Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1193: Trường sinh giả lánh đời

Chương 1193: Trường sinh giả lánh đời
“Tương lai vô hạn ư? Xích Tiêu Kiếm đạo hữu đang nói tới Thông Nương à?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Xích Tiêu Kiếm yên lặng gật mũi kiếm:
“Đúng thế.”
“Vô hạn thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi… Thông Nương ườn ra như cá muối, tương lai của cô ấy vô hạn kiểu gì đây?
“Không thể nói, không thể nói.”
Xích Tiêu Kiếm lắc lắc thân kiếm.
Dù sao thì cái chuyện có thể cọng hành này sẽ trở thành Thiên Đạo có nói ra cũng chẳng ai tin.
Lúc này Bắc Phương Đại Đế đứng bên cạnh nhíu chặt mày lại, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
“Aizzz, đến bữa cơm cũng không để cô ăn tử tế.”
Dứt lời, Bắc Phương Đại Đế nói với Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, có lẽ cô phải đi lánh đời một thời gian rồi.”
“Do liên quan tới thiên… cái đó sao?”
Tống Thư Hàng hỏi. Hắn định nói là ‘Thiên Đạo’ nhưng e ngại nói thẳng hai chữ đó ra sẽ phạm cấm kỵ, nên thế chỉ nói một nửa.
“Đúng vậy, có liên quan tới nó.”
Bắc Phương Đại Đế tiếp tục giải thích:
“Thiên Đạo đời này có thiếu hụt, sự tồn tại của nó đã bắt đầu bước vào thời gian đếm ngược. Trong thời gian cuối cùng nắm giữ ‘đạo’ chắc chắn sẽ có sóng gió. Mà những tu luyện giả đã tạo ra con đường trường sinh sẽ trở thành những người chịu nhiều ảnh hưởng nhất, tiếp theo đó là Kiếp Tiên đỉnh phong.
Nó khác với Thiên Đạo đời trước, Thiên Đạo trước là do không muốn làm nữa nên nổi hứng nói đi là đi, cho nên không có thời gian biến loạn.
Mà Thiên Đạo hiện tại, có thể nói là tự bản thân có khiếm khuyết, không thể tiếp tục chống đỡ Thiên Đạo được nữa. Nếu thế trong khoảng thời gian cuối cùng chấp chưởng Thiên Đạo, có thể nó sẽ có những hành động điên cuồng.
Trường Sinh Giả là tồn tại có khả năng thay thế nó để trở thành Thiên Đạo mới nhất, nên chắc chắn sẽ bị nó nhắm vào.
Trong thời gian tới, những tồn tại như Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên phần lớn sẽ chọn ở lánh đời.
“Cô vừa mới sống lại, khó khắn lắm mới được ăn một bữa tử tế, hơn nữa mới ăn được có một nửa thì lại xảy ra chuyện thế này.”
Bắc Phương Đại Đế than thở.
“Tiền bối, ta bọc thức ăn cho ngươi mang đi nhé, tuy rằng sẽ không ngon bằng. Ngươi có thể đợi một lát không?”
Giọng nói của Biệt Tuyết Tiên Cơ truyền tới.
Bắc Phương Đại Đế nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng lập tức xuất hiện nụ cười ấm áp:
“Có thể gói mang về thật à? Nếu như chỉ một lát thì không thành vấn đề.”
“Vậy tiền bối đợi chút nhé.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng nhớ tới Lý Trúc m:
“Bắc Phương tiền bối, Băng Phách đan phải làm thế nào đây?”
“Yên tâm đi, cô sẽ đưa con rùa đần độn đó về cho ngươi, nó có thể mang ngươi đi hái dược liệu cuối cùng trong Băng Phách đan rồi luyện chế đan dược này. Nhưng trước khi mang nó tới đây, cô phải phong ấn cảnh giới của nó cái đã, tránh để nó bị ảnh hưởng bởi hỗn loạn.”
Bắc Phương Đại Đế đáp.
Nói cách khác, con rùa biển nhìn trời kia cũng đạt cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm rồi à?
Sau khi nghe được sắp xếp của Bắc Phương Đại Đế, Tống Thư Hàng liền yên tâm:
“Cảm ơn tiền bối.”


Lúc này, thiên kiếp của Thông Nương cuối cùng cũng giáng xuống.
Thiên kiếp tấn thăng từ nhị phẩm lên tam phẩm chắc chắn có uy lực nhỏ hơn thiên kiếp của Tiểu Thải nhiều.
Chỉ cần không đen đủi gặp phải mười một đợt thiên kiếp như Tống Thư Hàng, dựa vào bí pháp phòng ngự ngồi xổm ôm đầu cũng đủ giúp Thông Nương vượt qua được thiên kiếp này.
Bùm ~
Thiên kiếp giáng xuống.
Nhìn thiên kiếp trước mặt, Tống Thư Hàng câm nín.
Cũng yên lặng như hắn còn có Bắc Phương Đại Đế, Bạch tiền bối, Tô thị A Thập Lục và Thi đang đứng bên cạnh.
Không phải do thiên kiếp quá mạnh, cũng chẳng phải thiên kiếp hiện đại hóa.
Mà là vì thiên kiếp này yếu xìu.
Kiếp lôi chỉ mảnh như ngón tay rơi xuống người Thông Nương.
Sau đó, ánh điện tản ra bên ngoài lớp phòng ngự của cô, đây là đợt thiên kiếp đầu tiên.
Tiếp đó là đợt thiên kiếp thứ hai, hai đạo kiếp lôi cùng đánh xuống, chúng cũng nhỏ tới đau lòng.
Đợt thiên kiếp thứ ba, ba đạo kiếp lôi đánh xuống, vẫn nhỏ bé như thế.
Mọi chuyện cứ tuần hoàn cho đến đợt thiên kiếp thứ bảy.
Tiếp đó… xong rồi.
Kiếp vân trên bầu trời bắt đầu tản ra.
Thiên kiếp này lười quá thể, cứ như chỉ đi ngang qua thôi vậy.
Với thiên kiếp có uy lực thế này, Thông Nương hoàn toàn không cần đến bí pháp phòng ngự, cho dù có nằm thẳng ra như cá muối thì cũng chẳng hề hấn gì.
“Thế này là sao?”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt.
Xích Tiêu Kiếm:
“Lẽ nào, cọng hành tinh này thật sự là một tồn tại đặc biệt ư?”
Cô thật sự sẽ trở thành một Nữ Đế hành, trấn áp thiên cổ, chứng đạo trở thành Thiên Đạo à?
Bắc Phương Đại Đế:
“Cô hoài nghi, không biết có phải do thiên kiếp bị chuyện lúc nãy ảnh hưởng không?”
Có lẽ do Thiên Đạo bước vào trạng thái đếm ngược nên thiên kiếp bị biến dị chăng?
Bạch tiền bối đánh giá Thông Nương một lúc:
“Hành tinh cũng bước vào trạng thái tâm ma kiếp rồi.”
“Tâm ma kiếp? Nhưng đây là thiên kiếp tấn thăng từ nhị phẩm lên tam phẩm của cô ấy, chắc không có tâm ma kiếp đâu nhỉ?”
Tống Thư Hàng vô thức hỏi lại.
Nhị phẩm không có tâm ma kiếp, đây là thường thức mà.
“Nhưng cô ấy đã vào tâm ma kiếp rồi.”
Bạch tiền bối nói.
Tất cả đều im lặng, mọi chuyện thật sự liên quan tới việc Thiên Đạo đếm ngược thời gian à?
Lúc này, Thông Nương ngã trên đất, toàn thân run rẩy:
“Đừng ~ đừng như thế mà ~ đau quá. A a a~ tha cho ta đi, Thư Hàng, ta không chịu được nữa…”
Lời thoại sặc mùi hiểu lầm quá.
Tống Thư Hàng: “…”
Tô thị A Thập Lục, Thi, Bắc Phương Đại Đế đồng loạt nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng, đến Bạch tiền bối cũng nhếch miệng lên, nghía hắn vởi vẻ đầy hứng thú.
Tống Thư Hàng xoa cằm mình, bình tĩnh nói:
“Chẳng lẽ tâm ma kiếp của cô ấy là bị ta ngắt mầm hành à?”
“Biệt Tuyết, là Biệt Tuyết ma nữ… đừng đến gần ta ~~~ a a a, thịt cừu xào hành, bánh rán hành, cua xào hành gừng, bánh bao thịt hành, cá quế hành hoa…”
Thông Nương bắt đầu lẩm bẩm một danh sách đủ loại món ăn, món nào cũng liên quan đến hành.
Tống Thư Hàng:
“Ta đã đoán được tâm ma của cô ấy là gì rồi.”
Mấy người Tô thị A Thập Lục yên lặng gật đầu.
“Lại là tâm ma kiếp, đưa cô ấy tới chỗ Tiểu Thải đi. Có thể độ qua tâm ma kiếp hay không phải xem ý chí của chính họ thôi.”
Tô thị A Thập Lục nói.
“Nếu như không vượt qua được tâm ma kiếp thì sẽ thân tử đạo tiêu sao?”
Thi lo lắng hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Yên tâm đi, đến thời khắc cuối cùng, trong tay ta vẫn còn một tuyệt chiêu tất sát, chắc chắn có hiệu quả khi đối phó với tâm ma kiếp.”
“Có thể giúp đối kháng với tâm ma ư? Là bí pháp gì thế?”
Bắc Phương Đại Đế tò mò hỏi.
Tô thị A Thập Lục:
“Thư Hàng, có phải ngươi đang nói tới… giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương không?”
Cô cũng đã xem bài viết Linh Điệp Tôn Giả gửi lên nhóm Cửu Châu số 1, trong đó có nhắc tới, giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương có khả năng vỡ tâm ma.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Nên chiêu này phải dung thật cẩn thận.”
Hắn có thể gọi thẳng cho Tạo Hóa Pháp Vương nhờ hát một bài, chắc chắn có hiệu quả.
Sau đó, Tống Thư Hàng lại giải thích cho Bắc Phương Đại Đế nghe về uy lực giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương.
Nhìn bề ngoài Bắc Phương Đại Đế vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chẳng ai biết.


Giống như Thông Nương, vào thời khắc Thiên Đạo bước vào thời gian đếm ngược, trong chư thiên vạn giới cũng có không ít người đang độ kiếp.
Mà tất cả thiên kiếp của bọn họ đều trở nên nhỏ bé yếu ớt, chỉ đánh mấy phát cho có rồi thôi, sau đó họ đều bị vứt vào tâm ma kiếp.
Trong đó cũng bao gồm Dược Sư của nhóm Cửu Châu số 1.
Vốn Dược Sư định nghiên cứu xong tên lửa thiên kiếp thì chuẩn bị độ kiếp.
Nhưng Giang Tử Yên thấy chuẩn bị còn chưa đầy đủ, vì thế dưới yêu cầu của cô, Dược Sư lại tiếp tục sửa đi sửa lại trận pháp độ kiếp của mình, chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cứ thế kéo dài đến vừa rồi, Dược Sư mới bắt đầu độ kiếp.
Thiên kiếp cường đại như trong dự tính không giáng xuống, đại trận mà Dược Sư và Giang Tử Yên chuẩn bị hồi lâu cũng chẳng được dùng đến.
Dược Sư đứng nguyên không động đậy, bị thiên kiếp nhỏ bé đập mấy phát liền rơi vào tâm ma kiếp.
Hôm nay, tâm ma bận rộn dễ sợ.
**************
Khi Biệt Tuyết Tiên Cơ gói tiệc Kình Thánh bát phẩm lại cho Đại Đế, Tống Thư Hàng lại nghĩ tới cô em con rối kia.
Vì thế, hắn lấy con rối ra, để cô gặp Đại Đế.
Trên mặt con rối còn đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ hung tợn, trong mắt của cô phát ánh sáng màu vàng cam yêu dị.
“Ngươi là ai?”
Cô em con rối cất tiếng trước, nhìn chằm chằm vào Đại Đế.
Tống Thư Hàng bèn giới thiệu:
“Đây là Bắc Phương Đại Đế tiền bối, một vị hậu bối của hắn là người sáng tạo ra bí pháp phòng ngự ngồi xổm ôm đầu. Nên ta đang nghĩ không biết cô và Đại Đế có quen nhau hay không.”
“Không, hắn không phải Bắc Phương tiền bối.”
Con rối kia nói bằng giọng chắc chắn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Đại Đế:
“Ngươi không phải là Bắc Phương tiền bối, ngươi là ai?”
Bắc Phương Đại Đế khẽ thở dài, hắn vươn tay ra, nắm lấy chỗ dưới cằm của con rối rồi đẩy mặt nạ lên trên.
Đại Đế không đẩy hết mà chỉ lên một nửa, lộ ra nửa gương mặt dưới với chiếc mũi và khuôn miệng xinh xắn.
“Cô chính là ◇□¤, là Bắc Phương.”
Đại Đế dịu dàng nói, hắn dùng ngôn ngữ viễn cổ để báo tên hoặc đạo hiệu của mình. Nói chung là Tống Thư Hàng không hiểu mấy từ đó có nghĩa là gì.
Nhưng rõ ràng… chủ nhận của con rối này chính là vị hậu bối mà trước đây Bắc Phương Đại Đế đã nhắc tới.
“Không, ngươi không phải.”
Cô em con rối nghiêm túc nói:
“Ngươi là ai, tại sao lại mạo nhận làm Bắc Phương tiền bối. Tống Thư Hàng, ngươi đừng để hắn ta lừa, hắn ta là kẻ giả mạo.”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Bắc Phương Đại Đế.
Nhìn vẻ mặt của Đại Đế, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?
Đại Đế nhẹ nhàng vuốt đầu con rối:
“Trạng thái hiện tại của cô quả thật hơi khác so với trước kia, ngươi không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô sẽ không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn không thay đổi.”
Trong lòng Tống Thư Hàng lóe lên một suy nghĩ, hình như… Bắc Phương Đại Đế lợi dụng cái chết để thoát khỏi Thiên Đình viễn cổ, cũng phải trả một cái giá rất đắt thì phải?
Có khi nào vì thoát thân mà tổ tiên Kim Long của Long Vương Điện cũng phải trả một cái giá nhất định không?
“Bản thể của ngươi vẫn ổn chứ?”
Đại Đế dịu dàng hỏi.
“Ngươi muốn đối phó với bản thể của ta ư? Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.”
Đôi mắt màu cam của cô em con rối lóe lên.
Bắc Phương Đại Đế cười khổ.
“Thư Hàng tiểu hữu, trong thời gian cô lánh đời, nhờ người chăm sóc cho cô ấy. Đợi đến khi cô trở lại thì sẽ liên lạc với ngươi.”
Bắc Phương Đại Đế thở dài, nói với Tống Thư Hàng.
“Được.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đồng thời, hắn nghĩ tới một chuyện, hình như quan hệ giữa Bắc Phương Đại Đế và Tống Đầu Gỗ cũng khá tốt.
“Đúng rồi, Đại Đế. Ngươi có biết chuyện truyền thừa của Thú Thần bộ không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận