được tham gia vào việc độ thiên kiếp của tước yêu. Nếu cô tham gia vào thì uy lực của thiên kiếp sẽ tăng lên đến cửu phẩm thậm chí còn cao hơn nữa.”
Nhưng mỹ nhân rắn công đức không đáp lại. Sau khi cô dung nhập vào ánh sáng công đức của Tiểu Thải, cá voi dưới chân chợt biến hóa, trên thân cá voi mọc ra một đôi cánh.
Trên bầu trời, chiếc tàu chiến thiên kiếp số 888 tập trung vào vị trí của Tiểu Thải và mỹ nhân rắn công đức, pháo quang đã tụ lực đến giai đoạn cuối.
Mỹ nhân rắn công đức cúi người, ôm cả Tiểu Thải và thiếu nữ hình người mặc y phục rực rỡ hư ảo trên người cô vào trong ngực.
Ngay sau đó... màn sáng ‘bảo vệ đồng đội’ trên người Tiểu Thải chợt sáng lên, điên cuồng mở rộng ra.
Màn sáng bao phủ cả Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục vào trong.
Tròng lòng Bạch tiền bối chợt lóe lên suy nghĩ, theo bản năng sử dụng lực lượng không gian. Thân thể hắn chợt lóe lên, trong chớp mắt đã nhảy đến không trung.
Bắc Phương Đại Đế cũng hành động tương tự như hắn, cũng sử dụng lực lượng không gian, thuấn di đến giữa không trung.
Bạch tiền bối và Bắc Phương Đại Đế quay qua nhìn nhau, hai người ăn ý gật đầu một cái.
Sau đó Bạch tiền bối sử dụng Lưu Tinh Kiếm, âm thầm chú ý động tĩnh của chiếc tàu chiến thiên kiếp số 888.
Về phần Bắc Phương Đại Đế thì chú ý đến đám người Tiểu Thải và Tống Thư Hàng ở bên dưới.
Một khi thiên kiếp có dị biến gì, Bạch tôn giả lập tức ra tay chém nát thiên kiếp, hoãn lại thời gian nó đánh xuống. Còn Bắc Phương Đại Đế thì phụ trách ra tay cứu người.
Ở bên dưới.
“Bạch tiền bối chạy lên trời rồi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Không ổn rồi, Bạch tiền bối có bản năng ‘tránh hung cầu cát’. Ngài ấy chạy lên không trung là để né tránh màn sáng bảo vệ đồng bội do Tiểu Thải mới vừa thả ra. Vậy sắp tới chúng ta sẽ gặp... hung!”
Tô thị A Thập Lục nhìn màn sáng trên người mình:
“Sao lại là hung?”
Lời vừa dứt, Thi đột nhiên phát ra tiếng kêu đầy nghi hoặc:
“Ơ? Ơ ơ ơ?”
Hai chân của Thi bỗng dưng mất khống chế, chậm rãi ngồi xổm xuống. Sau đó hai cánh tay của cô bé cũng từ từ giơ lên trên đỉnh đầu.
Chỉ lát sau, Thi bị màn sáng bao phủ đã tiến vào trạng thái ôm đầu sợ hãi, thân thể bắt đầu đong đưa một cách mất khống chế. Phiên bản Thi run lẩy bẩy.jpg.
Ngay sau đó Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục cũng cảm giác được hai chân bị lực lượng nào đó đè ép, đầu gối như nhũn ra, không tự chủ được muốn ngồi xổm xuống.
“Bay lên không trung mau.”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Bạch tiền bối và Bắc Phương Đại Đế đều chạy đến không trung tránh được màn sáng bảo vệ, vậy nên có lẽ bay lên trên là sẽ thoát khỏi màn sáng.
Tô thị A Thập Lục nhanh chóng lấy ra bảo đao, phóng lên cao.
Còn Tống Thư Hàng cố chống hai chân yếu ớt đi tới cạnh Thi rồi nhấc cô bé lên. Tiếp đó hắn lấy bảo đao Bá Toái ra, mang Thi bay lên không trung.
Lúc Tống Thư Hàng kêu lên, Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng lập tức đạp hư không, tức tốc bay lên trời.
Mấy người Tống Thư Hàng càng bay càng cao.
Sau khi đến bên cạnh Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng mới cảm giác được tác dụng của màn sáng bảo vệ trên người mình biến mất.
Nhưng bé Thi bên cạnh hắn đã hoàn toàn liên kết với màn sáng bảo vệ của Tiểu Thải. Cho dù đã bay lên không trung, cô bé vẫn rơi vào trạng thái ôm đầu sợ hãi, run lẩy bẩy theo nhịp.
Nói thật... Thi trong trạng thái này trông rất đáng yêu, khiến người ta rất muốn mang cô bé về nhà nuôi.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhìn Tống Thư Hàng hỏi:
“Xà nữ công đức của ngươi đã làm gì vậy?”
“Cô ấy đã sử dụng một loại bí pháp, phụ thân lên trên người Tiểu Thải. Nhưng ta cũng không biết cô ấy muốn làm gì.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
“Tống sư huynh, ta còn phải run tới khi nào đây?”
Thi chớp mắt hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Có lẽ... phải đến khi bí pháp của Tiểu Thải kết thúc đấy.”
“À.”
Thơ ngoan ngoan đáp một tiếng, sau đó lại im lặng run rẩy.
“Này, mọi người nhìn xem, màn sáng trên người Tiểu Thải vẫn đang mở rộng kìa.”
Tô thị A Thập Lục lên tiếng nói.
Bạch tiền bối:
“Ừ, vẫn đang mở rộng nãy giờ. Sau khi bao phủ các ngươi, màn sáng không hề dừng lại, trái lại tốc độ mở rộng càng lúc càng nhanh.”
Với lực lượng của bản thân Tiểu Thải, cho dù cô có sử dụng hết sức bình sinh thì màn sáng bảo vệ đồng đội cũng không thể mở rộng đến mức này. Không cần nói cũng biết, nhất định là ảnh hưởng do mỹ nhân rắn công đức tạo thành sau khi phụ thân lên người Tiểu Thải.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Có một trấn nhỏ nằm cách động phủ của ta không xa, nếu màn sáng mở rộng đến trấn nhỏ thì có ảnh hưởng đến người bình thường không?”
Bắc Phương Đại Đế nghe vậy lập tức đưa tay kết pháp ấn, miệng khẽ quát:
“Hào Hoa Thiên Trụ Phong Ấn Pháp!”
Trong hư không, lực lượng hàn băng ngưng kết lại.
Dưới ánh nhìn của đám người Tống Thư Hàng, có một nghìn cột băng cao trăm mét từ trên trời đáp xuống bên ngoài động phủ Biệt Tuyết Tiên Cơ, phong ấn kín toàn bộ không gian động phủ lại.
“Như vầy thì màn sáng bảo vệ đồng bạn sẽ bị giới hạn trong phạm vi bị phong ấn, không phải sợ... Nhìn trời!”
Bắc Phương Đại Đế còn chưa nói hết câu, màn sáng trên người Tiểu Thải đã xuyên thấu qua Hào Hoa Thiên Trụ Phong Ấn Pháp của hắn, coi phong ấn như vật vô hình, nhanh chóng mở rộng ra.
Sau khi màn sáng xuyên thấu qua phạm vi phong ấn, tốc độ mở rộng còn tăng nhanh hơn. Chỉ trong chớp mắt đã lan về phía vị trí trấn nhỏ mà Biệt Tuyết Tiên Cơ mới nói.
“Không ổn, nơi đó là vị trí quốc lộ, xe cộ qua lại đông đúc. Nếu như tài xế lái xe bị màn sáng bảo vệ ảnh hưởng, đột nhiên ôm đầu run rẩy thì sẽ xảy ra tai nạn mất.”
Tống Thư Hàng hô lên.
Xe của người bình thường không giống như chiếc xe thần chống va chạm của Đông Phương Lục Tiên Tử, lỡ may xảy ra tai nạn giao thông thì sẽ chết người.
“Để ta xử lý.”
Thân hình Bạch tiền bối đi xuyên không gian, xuất hiện phía trên đường quốc lộ.
Chỉ là Bạch tiền bối còn chưa ra tay, tầng màn sáng bảo vệ kia đã xuyên qua quốc lộ, lan đến phạm vi trấn nhỏ.
Những tài xế đang ngồi trên xe qua lại đông đúc cũng không bày ra tư thế ôm đầu run rẩy, bọn họ chỉ cảm giác thân thể đột nhiên ấm áp, thoải mái hẳn lên. Thậm chí có một số tài xế do lái xe lâu nên hơi mệt mỏi chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, bao nhiêu mệt nhọc đều bị quét sạch.
Bạch tiền bối dừng động tác lại, xem ra cũng không cần hắn ra tay nữa.
Màn sáng tiếp tục lan về phía trấn nhỏ, phủ xuống một quảng trường lớn trong trấn.
Ở đây có một nhóm các cô các dì đang luyện tập nhảy quảng trường.
Vốn là các dì thường tập nhảy quảng trường vào sáng sớm hoặc là chạng vạng tối, nhưng do phải tham gia một cuộc thi nhảy quảng trường vào lễ quốc khánh ngày 1 tháng 10, thế nên mọi người tranh thủ thời giờ tới đây luyện tập thêm.
Lúc này, âm nhạc vừa lúc tiến vào khúc có tông cao nhất.
[Nhạc] Cá nhỏ ơi cá nhỏ, cứ chầm chậm chầm chậm mà bơi nhé~ Em như một chú cá bơi trong hồ sen của anh, chỉ muốn cùng anh ngắm trăng sáng~~ (*)
(*)Bài hát ánh trăng bên hồ sen
Giữa trưa, các dì đang luyện tập rất vui vẻ.
Người vây xem cũng không ít.
Đúng lúc này, màn sáng bảo vệ lan đến quảng trường.
Vốn là đang nhảy múa nhịp nhàng theo nhạc, đột nhiên các dì rùng mình một cái, sau đó đồng loạt ngồi xổm xuống.
[Nhạc] Trải qua bốn mùa hoa sen vẫn toả hương thơm ngát, cá nhỏ vẫn đợi anh ở giữa dòng~~
Các dì cùng giơ hai tay lên ôm đầu, bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi.
Có lúc, mặc dù là một tư thế rất bần nhưng nếu như rất nhiều người cùng làm, hơn nữa còn làm rất đều thì sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác “thật hoành tráng”.
Lúc này, những người đứng xem ở xung quanh không rõ mọi chuyện cũng có cảm giác như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, nhóm cô dì đang nhảy quảng trường theo điệu nhạc bỗng dưng đồng loạt ngồi xổm xuống, lại đồng loạt giơ tay ôm đầu. Bọn họ còn tưởng rằng đây là một đoạn múa tự biên.
“Hay lắm! Đoạn này nhảy đều nhất đấy!”
Quần chúng vây xem lên tiếng khen ngợi.
Còn các dì thì đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.
[Nhạc] Em như một chú cá bơi trong hồ sen của anh, chỉ muốn cùng anh ngắm trăng sáng~~
Sau đó các dì vẫn giữ tư thế ôm đầu sợ hãi bắt đầu run rẩy theo điệu nhạc.
Cảnh tượng này... đẹp đến nát lòng.
Người xem:
“...”
[Nhạc] Trải qua bốn mùa hoa sen vẫn toả hương thơm ngát, cá nhỏ vẫn đợi anh ở giữa dòng~~
Các dì cọ đường sắt (1), à không phải... là các dì tiếp tục run lẩy bẩy theo nhịp.
Trước đó đồng loạt ôm đầu ngồi xổm thì còn có thể hiểu thành một động tác trong bài nhảy, nhưng bây giờ phải gọi là gì đây?
Người xem:
“...”
[Nhạc] Cá nhỏ vẫn đợi anh ở giữa dòng~~
Các dì vẫn còn run, run mãi không ngừng. Cảnh tượng này như có ma lực, sau khi nhìn một hồi, trong lòng mọi người chợt dâng lên một loại kích động muốn ngồi xuống run với các dì.
Thậm chí trong thời gian ngắn muốn quên cũng không quên được cảnh tượng này.
Tâm linh người xem bị đả kích lớn, để lại vết thương khó lành.
...
Sau khi vượt qua quảng trường lớn, màn sáng bảo vệ tiếp tục lan sâu vào trong trấn nhỏ để lại một nhóm các cô các dì đáng yêu đang ôm đầu ngồi xổm run lẩy bẩy.
Nhưng kỳ lạ là trong đám người xem xung quanh lại chỉ có ba bốn người trúng chiêu, ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy với các dì.
Lẽ nào màn sáng bảo vệ còn biết chọn ra người mà nó muốn ư?
Màn sáng bảo vệ tiếp tục tiến về phía trước.
Cách quảng trường không xa có một hội quán lớn.
Đang trong kỳ nghỉ nhưng vẫn có một số người khốn khổ không được nghỉ ngơi, bị kêu tới đây nghe mấy người nổi tiếng diễn thuyết.
Mấy người nổi tiếng này thay phiên nhau ra sân diễn thuyết, mỗi một vị nói xong lại cho giải lao chừng mười phút để nghỉ ngơi.
Người nghe ở bên dưới đều mơ màng buồn ngủ, hơn nữa giờ đã là buổi trưa, bụng cũng đói. Vừa mệt vừa đói, đám người khốn khổ này cảm thấy bản thân như đang bị tra tấn dằn vặt.
Ngay lúc này, màn sáng bảo vệ bao trùm hội quán.
Mọi người vốn đang mơ màng buồn ngủ đột nhiên ánh mắt sáng lên, tỉnh táo lại.
Ngay sau đó bọn họ phát hiện người nổi tiếng đang ở trên sân khấu của hội quán diễn thuyết đột nhiên đứng lên. Có thể là do ngồi lâu nên khi vừa đứng lên, người này đứng không vững, hai tay chống về phía trước.
Cú chống này đã đẩy ngã luôn chiếc bàn trước người hắn.
Tiếp đó vị diễn giả này thuận thế ngồi xổm xuống, hai tay chậm rãi giơ lên ôm đầu, bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi.
Đám người phía dưới:
“...”
Sau đó vị diễn giả này bắt đầu đong đưa theo nhịp.
Nhịp điệu này như có độc.
Người phía dưới không tự chủ được từ chỗ ngồi đứng lên, đồng loạt ngồi xổm xuống, ôm đầu đong đưa thân mình theo diễn giả.
Cảnh tượng này nhìn qua giống như đang thực hiện một nghi thức ma giáo tà ác nào đó.
Chú thích:
(1)Nguyên gốc 阿姨洗铁路, phiên âm là [Āyíxǐtiělù], phát âm giống cụm “Aishiteru”(anh yêu em) trong tiếng Nhật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận