Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1202: Toi Rồi, Hành Tinh Mọc Mắt Kìa!

Chương 1202: Toi Rồi, Hành Tinh Mọc Mắt Kìa!
Thật ra rùa biển nói nó có trên trăm loại thủ đoạn điều giáo chỉ là để hù người thôi. Mặc dù nó hiểu rất rõ về hàn băng hệ nhưng có biết điều giáo cái gì đâu, một con rùa biển học mấy thứ đấy làm cái quái gì? Đã vậy còn biết trên trăm loại thủ đoạn điều giáo nữa chứ? Tưởng nó ăn no rửng mỡ à?
Nó chỉ chém gió thôi, nếu có thể đả kích phòng ngự tâm lý của đối phương thì tốt, còn nếu không được cũng chẳng mất gì, chỉ tốn chút nước bọt thôi mà.
Bất kể chém gió ở cảnh giới nào cũng có hiệu quả. Chỉ cần chọn đúng thời cơ, dù là Trường Sinh Giả cũng bị mấy lời chém gió ảnh hưởng.
Rùa biển giơ chân trước giữ chặt Tôn Giả âm lãnh.
Nhưng nó còn chưa kịp làm gì, Tôn Giả âm lãnh đã hét lớn:
“Ta nói, ta nói, ta nói hết!”
Sao tên này chẳng có chút cốt khí gì hết vậy? Một chút ý chí cũng không có, sao hắn thăng lên được cảnh giới Tôn Giả thất phẩm hay vậy? Có khi nào là hàng giả không thế?
Rùa biển nói với giọng đầy tiếc nuối:
“Ngươi lấy được những tin tức này từ đâu?”
“Thật ra tất cả những tin tức này là ta tìm được trên công cụ tìm kiếm A Cốc ca ca* và Bạch Độc*. Chuyện ngoài không hiểu cứ hỏi A Cốc ca ca, chuyện trong không hiểu cứ hỏi Bạch Độc, muốn tìm kiếm cái gì có cái đó.”
*Google và Baidu – bách độ
Tôn Giả âm lãnh đột nhiên cười toe toét nói:
“Trong thời đại internet phát triển như hiện nay, trên mạng cái gì cũng có, cực kỳ trâu bò. Ta nói các ngươi nghe, nếu như các ngươi tìm không thấy thứ mình muốn vậy thì phải vượt tường lửa để xài ké của nước người ta, xịn lắm.”
Rùa biển:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Thú vị lắm.”
Rùa biển cười to nói:
“Là ta xem thường ngươi.”
Tên này đang giỡn mặt rùa đây mà!
“Hết cách rồi, thật sự có một số việc ta không thể nói ra được.”
Tôn Giả âm lãnh vẫn giữ nguyên tư thế bị định thân nhưng miệng lại rất cứng.
Rùa biển:
“Trước đó còn nói biết gì nói nấy, không giấu diếm điều gì mà? Mất niềm tin giữa người với người, cũng mất niềm tin giữa người với rùa luôn rồi à?”
“Thật ra... chỉ cần không liên quan đến giới hạn cuối cùng của ta, cái gì cũng thể nói ra hết.”
Tôn Giả âm lãnh trả lời.
Cũng có nghĩa là nếu hỏi những chuyện liên quan đến giới hạn cuối cùng của hắn, hắn sẽ không nói gì hết, cho dù rùa biển có vận dụng một trăm loại thủ đoạn dạy dỗ chuyên nhắm vào tu sĩ hệ hàn băng thì kết quả cũng sẽ như vậy.
“Ngươi tưởng ta không có cách gì đối phó với ngươi sao?”
Rùa biển cười lạnh.
Tôn Giả âm lãnh:
“Ha ha.”
“Vậy để bản quy xem thử ngươi có thể chịu đựng tới khi nào.”
Rùa biển đứng bằng hai chân như người:
“Cho ngươi nếm thử loại thủ đoạn điều giáo thứ nhất.”
Vừa nói rùa biển vừa bày ra tư thế tiêu chuẩn bắt đầu đọc thần chú. Thần chú được đọc bằng ngôn ngữ viễn cổ, nghe có vẻ rất huyền diệu.
Hai mắt Tôn Giả âm lãnh mở to ra.
Ngay lúc này, đột nhiên rùa biển nhanh tay lấy ra một pháp bảo hình hạt băng, sau đó phối hợp với pháp bảo thi triển một huyễn thuật mạnh có năng lực thôi miên. Hư ảnh Bắc Phương Đại Đế mở ảo xuất hiện sau lưng rùa biển, sức mạnh của Đại Đế hỗ trợ rùa biển, cường hóa pháp thuật thôi miên.
Tôn Giả âm lãnh vẫn đang âm thầm đề phòng đủ loại hành hạ mà rùa biển có thể áp dụng lên người mình, nhưng ngay sau đó hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ý thức trở nên mơ hồ.
Dưới sự tập kích của một con rùa biển cấp Kiếp Tiên cửu phẩm cộng thêm pháp bảo do Trường Sinh Giả ban cho, tên Tôn Giả thất phẩm đáng thương này lập tức bị thôi miên hoàn toàn.
Ức hiếp người quá đáng thật.
“Tưởng rằng bản quy không làm gì được người à.”
Rùa biển giơ bảo châu lên, trầm giọng hỏi:
“Ngươi lấy được những tin tức này từ đâu?”
Hắn mắt của Tôn Giả âm lãnh vô thần, hắn bình tĩnh trả lời:
“Tất cả tin tức lấy được từ chỗ tổng giám mục Krogaroa.”
Tống Thư Hàng:
“Tổng giám mục? Lẽ nào là giáo hội thánh kỵ sĩ ở phương Tây?”
Trong giới tu sĩ cũng có người gia nhập loại giáo phái đó à?
Tôn Giả âm lãnh:
“Giáo hội của bọn ta là giáo hội Chung Yên, bọn ta thờ phụng chân thần đã tồn tại từ đầu thời kỳ thái cổ. Thế lực của bọn ta trải rộng khắp chư thiên vạn giới, đừng so sánh bọn ta với loại giáo hội nho nhỏ ở phương Tây.”
(*)Chung yên: chốn yên nghỉ cuối đời
Tống Thư Hàng:
“...”
Nghe có vẻ ghê gớm quá nhỉ?
Giáo hội do các tu luyện giả hệ thánh kỵ sĩ tạo thành lại bị xem thường quá đáng thế này, nếu để Đông Qua Thánh Quân biết chuyện, chắc chắn hắn rất sẵn lòng dạy dỗ tên Tôn Giả này cách làm người lần nữa.
“Chậc chậc, thân là tu sĩ, bản thân không hướng về mục tiêu trở thành bất hủ thì thôi đi, lại còn đi tin vào cái gì mà chân thần tồn tại vào đầu thời kỳ thái cổ. Chẳng bằng ngươi đổi sang thờ phụng vị bất hủ đương nhiệm đi cho rồi, mặc dù vị này cũng sắp về hưu nhưng trước khi về hưu, hắn vẫn là chân lý duy nhất trong chư thiên vạn giới.”
Rùa biển cười lạnh nói.
Tôn Giả âm lãnh im lặng.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát bèn hỏi ra nghi hoặc mà mình muốn biết nhất:
“Rốt cuộc sự kiện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị diệt năm đó là do ai gây ra? Tại sao phải hủy diệt Thú Thần Tông chứ?”
Phải chăng kẻ gây ra chính là thế lực đã hủy diệt Thiên Đình viễn cổ, sau này bọn chúng trở lại tiêu diệt Thú Thần Tông?
“Tam Thập Tam Thú Thần Tông phải chết, tất cả dư nghiệt đều phải chết!”
Lúc này, Tôn Giả âm lãnh đột nhiên gầm lên.
Ngay sau đó trong thân thể hắn bỗng bộc phát ra một luồng thánh quang khổng lồ.
Khác với thánh quang của hệ tu luyện thánh kỵ sĩ và mục sư, thánh quang bốc phát ra từ trong người Tôn Giả âm lãnh không hề có cảm giác tràn trề sự sống, trái lại chỉ chứa đầy khí tức chết chóc âm trầm, vạn vật diệt vong.
Luồng thánh quang khổng lồ thôn phệ Tôn Giả âm lãnh, trong thánh quang chiếu ra vô số thứ quái dị.
Có một đám người chặt đầu một người khổng lồ do ánh sáng biến thành. Sau khi thiêu hủy đầu lâu, đám người kia lại đóng thân thể người khổng lồ lên tảng đá lớn...
Lại có người giương cung bắn rơi chim ánh sáng khổng lồ trên trời, tên thần đâm xuyên thân thể của chim ánh sáng, ghim nó vào trên mặt trời...
Lại có một con rắn ánh sáng rất to bị mổ xẻ, toàn bộ nội tạng đều bị lấy ra, chỉ để lại một cái xác trống rỗng, bị vô số tầng vải bố trùm lên đặt vào trong một chiếc quan tài bằng vàng...
Có vô số cảnh tưởng tương tự như vậy, mà trong cảnh nào cũng có một con sinh vật khổng lồ do ánh sáng biến thành bị hành hạ đến chết.
Một lát sau, thân thể Tôn Giả âm lãnh trong thánh quang tiêu tán, hóa thành tro bụi, thần hình câu diệt.
Nhưng luồng thánh quang quỷ dị kia lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Tống Thư Hàng nhanh chóng lui về sau, né tránh luồng thánh quang chứa đầy hơi thở chết chóc âm trầm kia. Trực giác mách bảo cho hắn biết thứ này rất nguy hiểm.
“Thảo nào ta cứ có cảm giác tên này có vấn đề, hóa ra hắn vốn dĩ không phải tu sĩ tu chân giới. Bản chất của lực lượng trong cơ thể hắn chính là loại thánh quang quỷ dị này, linh lực âm hàn mà hắn biểu diễn ra lúc trước chỉ là một loại ngụy trang.”
Rùa biển trầm giọng nói.
“Vậy tại sao hắn lại chết đột ngột như vậy? Là do nguyền rủa ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hẳn là vậy, theo như ta đoán thì trong nội dung hắn mới vừa nói có chứa điều cấm kỵ không được nói ra. Một khi nói ra khỏi miệng sẽ kích hoạt nguyền rủa hoặc là chịu sự cắn trả bởi sức mạnh của loại khế ước nào đó.”
Nói xong, rùa biển thu hồi một khối thủy tinh ghi hình.
Hắn đã quay lại toàn bộ quá trình Tôn Giả âm lãnh chết, trở về sẽ chuyển giao cho Bắc Phương Đại Đế, xem thử Đại Đế có tìm ra được tin tức gì có ích từ trong đó không.
Tống Thư Hàng nhíu mày nói:
“Luồng thánh quang này... vẫn chưa tắt?”
Trong lúc hai người nói chuyện, toàn bộ hình ảnh do thánh quang mang đầy hơi thở chết chóc âm trầm kia chiếu ra trước đó đều biến mất.
Thánh quang bùng cháy, ngưng tụ ra hình ảnh cuối cùng.
Bối cảnh là vũ trụ tối tăm, một hành tinh khổng lồ lẳng lặng lơ lửng trong vũ trụ. Xung quanh nó không có hằng tinh(*), không có vệ tinh cũng không có hành tinh khác.
(*)Hằng tinh là các sao tự phát sáng và phát nhiệt (mặt trời).
Hành tinh này tự phát sáng, tản ra lực lượng thánh quang nhàn nhạt, cô độc lơ lửng trong vũ trụ.
Ngay lúc hình chiếu hành tinh này xuất hiện, tâm thần Tống Thư Hàng chợt chấn động. Đồng thời thế giới hạch tâm cũng chủ động chiếu ra hình chiếu hoa sen, bao phủ hắn và rùa biển lại.
Toàn bộ lực lượng thế giới hạch tâm được huy động, hội tụ vào hình chiếu hoa sen.
Trước giờ chưa từng xảy ra trường hợp nào thế này, giống như thế giới hạch tâm đang bị ‘xâm lấn’ vậy.
Tích tắc tích tắc~~
Trong hư không bỗng truyền đến tiếng kim đồng hồ chuyển động mơ hồ.
Sau mười lăm tiếng vang, hình chiếu hành tinh khổng lồ do thánh quang chiếu đột nhiên mở ra một con mắt. Nếu tính theo tỉ lệ thì con mắt kia to bằng cả châu Á trên trái đất, bên trong tràn đầy khí tức hủy diệt và tử vong.
Dường như ánh mắt kia nhìn đến đâu, nơi đó đều sẽ trở thành chốn diệt vong không còn sự sống.
Lúc này con mắt trên hành tinh kia xuyên thấu qua hạn chế về mặt không gian và thời gian, ‘nhìn’ về nơi Tống Thư Hàng đang đứng.
Hoa sen do thế giới hạch tâm chiếu hình ra chợt bừng sáng, bao bọc Tống Thư Hàng và Quy tiền bối, ngăn cản sự dòm ngó của con mắt nọ.
Con mắt trên hành tinh kia nhìn quanh một vòng nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng chậm rãi nhắm lại. Mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, hành tinh khổng lồ đứng im lìm trong vũ trụ, tự động tỏa ra thánh quang nhàn nhạt.
Thánh quang tắt, hình chiếu hành tinh cũng biến mất.
Lại qua hai mươi hơi thở sau.
Hoa sen do thế giới hạch tâm chiếu ra cũng tiêu tan.
Điện Hàn Đông khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ có mấy món pháp khí di vật còn sót lại của Tôn Giả âm lãnh chứng minh sự việc mới xảy ra vừa rồi là thật.
Tống Thư Hàng thở hắt ra:
“Thứ vừa rồi là gì vậy?”
“Ta cũng không biết nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.”
Quy tiền bối đáp.
“Tiền bối, ngươi nói xem nó có phải là Thần mà giáo hội Chung Yên thờ phụng không?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Đó là một hành tinh, mặc dù không có vật so sánh, không biết rốt cuộc nó khổng lồ đến mức nào... Nhưng dựa vào trực giác, Tống Thư Hàng và rùa biển đều tin rằng kích thước của hành tinh mọc mắt kia không hề nhỏ.
“Tồn tại như vậy thuộc về cảnh giới gì đây? Kiếp Tiên ư? Hay Trường Sinh Giả?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nhìn trời, đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”
Rùa biển thở dài:
“Ta sẽ nghĩ cách báo chuyện này lại cho Đại Đế, xem thử Đại Đế trả lời thể nào.”
Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
Đồng thời hắn khẽ sờ ngực mình.
Thế giới hạch tâm chính là sản phẩm do Thiên Đạo rồng đốm Thiên Đạo đời thứ ba làm ra, đây chính là không gian đặc biệt có thể lén kết nối với thế giới thiên kiếp.
Mà mới vừa rồi lúc hành tinh khổng lồ mở mắt ra nhìn sang, thế mà khiến cho thế giới hạch tâm lập tức kích hoạt, tập trung toàn bộ lực lượng tiến hành phản kháng.
Lẽ nào đối phương cũng là sản phẩm do vị Thiên Đạo đời nào đó tạo ra?
...
Một lát sau.
Trong tay Tống Thư Hàng đang cầm một chiếc vòng tay không gian, đây là một trong những pháp bảo rơi ra sau khi Tôn Giả âm lãnh bị thánh quang thôn phệ. Những chiến lợi phẩm khác đều thuộc về cho Quy tiền bối, Tống Thư Hàng được chia cho chiếc vòng tay này.
Sau khi bò quanh Điện Hàn Đông xong, Rùa biển bắt đầu mở lò luyện chế Băng Phách đan.
Nói tóm lại,Tống Thư Hàng cũng coi như có thu hoạch – Tin tức và pháp bảo.
Trong lúc đang suy tư, chuông điện thoại chợt vang lên.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra xem, là Diệt Phượng tiền bối đang gọi đến.
Cuối cùng ngươi ấy cũng sắp đến rồi ư?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận