Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1203: Chính Là Ngươi, Biệt Tuyết Tiên Cơ!

Chương 1203: Chính Là Ngươi, Biệt Tuyết Tiên Cơ!
Rốt cuộc chìa khóa quan trọng trong thí nghiệm tìm hiểu mối quan hệ giữa Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công và “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” đã tới rồi.
Diệt Phượng tiền bối tới sớm hơn thời gian dự tính một chút, không uổng công hắn dùng cá khô bát phẩm dụ tiền bối tới. Tuy thật ra là cá voi nhưng cá voi cũng có chữ cá mà.
Sau khi vào nhóm Cửu Châu số 1, lối suy nghĩ của Tống Thư Hàng thay đổi rất nhiều. Ít nhất hắn của trước đây tuyệt đối không làm ra loại chuyện dùng cá khô dụ tiền bối như thế này.
“Alo, Diệt Phượng tiền bối, ngươi tới rồi à?”
Tống Thư Hàng dùng giọng điệu thân thiết nói.
Diệt Phượng Công Tử:
“Tới rồi, sắp đến tọa độ ngươi gửi cho ta đây... Thảo nào cứ thấy tọa độ nọ nhìn rất quen mắt, nơi này là động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ mà?”
“Đúng vậy, chính là động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ. Hơn nữa món cá khô Kình Thánh bát phẩm mà ngươi muốn là do ta nhờ Biệt Tuyết Tiên Cơ chế biến giúp đấy, thế nào? Thành ý ghê chưa?”
Tống Thư Hàng nói.
Sáng nay lúc ra cửa, thừa dịp tâm trạng của Biệt Tuyết Tiên Cơ đang rất tốt, Tống Thư Hàng nhờ cô ra tay chế biến giùm một ít cá khô. Tiên Cơ đã từng hứa sẽ nấu mấy bàn tiên trân yến cho hắn, nhưng do tâm trạng đang cực tốt nên cô gật đầu đồng ý không chút do dự, hơn nữa còn... miễn phí.
Diệt Phượng Công Tử:
“Cạn lời luôn... Thư Hàng tiểu hữu, ngươi ghê thật.”
Không ngờ Tống Thư Hàng lại nhờ Biệt Tuyết Tiên Cơ chế biến cá khô. Tài nấu nướng của Biệt Tuyết Tiên Cơ thì khỏi phải bàn, bao nhiêu người trong tu chân giới muốn ăn món ăn do cô ấy nấu mà chẳng ăn được. Vậy mà lần này cho Tống Thư Hàng mượn CPU lại có thể nếm được cá khô do Biệt Tuyết Tiên Cơ tự tay làm, chuyến này đáng giá.
Diệt Phượng Công Tử rất muốn lên tiếng khen ngợi nhưng lại sợ Tống Thư Hàng kiêu ngạo, vì vậy trong lòng hắn thầm tặng nghìn like cho Tống Thư Hàng.
“Sau khi tiền bối đến nơi cứ nghỉ ngơi một chút đi, ta về ngay đây.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Diệt Phượng Công Tử:
“Không thành vấn đề.”
Nể tình cá khô bát phẩm, chuyện gì cũng dễ bàn.
...
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Diệt Phượng Công Tử, Tống Thư Hàng tăng nhanh tốc độ ngự đao phi hành, dốc hết toàn lực bay về động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Khi hắn thở hồng hộc chạy về động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ, đúng lúc thấy Bạch tiền bối, Tô thị A Thập LỤc, Thi và Diệt Phượng Công Tử đang ngồi ngay ngắn ăn cháo ở trong phòng ăn. Ngoài cháo ra có có mấy món ăn kèm, công thêm một ít thịt cá voi khô được Biệt Tuyết Tiên Cơ tỉ mỉ khắc thành hình cá nhỏ. Dưới kỹ thuật tỉa tót cao siêu của Tiên Cơ, những bé cá khô nhỏ kia nhìn hệt như những tác phẩm nghệ thuật.
Bạch tiền bối và Tô thị A Thập Lục mới vừa kết thúc bế quan đi ra, còn Thi chính là đang ăn trưa.
Diệt Phượng Công Tử sung sướng uống cháo ăn cá khô, mặt đầy vẻ hưởng thụ. Cuộc sống này còn sướng hơn cả thần tiên nữa. Nếu bữa ăn nào cũng được nếm tay nghề của Biệt Tuyết Tiên Cơ, cho dù có bị Tống Thư Hàng tiểu hữu mượn CPU mỗi ngày cũng có sao đâu?
“Chào Diệt Phượng tiền bối. Bạch tiền bối, A Thập Lục, hai người kết thúc tu luyện rồi đấy à?”
Tống Thư Hàng từ không trung đáp xuống, xoa nắn bắp chân của mình.
Nếu ngự đao phi hành với tốc độ bình thường, hắn cảm thấy không thành vấn đề. Nhưng khi phi hành hết tốc lực, trên đao lại không có thứ gì kiểu như rào chắn bảo hộ, hắn cứ cảm thấy run chân thế nào ấy.
“Nhìn sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, lẽ nào gặp phải chuyện gì trong lúc đi chợ tu chân mua đồ à?”
Bạch tiền bối đặt bát cháo xuống rồi hỏi.
“Vâng, trên đường xảy ra chút chuyện nhỏ nhưng ta cũng không bị thương. Về phần vì sao sắc mặt lại khó coi thế này... chắc là do vừa rồi bay nhanh quá.”
Tống Thư Hàng vừa xoa mặt vừa trả lời.
Sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Bạch tiền bối, ngươi biết trong tu chân giới có nơi nào cải tạo phi kiếm bảo đao không?”
Bạch tiền bối:
“Các môn phái lớn đều có chỗ luyện chế bảo đao phi kiếm riêng. Hơn nữa phần lớn tu sĩ đều tự luyện chế bảo đao phi kiếm cho mình. Ngươi muốn luyện chế phi kiếm à? Ta nhớ thanh bảo đao Bá Toái kia của ngươi là bảo binh cấp tứ phẩm, tạm thời vẫn thích hợp để ngươi dùng mà?”
“Bá Toái vẫn còn dùng được nhưng ta muốn thăng cấp cho nó.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối:
“Nếu là thăng cấp bảo đao vậy để ta thử xem sao. Ngươi chuẩn bị đầy đủ tài liệu chưa? Muốn tăng nó lên thẳng cảnh giới ngũ phẩm luôn hay sao?”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói:
“Không phải, ta chỉ muốn thêm chút đồ cho nó thôi.”
Hắn đã có Đao Cổ Vô Hình, Đao Cổ có thể coi như là thần binh loại hình trưởng thành. Sau này về mặt bảo đao, hắn chọn Đao Cổ Vô Hình làm chủ, đào tạo, tăng cảnh giới của nó lên. Thế nên cũng không cần phải nâng cấp Bá Toái lên ngũ phẩm.
“Thêm cái gì?”
Bạch tiền bối tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng lấy ra khúc xương cá voi mà Bắc Phương Đại Đế cho hắn:
“Chính là thứ này, ta muốn thêm nó vào bảo đao Bá Toái, biến nó thành rào chắn bảo hộ.”
Dứt lời, hắn còn móc ra mấy bản thiết kế do hắn tự vẽ.
Thi:
“Rào chắn bảo hộ?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“...”
Khóe miệng Tô thị A Thập Lục co giật liên hồi.
Hóa ra Tống Thư Hàng vẫn không chịu từ bỏ suy nghĩ này.
Bạch tiền bối thắc mắc:
“Lắp rào chắn bảo hộ vào làm gì?”
“Ta cảm thấy nếu lắp thêm rào chắn bảo hộ trong lòng sẽ yên tâm hơn. Trong lòng yên tâm thì tốc độ phi hành mới nhanh hơn được!”
Tống Thư Hàng quả quyết nói.
“Tốc độ phi hành nhanh hơn?”
Trong mắt Bạch tiền bối hiện lên vẻ mừng rỡ:
“Thư Hàng, rốt cuộc ngươi cũng cảm nhận được cái hay của tốc độ rồi à?”
Tống Thư Hàng:
“Ể?”
“Nể tình người đang đeo đuổi tốc độ, ta có thể luyện chế giúp ngươi. Nhưng một khúc xương cá voi không đủ, ít nhất phải hai khúc mới đủ để ta cắt ra để chế tạo thành một vòng rào chắn bảo hộ.”
Bạch tiền bối nói.
Hơn nữa hắn còn có thể khắc thêm các loại trận pháp lên rào chắn, chỉ cần kích hoạt là có thể giúp tốc độ ngự đao phi hành tăng vọt. Hắn rành mấy chuyện này lắm!
Tống Thư Hàng:
“Vậy thì tốt quá, trong tay ta vẫn còn một ít xương cá voi.”
Lúc đó Đại Đế rất hào phóng, tặng luôn cho hắn hai mươi khúc xương.
Tống Thư Hàng lấy ra bốn khúc xương, sau đó lại lấy bảo đao Bá Toái ra đưa cho Bạch tiền bối:
“Bạch tiền bối, hai khúc dùng để chế rào chắn, hai khúc còn lại là thù lao trả cho tiền bối vì giúp ta luyện chế rào chắn theo như thói quen nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta.”
Đây là thói quen tốt của nhóm Cửu Châu số 1. Vào ngày đầu tiên gia nhập nhóm, Tống Thư Hàng đã được các tiền bối trong nhóm truyền bá tư tưởng “có trá giả mới có hồi báo”.
“Được.”
Bạch tiền bối gật đầu chấp nhận.
Vốn dĩ định từ chối vì lấy xương cá voi bát phẩm về cũng chẳng có tác dụng gì với hắn. Nhưng lúc nhận lấy xương cá voi, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Nếu còn thừa hai khúc, có lẽ hắn cũng có thể xem xét đến chuyện lắp thêm một rào chắn lên Lưu Tinh kiếm thử xem sao nhỉ? Không chừng sau khi có rào chắn, lúc ngự kiếm phi hành hắn càng vững lòng, đến lúc đó bay càng nhanh hơn thì sao?
Đối với những phương pháp có thể gia tăng tốc độ, Bạch tiền bối luôn bằng lòng thử nghiệm.
Vì vậy Bạch tiền bối nhận lấy thù lao của Tống Thư Hàng.
Lưu Tinh kiếm đáng yêu cứ bay tới bay lui quanh người chủ nhân như một chú cá đang bơi lượn... Chẳng biết gì về tương lai của mình cả.
Cơ miệng của Diệt Phượng Công Tử không ngừng co giật.
Hình tượng của Tống Thư Hàng tiểu hữu càng ngày càng tan vỡ.
Từ khi biết Tống Thư Hàng tiểu hữu cho tới nay, từ hình tượng một học sinh bình thường lại trở nên càng ngày càng quỷ dị. Hắn đã từng trọc đầu, cũng từng có mái tóc dài chấm đất. Hắn từng là một tên to con đầy cơ bắp, còn từng biến thành người khổng lồ xanh Hulk. Đao ý mà hắn tu luyện lại biến thành đao ý khôi giáp, pháp bào từ cà sa biến thành Hắc Thiết Thần Giáp, bây giờ lại thêm phi đao lắp rào chắn... Hình tượng này quái dị quá đi mất.
Lần này Tống Thư Hàng tiểu hữu với hình tượng quái dị như vậy muốn mượn CPU của hắn luyện thần công gì đây?
Lẽ nào là một công pháp quái dị nào đó?
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệt Phượng Công Tử chợt dâng lên nỗi bất an.
Nhưng lúc này ánh mắt hắn lại nhìn về phía cá khô bát phẩm do Biệt Tuyết Tiên Cơ tỉ mỉ khắc thành, sau đó hắn khẽ cắn răng.
Những bé cá khô này ngon lành biết bao.
Lúc nãy Biệt Tuyết Tiên Cơ cớ nói với hắn, Tống Thư Hàng tiểu hữu nhờ cô ấy làm không ít cá khô.
Chờ sau khi giao CPU cho Tống Thư Hàng mượn để luyện thần công xong, Diệt Phượng Công Tử còn có thể nhận được một túi cá khô, mới nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
Nhưng mà... tốt nhất vẫn nên hỏi thử Thư Hàng tiểu hữu định luyện thần công gì trước đã.
Nghĩ tới đây, Diệt Phượng Công Tử hỏi:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi muốn mượn năng lực thiên phú của ta để luyện công pháp gì vậy?”
“À, thứ mà ta muốn luyện chính là thần công bí truyền của một tổ chức yêu tu. Bởi vì thân thể ta là thân thể nhân loại, lúc tu luyện công pháp kia không cách nào kích hoạt được, cho nên muốn mượn Diệt Phượng tiền bối để tu luyện.”
Tống Thư Hàng ăn ngay nói thật.
Diệt Phượng Công Tử nghi ngờ nói:
“Nhưng như vậy có hiệu quả không? Suy cho cùng thân thể ngươi vẫn là thân thể nhân loại, cho dù mượn ý thức của ta suy diễn công pháp thành công thì ngươi cũng chỉ có thể lấy được một số kinh nghiệm về mặt tu luyện, bản thân ngươi không cách nào khống chế được môn công pháp này.”
“Thứ ta muốn cũng chỉ kinh nghiệm thôi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Thì ra là vậy.”
Diệt Phượng Công Tử gật đầu nói:
“Như vậy, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn à? Ta đang vội.”
“Được, vậy giờ chúng ta đến một nơi rộng rãi gần đây nào.”
Tống Thư Hàng đáp. Hắn thấy rừng cây không người tối hôm qua rất thích hợp.
“Không cần phiền toái như vậy, ắt hẳn trong động phủ của Biệt Tuyết Tiên Tử có sân luyện công. Thời gian quý báu, bước nào bỏ được thì cứ bỏ đi.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật mấy cái.
Diệt Phượng tiền bối, vì không muốn luyện tập “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” ở trước mặt mấy người Bạch tiền bối nên ta mới muốn đi đến chỗ khác.
Tống Thư Hàng truyền âm nói với Diệt Phượng Công Tử:
[Hay là chuyển tới thế giới của ta nhé, chỗ đó tu luyện tiện hơn.]
[Không được, chúng ta tu luyện ở đây đi.]
Diệt Phượng Công Tử làm động tác hất tóc cực chất, lộ ra góc mặt cực đẹp trai khiến các nữ tu phải mê mệt.
Tống Thư Hàng:
[...]
××××××××××××
Trên sân tu luyện trong động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Biệt Tuyết Tiên Cơ, Bạch tiền bối, Tô thị A Thập Lục và bé Thi đứng xung quanh vây xem.
Diệt Phượng Công Tử đứng trước mặt Tống Thư Hàng:
“Chuẩn bị xong chưa? Giờ ta thi triển thiên phú nhé.”
“Ta chuẩn bị xong rồi.”
Tống Thư Hàng thở dài, sao chuyện lại biến thành thế này?
Ngay sau đó Diệt Phượng Công Tử thi triển năng lực thiên phú.
Tống Thư Hàng thành công mượn được CPU.
Diệt Phượng tiền bối... mọi việc phát triển thành như vậy cũng đừng trách ta nha.
Chiêu thứ nhất trong “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” – Thuật ăn cắp thần thánh!
Lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị thi triển chiêu này, đột nhiên trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng.
Trước đó hắn không hề luyện qua chiêu này, đến giờ vẫn chưa thi triển với ai cả.
Hiếm khi xung quanh có người vây xem như bây giờ, hay là thử xem sao? Có khi thu được kết quả bất ngờ cũng không chừng?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng quét mắt nhìn lướt qua những người đang vây xem.
Bạch tiền bối không được là cái chắc rồi này, nếu trộm đồ của ngươi ấy lỡ may kích hoạt ra tai nạn gì thì nguy.
Thi quá đáng yêu, không nỡ xuống tay.
Về phần Tô thị A Thập Lục... quá thân nhau, cũng không thể ra tay được.
Như vậy... chính là ngươi, Biệt Tuyết Tiên Cơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận