Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1201: Mắc Chứng Rối Loạn Ám Ảnh Cưỡng Chế Hết Thuốc Chữa

Chương 1201: Mắc Chứng Rối Loạn Ám Ảnh Cưỡng Chế Hết Thuốc Chữa
“Ok, nhưng mà Quy tiền bối này, giờ ngươi dùng đường hầm không gian đưa ta trở về chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ trước được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lúc đi tới chợ, hắn đã mang Quy tiền bối bay rất lâu... Bây giờ đã biết Quy tiền bối vẫn có thể sử dụng lực lượng không gian, lẽ nào lại bắt hắn tiếp tục bay về nữa ư?
“Không được.”
Quy tiền bối nghiêm túc lắc đầu từ chối:
“Ta sắp phải luyện chế Băng Phách đan, vì để tránh cho luyện đan thất bại, ta cần ngưng tụ hoàn toàn tinh, khí, thần, để bản thân ở trạng thái tốt nhất, như vậy luyện đan mới không thất bại. Mà truyền tống không gian rất tốn tinh lực, nên ta sẽ không sử dụng nữa.”
Tống Thư Hàng:
“Quy tiền bối, ta chỉ mới tu tiên thôi, ngươi đừng lừa ta đấy nhé?”
Mới vừa rồi lúc rời đi, ngươi còn dùng lực lượng truyền tống không gian, chỉ ‘vèo’ một tiếng đã dẫn ta rời khỏi chợ tu chân. Cô hầu nhỏ Tiểu Tuyết của Ngư Kiều Kiều đứng ở sau lưng thấy vậy, hai mắt còn tỏa sáng lấp lánh nữa kìa!
Thế mà bây giờ lại nói với ta là ngươi không thể sử dụng truyền tống không gian nữa?
Quy tiền bối vẫn bày ra bộ dạng nghiêm túc nói:
“Tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu vì vậy mà luyện chế Băng Phách đan thất bại thì cũng đừng có trách ta.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ta bay về là được rồi chứ gì?
“Để ta mở quyền hạn vào Điện Hàn Đông cho Quy tiền bối.”
Tống Thư Hàng thở dài sau đó vung tay lên, đưa rùa biển bự vào trong phân điện luyện đan của Điện Hàn Đông ở thế giới hạch tâm.
Xong rồi hắn lại gọi bảo đao Bá Toái ra, ngự đao bay về động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ, Đao Cổ Vô Hình cũng bay nhanh theo.
...
Rùa biển màu xanh ngọc bò đến cạnh lò luyện đan to lớn, trên mặt đầy vẻ cảm thán.
“Ôi Điện Hàn Đông.”
Rùa bự khẽ thở dài não nề.
Nơi này vốn dĩ là nhà của hắn... sau đó bị Bắc Phương Đại Đế giao lại cho Tống Thư Hàng.
Không có Điện Hàn Đông, nó cứ thấy trống vắng thế nào ấy.
Trước kia mỗi lần tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn thì nó đều đến Điện Hàn Đông bò một vòng xem như tuần tra địa bàn của mình. Kết quả lần này sau khi tỉnh lại, nó vẫn chưa tuần tra địa bàn.
Cho nên mấy ngày gần đây trong lòng nó rất khó chịu, cứ có cảm giác mình vẫn chưa làm chuyện quan trọng gì đó. Bây giờ khi bước vào Điện Hàn Đông, chỉ trong nháy mắt cảm giác khó chịu kia đã biến mất tăm.
“Nhìn trời~ rốt cuộc cũng biết chuyện chưa làm xong là gì, ta vẫn chưa thực hiện hành động bò một vòng quanh Điện Hàn Đông.”
Rùa biển bự nói.
Sau đó nó bắt đầu bò quanh Điện Hàn Đông giống như trước kia.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Quy tiền bối đã đến thời kỳ cuối, hết thuốc chữa rồi.
Bò này bò này, rùa biển màu xanh ngọc quen đường quen ngõ bò qua từng nơi trong cung điện, vừa bò vừa nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nhất của Điện Hàn Đông năm xưa. Khi đó Thiên Đình viễn cổ chưa bị hủy diệt, Đại Đế vẫn là Bắc Phương Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Đình, uy danh chỉ đứng sau Thiên Đế.
“Còn nhớ phân điện này chính là nơi luận đạo của Đại Đế với đám bằng hữu tốt. Do số đạo hữu khá nhiều nên phân điện này cũng rất lớn rất rộng rãi.”
Rùa biển thở dài nói.
Sau đó nó đẩy cửa phân điện này ra.
Nhưng vừa thấy cảnh tượng trong điện, rùa biển xanh ngọc lập tức rụt đầu và bốn chân vào mai theo bản năng. Mai rùa đã được bản thân nó luyện chế thành pháp khí, không gian cực lớn, khác với mai rùa biển bình thường.
Ở trước mắt nó là một đống tên lửa thiên kiếp, bom nguyên tử thiên kiếp, bom nhiệt hạch thiên kiếp chất đầy cả đại điện.
Trên mỗi vũ khí thiên kiếp đều tỏa ra uy áp và lực lượng thiên kiếp đáng sợ.
Nhiều vũ khí thiên kiếp thế này mà nổ tung thì nó chỉ có nước chầu trời thôi, dù sao thì cảnh giới của nó đã bị Bắc Phương Đại Đế phong ấn lại rồi.
“Nhìn trời~~ Tống tiểu hữu định đi theo con đường buôn bán vũ khí à? Nhiều vũ khí thiên kiếp thế này, hắn phong ấn bằng cách nào vậy kìa? Làm sao mang từ trong thế giới thiên kiếp ra ngoài đấy? Hơn nữa, để nhiều hàng khủng nguy hiểm như vầy trong Điện Hàn Đông, lỡ may nổ tung thì biết làm sao? Điện Hàn Đông có bị hủy diệt không đây?”
Rùa biển cảm thấy mệt tim hết sức.
Tâm trạng tốt khi tuần tra Điện Hàn Đông đã tuột hơn phân nữa, nó thật sự rất lo lắng cho tương lai của Điện Hàn Đông.
Thở dài một tiếng, rùa biển cẩn thận đóng cửa phân điện lại, sau đó tiếp tục công việc bò tuần tra của mình.
Là một con rùa mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hết thuốc chữa, không bò hết Điện Hàn Đông trong lòng nó sẽ khó chịu, suy nghĩ cũng không thông suốt được.
Bò này bò này, sau đó nó lại bò đến trước một căn phòng nhỏ hẹp.
“Nơi này là phòng nhỏ chứa đồ linh tinh.”
Rùa biển nhẹ giọng nói, sau đó hắn giơ một chân trước lên đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, tiếng của Tống Thư Hàng bỗng truyền tới:
“Quy tiền bối, đợi đã!”
Tiếc là lời nhắc nhở của Tống Thư Hàng lại đến chậm một bước, cửa phòng đã mở ra.
Một tên Tôn Giả thất phẩm đang bị nhốt trong phòng.
Đây chính là tên Tôn Giả âm lãnh đã uy hiếp Phù Sinh Tiên Tử trên sân thượng của đại học Giang Nam, lúc chuẩn bị giết chết Phù Sinh Tiên Tử thì lại bị Tống Thư Hàng nhốt vào trong Điện Hàn Đông.
Dựa vào tu vi Tôn Giả thất phẩm, tên Tôn Giả âm lãnh này vẫn còn khỏe mạnh.
Ngay lúc rùa biển mở cửa phòng ra, tên Tôn Giả nọ lập tức vận hết tốc lực lao ra khỏi phòng!
“Nơi này là mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, nói vậy... chắc hẳn nó đã bị Bá Tống Huyền Thánh giấu trong một bí cảnh nào đó rồi. Chỉ cần ta chạy ra khỏi mảnh vỡ này thì nói không chừng sẽ có cơ hội trốn thoát.”
Tôn Giả âm lãnh thầm nghĩ.
Đối mặt với con rùa biển đang đứng cản trước cửa phòng, tên Tôn Giả này không hề có ý muốn dây dưa với đối phương. Hắn ta tiện tay thi triển một pháp thuật băng hệ đánh về phía rùa biển, đồng thời thân hình nhảy lên thật cao, định lướt qua đầu rùa biển mà đi.
Theo như cảm ứng của hắn, tu vi của con rùa biển này hẳn là không cao, chỉ đến cảnh giới tam tứ phẩm là cùng. Rùa yêu cỡ này không đủ sức ngăn hắn lại!
“Khốn kiếp, thế mà muốn nhảy qua đầu bản quy! Tiểu bối, ngươi định để bản quy phải chịu nỗi nhục nằm dưới háng người khác đấy à?”
Quy tiền bối cả giận quát.
Ngay sau đó chỉ thấy thân hình rùa biển biến to lên, kích thước tăng vọt.
Tôn Giả âm lãnh đang định nhảy qua người rùa biển thì lập tức bị mai rùa chặn lại, ép thân thể hắn đụng mạnh vào trần nhà.
Mặc dù cảnh giới bị phong ấn nhưng mai rùa đã được rùa biển luyện chế qua là pháp bảo cấp cửu phẩm, độ cứng rất kinh người.
“A a a~~ Shhhh”
Tôn Giả âm lãnh kêu la thống khổ, vừa kêu vừa toát mồ hôi. Góc độ mà rùa bự đụng phải rất ác, đau thấu tim gan.
Rùa biển ra sức ép mai rùa mạnh vào:
“Dám có ý định bắt bản quy phải chịu nỗi nhục nằm dưới háng người khác à? Đừng hòng!”
“A a a~”
Tôn Giả âm lãnh bị đè ép đến mức hai tròng mắt sắp rớt ra luôn rồi, đau đớn tới cực điểm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng cũng dần trở nên khàn đặc.
Lúc này rùa biển mới chịu lui một bước, ném tên kia xuống khỏi mai rùa của mình.
“Đồ ngây thơ, lúc đối mặt với một đại địch loài rùa không rõ tu vi, tùy tiện nhảy qua đầu nó chính là hành động ngu xuẩn nhất. Chuyện này sư phụ ngươi không dạy cho ngươi biết à?”
Rùa biển cao ngạo nói.
“A a a...”
Tôn Giả âm lãnh không trả lời câu hỏi của rùa biển vì lúc hắn đang bận lăn qua lộn lại trên đất, vừa lăn lộn vừa kêu la thảm thiết.
Đang trên đường ngự đao phi hành đi về, Tống Thư Hàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra, chỉ đứng ngoài nhìn thôi mà hắn đã thấy thốn rồi.
“Tống tiểu hữu, tên này là ai thế? Tại sao lại bị ngươi nhốt trong Điện Hàn Đông thế này?”
Rùa biển lại hỏi.
“Hẳn là người bên phe địch, hắn biết chút tin tức về chuyện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt. À đúng rồi, Tam Thập Tam Thú Thần Tông chính là truyền thừa của Thú Thần bộ đấy. Lúc đó hắn đang định ra tay giết một người may mắn sống sót của Thú Thần Tông, đúng lúc ta gặp được nên bắt hắn nhốt lại, định bụng tìm cơ hội moi chút tin tức liên quan đến sự kiện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Vốn dĩ hắn định mượn ‘thế’ của Bắc Phương Đại Đế để lấy chút tin tức từ trong miệng tên này, nhưng không ngờ Thiên Đạo có biến, Bắc Phương Đại Đế phải vội vàng lánh đời.
Tiếp đó hắn lại định mượn ‘thế’ của Bạch tiền bối nhưng Bạch tiền bối ăn tiệc Kình Thánh bát phẩm xong lại tiến vào trạng thái tu luyện, Tống Thư Hàng còn chưa kịp mượn thế.
“Nói tóm lại là muốn tra hỏi đúng không? Chuyện này ta rành lắm, cứ giao cho ta.”
Rùa biển đột nhiên nhiệt tình đề cử bản thân.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thật sự là có mấy câu hắn không ói ra được sẽ không vui.
Quy tiền bối à, chẳng phải mới nãy ngươi còn nói phải tập trung tinh, khí, thần để luyện chế Băng Phách đan, tránh thất bại à? Sao bây giờ ngươi còn có tinh lực để tra hỏi tên Tôn Giả âm lãnh này thế hả?
Mà lúc này rốt cuộc tên Tôn Giả thất phẩm mang mặt nạ âm lãnh đã dừng lăn lộn, nhưng thân thể hắn vẫn đang cuộn thành một cục, thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái.
Con rùa này nhìn như bình thường nhưng lại khủng bố vô cùng, mười tầng phòng ngự trên người hắn chẳng là gì cả, thân thể bị mai rùa đụng đau như chết đi sống lại. Con rùa lớn này... cực mạnh. Ngươi mạnh như vậy lại đi giả dạng làm một con rùa nhỏ chỉ có cảnh giới tam tứ phẩm, chơi thế này vui lắm à?
Lúc này rùa biển biến nhỏ lại rồi leo lên người hắn.
“Ái chà, không ngờ cũng là tu sĩ tu luyện hàn băng hệ. Trung hợp thật đấy, chủ nhân của ta chính là chí tôn hàn băng hệ, cho nên ta cũng hiểu rất rõ về hàn băng hệ. Ta có ít nhất một trăm loại thủ đoạn dạy dỗ ngươi thật tốt, hy vọng miệng ngươi đủ cứng, để ta xem thử ngươi có thể chịu đựng đến loại thủ đoạn thứ mấy. Cố gắng lên nhé tiểu bối, ta đánh giá ngươi cao lắm đấy.”
Rùa biển phát ra tiếng cười tà ác.
Một con rùa biển cười tà ác, hình ảnh này thật sự rất có ma lực. Bỗng dưng Tống Thư Hàng rất muốn chụp hình lại rồi về tạo thành gói meme.
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối nhưng mà mấy thủ đoạn điều giáo kia thì miễn đi. Tiền bối muốn biết tin tức gì cứ hỏi, ta đảm bảo biết gì nói nấy, không giấu diếm điều chi.”
Tôn Giả âm lãnh cắn răng ngồi dậy, mắt nhìn thẳng vào rùa biển.
Quy tiền bối bỗng im lặng.
“Tiền bối, mời ngươi hãy đặt câu hỏi đi.”
Tôn Giả âm lãnh giục.
Quy tiền bối:
“Nhìn trời, ngươi không thử phản kháng lại à?”
“Có cần phải làm vậy không?”
Tôn Giả âm lãnh hỏi ngược lại.
Quy tiền bối:
“Đương nhiên là cần rồi. Trong quá trình điều giáo ngươi, ta sẽ cảm nhận được khoái cảm lớn lao, sướng lắm đấy nhé. Cho nên ngươi phản kháng một chút đi, không phản kháng thì sao ta sướng được?”
Tôn Giả âm lãnh:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Bá Tống tiền bối, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta. Chỉ cần ta bằng lòng nói ra hết những gì mình biết, ngươi có thể xem xét chuyện để ta tự bảo lãnh bản thân đi ra được không?”
Tôn Giả âm lãnh lại lên tiếng.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý thả ngươi ra à?”
Tiếng của Tống Thư Hàng vang lên.
Kể từ lúc nhốt đối phương vào thế giới hạch tâm, hắn đã không có ý thả người ra nữa rồi. Thế giới hạch tâm là bí mật lớn nhất của hắn, cũng không nên để người khác biết đến sự tồn tại của Điện Hàn Đông thì hơn.
“Thật ra lần trước ta có chuyện muốn nói với Bá Tống tiền bối.”
Tôn Giả âm lãnh nói.
“Nói đi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ta biết được một tin tức quan trọng, chắc chắn Bá Tống Huyền Thánh ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú. Ta muốn dùng tin tức này đổi lấy cơ hội bảo lãnh chính mình. Sau khi trao đổi xong, Bá Tống Huyền Thánh ngươi có thể xóa sạch phần trí nhớ trong thời gian gần nhất, ta sẽ phối hợp với ngài, không cần lo ta sẽ tiết lộ dã tâm của ngươi với người khác.”
Tôn Giả âm lãnh nói.
“Tin tức về mặt nào? Giới thiệu một chút nghe thử, để ta xem tin tức này có đáng giá đổi lấy cơ hội cho ngươi tự bảo lãnh bản thân hay không.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Ngoài ra... dã tâm của ta á?
Nhìn trời, chính ta cũng không biết bản thân mình có dã tâm luôn đấy.
“Là tin liên quan tới truyền thừa của Thú Thần bộ trong thời đại Thiên Đình viễn cổ.”
Tôn Giả âm lãnh bắt đầu giới thiệu:
“Ta biết Bá Tống Huyền Thánh ngươi cũng đang tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, nhưng truyền thừa của Tam Thập Tam Thú Thần Tông có chỗ thiếu hụt. Nhưng ta biết một tin tức, sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, Thú Thần bộ còn có một nơi truyền thừa ngầm, nơi đó có truyền thừa hoàn chỉnh của Thú Thần bộ.”
Tống Thư Hàng:
“Ngươi biết chỗ truyền thừa kia ở đâu à?”
Lại có người khám phá ra chuyện Tống Đầu Gỗ để lại truyền thừa khác ư?
“Mặc dù ta không biết chỗ truyền thừa kia ở đâu nhưng ta biết một ít manh mối. Nếu Bá Tống Huyền Thánh đồng ý trao đổi thì ta sẽ nói hết những manh mối đó cho ngươi biết.”
Tôn Giả âm lãnh trả lời rất bình tĩnh.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Manh mối mà ngươi biết... là truyền thừa ngầm của Thú Thần bộ không nằm trong tay tu sĩ nhân loại đúng không?”
“Ơ? Không thể nào, sao ngươi lại biết được chứ!”
Tôn Giả âm lãnh trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha.”
“Nhưng mà ta còn biết nhiều manh mối hơn nữa. Truyền thừa ngầm được giao cho một liên...”
Tôn Giả âm lãnh không cam lòng nói tiếp.
“Giao cho một liên minh do linh thú và yêu thú tạo thành, hơn nữa liên minh này là một tổ chức mà người khác hoàn toàn không cách nào đoán ra được. Có đúng không?”
Không chờ đối phương nói hết, Tống Thư Hàng đã tiếp lời.
Tôn Giả âm lãnh:
“...”
“Nếu những chuyện ngươi biết chỉ có bấy nhiêu đây vậy thì chẳng có giá trị gì hết. Còn manh mối nào khác không? Nếu như đáng giá, có lẽ ta sẽ cân nhắc chuyện để ngươi tự bảo lãnh chính mình.”
Tống Thư Hàng nói.
“Có, ta còn biết một manh mối quan trọng.”
Tôn Giả âm lãnh cắn răng trình bày:
“Truyền thừa ngầm của Thú Thần bộ được để lại trong liên minh yêu tu kia dưới dạng văn bản mã hóa hai tầng. Muốn có được truyền thừa hoàn chỉnh, đầu tiên phải tìm được liên minh yêu tu kia, sau đó phá giải bí tịch trấn giáo của bọn họ để tìm ra văn bản mã hóa. Tiếp theo cần phải dùng một loại phương pháp được ghi lại trong truyền thừa của Tam Thập Tam Thú Thần Tông để phá giải văn bản mã hóa đã lấy được trước đó, khôi phục lại bản gốc của truyền thừa Thú Thần bộ hoàn chỉnh.”
Vốn dĩ hắn không định nói ra manh mối quan trọng này, nhưng hắn không ngờ rằng Tống Thư Hàng lại biết nhiều chuyện về truyền thừa ngầm của Thú Thần bộ như vậy.
“Ngươi lấy được những tin tức này từ đâu thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Chuyện liên quan đến truyền thừa ngầm, chính bản thân Tống Đầu Gỗ còn gạt luôn mấy người bạn thân của mình, tại sao tên Tôn Giả âm lãnh này lại biết nhiều tin tức như vậy chứ?
“Xin lỗi, ta không thể trả lời vấn đề này được.”
m Lãnh Tôn Giả đáp.
“Ha ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng phản kháng rồi.”
Quy tiền bối im lặng nãy giờ bỗng hưng phấn nhảy lên:
“Tới đây nào tới đây nào, cho ngươi nếm thử một trăm loại thủ đoạn điều giáo của ta.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Chờ đã tiền bối, ta không thể trả lời thật mà.”
Tôn Giả âm lãnh vội la lên.
Nhưng rùa bự không thèm nghe lời giải thích của hắn, cứ bay nhào lên, dùng chân trước giữ chặt thân thể hắn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận